Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
713


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 53


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 53
Tôi ngủ dậy sớm, chạy về chuẩn bị đồ để sáng tới trường chụp ảnh kỉ niệm. Chúng tôi mặc cái áo phông đôi mới mua hôm qua.
-Ê này. Mày mặc áo Minh đúng không.
-Thì sao.
-Đêm qua hai đứa ngủ chung. Sáng dậy chưa kịp thay à.
Tôi giật mình. Chả nhẽ nó lại phát hiện ra. Hay con gái nằm cạnh con trai là sẽ có mùi khác nhỉ.
Tôi ngửi tay mình, rồi kéo Minh lại ngửi ngửi.
-Sao đấy.
-Thơm mà.
-Thì sao ý.
-Con Nga nó phát hiện ra. Đêm qua…
-Bình nói à.
-Ai điên.
-Vậy nó nói đùa thôi. Đừng tưởng thật.
-Uh.
Tôi gật. Cùng Minh đạp xe đến trường. Mọi người nhìn chúng tôi, chủ yếu là nhìn cái áo đôi mà chúng tôi đang mặc.
-Mày mặc áo của thằng Minh à.
Cái Nhung lại hỏi.
-Áo đôi đấy.
-Sao màu khác.
-Hình giống là được.
-Áo đôi cơ đấy. Gớm.
Con Nhung trêu tôi.
-Ghen à. Có người yêu đi.
-Thôi. Sống độc thân cho giai nó thèm.
-Đừng vậy, học không yêu phí đời tuổi trẻ.
-Yêu không học bán rẻ tương lai.
-Mày có thấy Minh của tao không. Từ ngày làm người yêu của tao, học giỏi hẳn. Chứng tỏ bàn tay này dùng người hơi bị tốt.
-Công nhận cũng đẹp giai, nhiều em thích.
-Đứa nào.
Tôi trừng mắt nhìn hai con kia.
-Thôi mọi người đừng trêu Bình. Không lại loạn lên bây giờ.
-Đấy Minh nó còn sợ mày ghen đấy.
-Sao không. Để chúng nó xúc đi rồi lúc đấy ngồi mà khóc.
-Gớm mụ.
Tôi khúc khích cười.
-Mấy đứa ơi, lại chụp ảnh đi.
Tôi và Minh đi ra. Tìm một góc chụp cùng cả lớp. Chúng tôi đứng sát nhau không rời.
-Chụp xong ra chụp riêng với cô nhé.
-Minh lại đây.
Cô giáo vẫy. Minh nắm tay tôi tiến lại. Cô giáo nhìn tôi, nụ cười hơi gượng gạo.
-Minh chụp với cô đi.
Tôi nói nhỏ.
-Không sao. Chúng ta cùng chụp.
Hai đứa tôi đứng hai bên. Tạo dáng chụp cùng cô giáo.
-Anh ơi, xong anh chụp cho chúng em thêm một hai kiểu nhé.
-OK.
Tôi và Minh tạo dáng nghịch ngợm. Hai ngón tay giơ lên cắm cho Minh cái sừng.
-Lên đây.
Minh vỗ lên vai.
-Làm gì.
-Cõng.
-À.
Tôi leo lên.
-Ta sẽ chụp lại cảnh cậu cõng tớ. Sau này sẽ mang ra kể với con cháu chiến tích của chúng ta.
Tôi vòng tay qua cổ. Minh lồng cái vòng vào tay tôi. Tôi cúi xuống nhìn.
-Gì đấy.
-Tặng cậu.
-Đây là…
Tôi nhìn Minh xúc động.
-Đây là món quà mẹ để lại cho cậu cơ mà.
-Giờ cậu sẽ thay tôi giữ nó.
Tôi xúc động ngước lên nhìn Minh.
-Đẹp lắm.
Anh chụp ảnh bấm máy. Minh tiến lại thơm lên trán tôi. Từng khoảnh khắc ấy đều được ghi lại. Tôi sẽ giữ nó để sau này có thể kể cho con cháu chúng tôi nghe về mối tình đầy thơ mộng này.
-Về ăn thôi mọi người ơi.
Chúng tôi kéo về nhà lớp trưởng quậy. Phía sau nhà nó có con mương nước trong veo. Bắc qua mương là cái cầu nhỏ, hai bên bờ là hàng cây hoa Phượng nở đỏ rực một góc. Hoa bằng lăng tím nở làm người ta xao xuyến. Mà chỉ trông thấy sẽ có cảm giác bồi hồi mùa học trò chia ly.
Người ta nói chia tay bịn rịn lắm. Đúng vậy, lúc nãy tôi thấy vài đứa bạn đã khóc. Nhưng mà tôi thì không, bởi tôi có người bên cạnh. Tôi mong mỏi sự chia ly này để bắt đầu một quá trình mới. Chúng tôi sẽ sang một trang mới, vui vẻ và hạnh phúc hơn.
-Cô chúc hai đứa học tốt.
-Em cảm ơn cô ạ.
-Hai đứa phải bảo nhau, giữ gìn, khi nào tốt nghiệp, công việc ổn định, mời cô ăn cỗ.
-Vâng ạ.
-Sớm hơn được không cô.
-Lấy vợ lấy chồng sớm khổ lắm. Sau này nhìn lại, thấy nuối tiếc vì có nhiều điều chưa làm được.
Trong lúc bạn bè bay nhảy thì mình lại bận rộn với con cái và gia đình.
Tôi và Minh nhìn nhau tủm tỉm.
-Minh nó học giỏi. Tương lai rộng mở. Phải cho nó tiến thân, sau này công việc ổn định. Kinh tế ổn định. Cưới còn chưa muộn.
-Vâng. Chỉ sợ lúc ấy có tiền bỏ theo cô nào xinh hơn ý.
-Vớ vẩn.
Minh lườm yêu tôi. Tôi cười.
-Do tính người cả thôi. Nhưng mà cô tin nó không thế.
Tôi cười.
-Em cũng vậy. Nhưng mà em vẫn muốn, ở bên cạnh chăm sóc cho Minh.
-Ai chăm sóc cho ai.
-Thì giờ tớ sẽ học nấu cơm. Sẽ nấu ăn cho cậu mỗi ngày.
Tôi cười. Minh tủm tỉm xoa đầu tôi.
-Lên hát đi chúng mày ơi, hát cho cô nghe.
-Cái Bình nó hát hay lắm.
Tất cả nhìn tôi. Mẹ con Nga, cái thứ chim lợn.
-Bình lên hát đi, chả thấy Bình hát bao giờ.
-Nó hát hay mà nó ngại cô ạ.
-Đâu, lên hát đi.
Minh nhìn tôi cổ vũ.
-Lên đi.
-Thôi.
-Lên hát tặng Minh một bài.
Tôi ngại ngùng nhìn Minh rồi đứng lên. Nhà con Hoa có giàn karaoke to tướng. Cái míc cầm cũng xịn. Chả bù cho bố tôi không thích hát hò.
Tôi cầm míc.
-Mở cho tớ bài….
Tất cả vỗ tay ầm ầm. Tôi hít thật sâu.
Ánh sáng soi vào tim em
Người là vì sao tinh tú
Bóng dáng thân quen in sâu
Cho trái tim ngày đêm nhớ người.
Mong sao gió gửi dùm tôi
Về người mà tôi yêu dấu
Bờ môi ánh mắt nụ cười
Tiếng nói êm dịu ước muốn sao.
-Hát hay thế.
Mọi người vỗ tay nhiệt tình. Minh cũng nhìn tôi đầy tha thiết, đây là cảm xúc nhẹ nhàng và chân thành nhất của tôi.
I’ll love you till I die. Deep as sea
Wide as sky.
The beauty of our love paints rainbows.
Everywhere we go, Need you all my life.
You’re my hope, You’re my pride.
In your arms I find my heaven
In your eyes my sea and sky
May life our love paradise.
Đúng vậy, tôi sẽ yêu đến khi tôi chết, sâu như biển, rộng như trời và đẹp như cầu vồng vậy.
Minh biết tôi rất thích bài hát này. Nhưng giờ hát lên sao thấy bồi hồi vậy.
-Lãng mạn thế.
-Hát hay mà chả chịu tham gia đội văn nghệ gì cả.
Tôi đi xuống cười ngại. Minh nhìn tôi, phía bên kia Thái cũng nhìn, cả Phương cận nữa. Nhưng mà tôi, không để ý.
-Ăn xong mấy đứa đi chơi rồi liệu về sớm nhé. Cô ngồi lát nữa rồi về trông em.
-Vâng ạ.
Chúng tôi ngồi bên nhau. Tâm sự, kể xấu nhau ngày cuối cùng với tư cách làm học sinh trung học. Ngày mai thôi, mỗi đứa một phương rồi. Có lẽ kỉ niệm cấp ba của tôi chỉ gói gọn trong một chữ ” Minh”. Còn kỉ niệm của mọi người sẽ nhiều hơn trong hai chữ “học trò”.
Ngồi bên nhau đến tận chiều. Tất cả đứng lên. Minh của tôi uống vài chén rượu. Khuôn mặt đỏ bừng.
-Đi ra kia chơi đi, kệ cho chúng nó ngồi đây uống.
-Từ từ đã.
-Mày dính nó vừa vừa thôi. Để cho nó thở.
Tôi nhìn Minh. Minh cười nhẹ xoa đầu.
-Ra chơi với các bạn, lát tớ ra.
-Uh.
-Ra tao hái ổi cho mà ăn. Tia thấy nhà nó có cây hồng bì ngon lắm.
-Đâu.
Tôi cả con Nga đi ra rình. Hái trộm hai chùm ra ngoài rủ lũ con gái nhằn với nhau.
-Ê bọn mày ơi. Bên kia có cái cầu. Ra đấy hóng mát đi.
-Ngồi đây được rồi. Ra đấy làm gì.
-Nước chảy mát lắm.
Cả lũ con gái đi ra. Tôi với con Nga mồm miệng vẫn nhai đều.
-Ăn đi, chốc tao vào hái tiếp cho.
-Mày chặt cây nhà nó về đi.
-Thi thoảng mới có vinh dự tiếp đón bọn mình.
Tôi quay lại.
-này lớp trưởng, hôm nay xin phép hai bác cho bọn tớ quậy bữa nhé.
-Vô tư đi.
-Sang bên kia có cây sung kìa. Lên không.
-Tao béo ngồi lên gãy mẹ cây.
-Thì đứng dưới cho mát.
Cả lũ con gái đi qua cầu.
-Cẩn thận ngã xuống mương đấy nhé.
Tiếng con Hoa nói to. Tôi quay lại phía đó, ngay phía sau lưng có ai đó đẩy tôi khiến tôi mất đà ngã thẳng xuống mương.
-Bình… Bình nó ngã xuống rồi.
Cú ngã bất ngờ khiến tôi bị sặc nước. Vùng vẫy rồi chìm xuồng rất nhanh.
-Ào.
Tôi cảm nhận được có ai đó đang nhảy xuống. Hai mắt tôi mờ đi. Rồi lịm đi dần. Tôi không biết gì nữa cho đến khi tôi tỉnh lại.
-Bình… Bình…. Mở mắt ra.
-Minh ơi, mở mắt ra, Minh ơi.
Tôi nghe tiếng gọi trong mơ hồ.
-Minh ơi. Mở mắt ra.
-Là tiếng con Nga đang gọi.
-Minh… Minh.
-Nó không thở nữa rồi.
Tôi cố hít chút không khí vào cổ họng.
-Bình… Bình thở rồi.
-Tỉnh đi Bình.
Con Nga gào lên.
-Bình nó mở mắt rồi, tỉnh đi Minh ơi. Đừng làm tớ sợ. Minh ơi.
Tiếng con Nhung vừa khóc vừa gọi.
Tôi hé mắt. Bốp.
-Cái tát mạnh của ai đó.
Nó tỉnh rồi.
-Cố gắng hô hấp cho thằng Minh đi. Cố lên.
Tôi làm sao thế này, thế là thế nào.
Tôi cố gắng quay đầu sang bên kia, người đàn ông đó vẫn đang làm gì đó. Hô hấp nhân tạo, cho ai.
-Minh ơi. Tỉnh đi Minh ơi. Tớ xin cậu.
Tôi không hiểu, không hiểu, tại sao Minh của tôi lại nằm đó.
Cố gắng nghiêng người.
Là Minh của tôi thật. Sao lại như thế này.
Tôi không thể, xa Minh được. Dù thế nào chúng tôi cũng bên nhau.
Tôi cố bò về phía đó. Họ đang day mạnh vào ngực của Minh, cái áo đã lấm màu bùn. Có phải là Minh nhảy xuống cứu tôi không.
-Đừng… Đừng bỏ em..
Tôi bắt đầu nhận ra rằng tình hình không ổn. Tại sao. Tại sao lại như thế này.
-Đừng bỏ em, cố lên.
Tôi khóc. Cả ngực tôi đau như trăm nhát dao đâm.
-Đừng bỏ em. Xin anh đấy, Minh ơi.
Người đàn ông có lẽ không thể cố gắng được hơn nữa đành đứng dậy.
-Nó chết rồi.
-Không…
Tôi gào lên dù không ra hơi. Cả người chúng tôi ướt sũng. Tôi bò lên ôm chặt lấy Minh của tôi.
Không thể nào. Vài phút trước chúng tôi còn hạnh phúc bên nhau cơ mà. Đây chỉ là trò đùa. Chỉ là giấc mơ thôi đúng không.
Tôi không còn sức nữa.
-Đưa lên trạm xá nhanh lên.
Mọi người đưa chúng tôi lên trạm xá. Ở đây, bác sĩ tiếp tục cấp cứu. Tôi ngồi ngoài cửa chờ đợi và hi vọng.
Bố mẹ tôi chạy tới. Bàn tay ông ấy vuốt tóc cho tôi. Giờ tôi chẳng thiết gì nữa. Tôi nhìn bố.
-Bố ơi. Bố cứu Minh đi. Bố ơi.
-Con Bình tĩnh bác sĩ sẽ cứu nó.
-Không sao đâu. Không được sẽ đưa lên viện.
-Bố ơi. Bố cứu Mình đi.
Quần áo tôi ướt đẫm bẩn thỉu. Tôi không rời cánh cửa này. Tôi phải chờ Minh ra đỡ tôi lên. Tôi phải đợi.
Bác sĩ đi ra nhìn bố tôi. Bố lôi ông ấy ra góc nói gì đó. Rồi lát sau tiến lại ngập ngừng nói với tôi.
-Bác sĩ bảo giờ sẽ gọi xe, đưa con và Minh lên viện.
-Minh tỉnh rồi hả bố.
Tôi nhìn ông ấy hi vọng.
-Nó cần gặp bác sĩ con ạ.
-Con cứ ngồi đây. Đừng lo. Có bố đây.
Bố tôi vội vã gọi điện. Lát sau xe cấp cứu đã đến. Trên cái cáng chở Minh ra xe. Bàn tay Minh buông thõng. Tấm khăn đã che kín mít. Tôi hai mắt mở to. Bố nói dối. Không được.
Tôi với theo. Tôi bò theo.
-Không được. Trả Minh lại cho tôi.
-Không được.
Tôi không đứng được. Miệng không gào được. Tôi không thở được. Rồi gục xuống. Tôi mất Minh thật rồi sao.

Yêu thích: 3.2 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN