Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 52
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 52
Có những khoảnh khắc của một người nào đó, thoáng qua rồi vụt mất. Nhưng có những khoảnh khắc của một người đặc biệt mà chỉ trong giây lát cũng khiến người ta lưu giữ trong tâm trí suốt một đời.
Các bạn có thể hiểu được cảm giác hồi hộp của tôi không. Tôi ngồi trên giường. Ngước lên nhìn Minh, tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên, ngoài anh tôi, tôi ngủ cùng một người con trai.
Tôi sẽ… Sẽ làm gì nhỉ. Chúng tôi sẽ… Hôn nhau đúng không. Chắc có… Minh của tôi rất nhút nhát. Không biết có chủ động không.
Nhưng nếu Minh đòi ôm tôi thì sao nhỉ. Nhỡ ôm nhau rồi có em bé thì sao. Chúng nó nói với tôi về thuốc tránh thai khẩn cấp. Nếu như chúng tôi đi quá giới hạn. Có lẽ phải dùng cái đó. Không thì để có con sớm, bố tôi sẽ giết chúng tôi cho mà xem.
Đầu óc tôi quanh quẩn mấy chuyện đen tối. Minh vẫn đứng đó nhìn cho tới khi tôi ngẩng lên.
-Nhìn… Nhìn gì vậy.
Minh tủm tỉm.
-Muốn nhìn Bình thật lâu.
-Nhìn lâu thì thấy tớ xinh hơn mọi người à.
-Uh.
Minh gật.
-Nói câu gì đó thật lòng đi nhé chàng trai.
-Cậu nghĩ tôi nói dối.
-Không phải. Mà động viên tôi.
-Không tin à.
Tôi tủm tỉm. Minh tiến lại xoa đầu tôi.
-Người ta bảo cái đẹp, nằm trong đôi mắt của kẻ si tình.
Kẻ si tình ấy là Minh của tôi đúng không. Có phải tôi… Ôi lãng mạn thế. First love, true love, only love. Ôi sao mà… Hai má tôi đỏ ửng lên vì thích thú. Môi chúm chím.
-Nghĩ gì thế hả.
-Bí mật.
-Nói mau.
-Con gái cũng có bí mật của mình.
-Cậu cũng có bí mật.
-Tất nhiên rồi.
-Tôi đọc hết ra rồi.
-Còn lâu. Nói thử xem.
-Có phải, suy nghĩ điều gì xấu xa không đấy.
-Cậu nghĩ tôi là người như thế sao.
-Ai biết được.
-Rõ là hiểu tôi lắm mà. Hiểu thì mới nói vậy.
-Vậy thì…
Minh gãi đầu.
-Nằm xuống ngủ đi.
Tôi giật mình. Hai mắt đảo lia lịa. Có phải Minh muốn… Trời ơi… Tôi, phải bắt đầu thế nào đây. Thật lòng thì tôi không biết cái gì hết.
Thấy tôi đơ ra vậy Minh cười.
-Muộn rồi nằm xuống ngủ đi.
-À. Uh.
Tôi nằm xuống giường. Nằm thẳng cẳng vì căng thẳng. Hai mắt mở to nhìn trần nhà. Tưởng tượng xem lát nữa nếu Minh chủ động. Tôi nên đồng ý hay là bảo giữ gìn cho đêm tân hôn.
Các bạn thử nghĩ xem, tôi có nên ăn cơm trước kẻng như thế này không.
Minh cài lại cửa, bật quạt rồi lặng lẽ lên giường nằm xuống cạnh tôi. Có lẽ cũng là lần đầu nên còn ngượng ngùng lắm. Tôi vẫn nằm im. Chúng tôi cả hai cùng nhìn lên trần nhà, cùng im lặng và cảm nhận hơi thở của nhau. Theo đuổi suy nghĩ của riêng mình nhưng không biết có giống nhau không nữa.
-Đậu bắp.
-Ơi.
-Có phải chúng ta. Giống như một… một đôi chim bồ câu. Suốt ngày bên nhau ríu rít. Vui vẻ mỗi ngày.
-Không, chúng ta giống như một đôi thiên nga.
-Tại sao cậu lại nghĩ chúng ta là thiên nga.
-Vì sự chung tình của nó. Nếu như một con trong đó mất đi. Con còn lại cũng không thiết sống nữa.
Minh quay sang nhìn tôi.
-Cuộc sống như một ván cờ. Mà có một chỗ bị trống, sẽ có một quân khác đặt vào.
-Nhưng tôi không biết chơi cờ. Cho nên nếu mất đi một quân trên bàn cờ, tôi cũng không biết đi quân nào để thay thế vào đó.
Minh thở dài.
-Nếu như một ngày nào đó không có tôi bên cạnh. Cậu sẽ tìm quân cờ khác để thay thế đúng không?
Minh im lặng suy nghĩ. Rồi hỏi tôi.
-Ước mơ của cậu có phải là đi du lịch thật nhiều nơi đúng không?
-Uh.
-Còn ăn thật nhiều món ăn ở đó.
-Uh.
-Sau này sẽ tự mua cho mình một cái ô tô.
-Uh.
-Và…
-Tôi ước được học violon. Nhưng là ngày xưa còn bây giờ không thích nữa.
-Giờ cũng không biết mình thích gì nữa.
-Thích tôi.
Tôi bật cười. Quay sang nhìn Minh.
-Nếu không có Bình bên cạnh. Tôi sẽ thay cậu thực hiện tất cả những ước mơ đó.
-Thật không.
-Thật chứ.
-Vậy không có…
-À không… Cái đó, tôi không thể thay cậu làm được.
Tôi cười buồn.
-Tại sao.
-Vì tôi đâu có học giỏi như cậu. Tôi cũng không có đủ quyết tâm, dễ cáu gắt, dễ nản lòng, dễ bỏ cuộc.
-Rồi chúng ta sẽ dần trưởng thành, và sẽ biết cách sắp xếp cuộc sống của mình. Ai cũng vậy. Đều sẽ trải qua từng giai đoạn trong cuộc đời. Cho tới khi chúng ta già và chết đi.
-Cho tới khi đó, tôi vẫn muốn được nhìn thấy cậu, cùng cậu đi qua từng giai đoạn đó. Cùng cậu vượt qua những khó khăn.
Minh quay sang nhìn tôi.
-Cậu có biết lần đầu tiên gặp cậu tôi nghĩ gì không.
–Chắc sợ tôi lắm.
-Không. Lúc tôi đứng ngoài cửa, có nghe cô giáo mắng cậu.
-Lúc ấy tôi đã nhìn cậu, tôi tin bên trong con người cậu là một cô gái tốt, chỉ là ở cái tuổi chúng ta luôn có chút nổi loạn thôi.
-Nổi loạn
-Uh. Giờ còn muốn nổi loạn như vậy nữa không?
-Không. Giờ nghĩ lại thấy lúc ấy mình Hiếu thắng thật.
-Đấy, thế là cậu đã trải qua một giai đoạn rồi đấy.
-Và giai ấy, có cậu bên cạnh.
-Tại sao cậu lại chọn tôi, là người đi cùng.
-Không biết nữa. Có lẽ ông trời đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau. Và cho mình bên nhau.
-Có bao giờ cậu tự hỏi. Vậy ông trời cho chúng ta bên nhau đến khi nào không.
-Đến khi cậu già và đến khi tôi chết.
Tôi quay sang trả lời dứt khoát. Minh cười quay sang xoa đầu tôi.
-Cậu đúng là đang đóng vai ông trời. Nhưng chỉ của tôi thôi đấy nhé.
Tôi cười. Nằm nghiêng nhìn Minh. Hai chúng tôi nhìn nhau. Một hồi lâu.
-Bao giờ chúng ta sẽ đổi cách xưng hô.
-Xưng hô thế nào.
-Như bố mẹ chúng ta vẫn gọi ý.
-Anh em, hay ông xã bà xã. Hay cậu muốn xưng là vợ chồng.
Minh vẫn nhìn tôi tủm tỉm.
-Đậu bắp.
-Minh Minh.
Hai đứa tôi bật cười.
-Rồi con của chúng ta sẽ thông minh và học giỏi giống như cậu.
-Lanh lợi và đáng yêu giống cậu.
-Thật à.
-Uh.
-Sẽ chăm chỉ giống bố.
-Sẽ vui tính như mẹ.
-Sẽ hiểu biết như bố, lại rất trưởng thành.
-Nhưng đừng cứng đầu như mẹ.
-Đừng bảo thủ như bố.
-Đừng cau có như mẹ.
-Đừng ít nói như bố.
-Đừng nói nhiều như mẹ.
-Đừng lạnh lùng như bố.
-Đừng hay cãi như mẹ.
-Đừng nói xấu vợ như bố.
Chúng tôi cãi đến cùng không Nhường nhịn nhau. Một trận khẩu chiến đầy vui vẻ.
-Tôi nói xấu vợ vì tôi yêu cô ấy.
-Yêu mà cứ vạch điểm xấu của người ta ra.
-Vì tôi yêu cả những điểm xấu đấy.
-Vậy tôi cũng yêu tất cả của cậu ấy. Bởi vì đó là chồng tôi. Và đó là tất cả của tôi.
Minh nhìn tôi hạnh phúc. Khẽ kéo tôi ôm chặt vào lòng. Tôi vòng tay ôm lấy. Hóa ra Minh nói đúng, giờ tôi không còn thấy hồi hộp nữa. Cảm giác lúc mới bên nhau như khi chúng tôi mới bước vào vào phòng thi. Sau khi bình tĩnh làm quen. Sẽ không còn e ngại nữa.
-Nói lại đi.
-Nói gì.
-Câu vừa nói ấy.
Tôi cũng ôm chặt. Hạnh phúc thủ thỉ.
-Cậu sẽ là chồng tôi, chồng của tôi. Kiếp này, kiếp sau và sau nữa. Đừng hòng chạy thoát.
-Vậy cậu tính sẽ đặt tên con là gì.
Tôi rời Minh ra, chớp mắt suy nghĩ.
-Bố mẹ là Bình Minh.
-Con là hoàng hôn à.
-Vớ vẩn.
-Là thủy triều, hay bão tố.
-Đấm giờ.
-Con trai sẽ là Bình An, con gái sẽ là Minh An.
-Mong rằng chúng sẽ thông minh như bố và xinh đẹp như mẹ.
Minh bật cười.
-Vậy có mong nó sẽ, hay đánh nhau như mẹ.
-Ấy ấy, đứa nào mà động vào. Phải đấm cho nó biết sức mạnh của mình chứ.
-Vớ vẩn nào.
Minh nhéo mũi tôi.
-Chả phải mẹ nó bảo vệ bố nó sao. Có mẹ nó ở đây. Đứa nào dám bắt nạt nó. Mẹ nó sẽ một phát đốt nhà.
Minh cười khúc khích. Ôm lấy tôi.
-Vậy lúc đó cho mẹ nó đi họp phụ huynh nhé. Bố nó xấu hổ lắm.
-Bố phải đi họp phụ huynh.
-Làm gì.
-Để hãnh diện. Mỗi khi cô giáo nhắc đến tên con Anh.
-Minh An và Bình An.
Tôi hạnh phúc kể nể. Minh siết chặt tôi trong lòng. Nghe thôi đã muốn đẻ luôn hai đứa nó rồi. Ôi. Sao tôi muốn làm vợ của Minh làm mẹ của hai đứa con Mình thế này.
Tôi nằm im trong vòng tay Minh. Bàn tay vỗ về nhẹ nhàng. Vậy mà Minh đã ngủ quên trong vòng tay tôi lúc nào không biết nữa.
Thấy Minh nằm im, tôi cũng nín thở nằm im. Tôi không ngủ được. Trong bóng tối có thể nhìn thấy một bờ vai vững chắc, một khuôn mặt nghiêm túc. Có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.
Có lẽ sau những ngày thi vất vả, đây là giây phút bình yên nhất. Và vòng tay tôi là nơi ấm áp nhất để Minh có thể tin tưởng dựa vào. Tôi tự nhiên thấy xúc động. Rúc vào ngực Minh ôm chặt. Thì thầm rất nhỏ thôi.
-Em… Em yêu anh, nhiều lắm.
-Anh cũng yêu em. Rất nhiều.
Ôi… Minh chưa ngủ hay tỉnh giấc đó. Tôi ngẩng lên. Minh cúi xuống.
Hai khuôn mặt rất gần nhau, hơi thở dường như chạm vào làm một.
Tôi không thể kìm nén được cố vươn lên hôn nhẹ một cái lên môi Minh. Minh giữ tôi lại, cúi xuống hôn tôi một cái, không mạnh cũng không sâu, nhưng trong hơi thở cũng đầy mùi ham muốn.
Sau khi rời ra thì ôm chặt lấy tôi.
-Ngủ đi.
-Không ngủ được.
-Phải ngủ.
-Tại sao.
-Người ta lớn rồi đấy. Đủ khả năng làm đàn ông rồi.
Các bác có hiểu không. Là Minh đang kìm nén cảm xúc của mình. Giữ cho chúng tôi không đi quá giới hạn. Tôi hạnh phúc ôm lại thật chặt. Lát sau cũng thiếp đi trong vòng tay ấy. Ôi hạnh phúc, Bình Minh của tôi sẽ lên, và ngày mai sẽ có Bình An và Minh An như những gì chúng tôi đã nói. Cầu trời là như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!