Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
348


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 51


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 51
Tình cảm rung động đầu tiên của mỗi người luôn là thứ cảm xúc chân thật nhất và cũng chân thành nhất.
Khi đó, tương lai được vạch ra, kế hoạch được ấp ủ là những thứ khiến người ta tin tưởng nhất, không một chút đắn đo, không một lần do dự.
Những ngày thi tốt nghiệp, bố mẹ cùng chăm sóc cho chúng tôi. Hai đứa đi chung trên một cái xe đạp. Háo hức trò chuyện. Vạch ra đủ thứ kế hoạch sau khi thi đại học xong.
Nhưng thật ra trong lòng tôi lại có những kế hoạch khác xa hơn như thế. Tôi và Minh sẽ là một gia đình nhỏ. Mỗi ngày, ngoài giờ đi học tôi sẽ đi làm thêm để lo cho bản thân. Khi nào tốt nghiệp chúng tôi sẽ có con. Sống trong một căn nhà nhỏ ấm áp. Tôi sẽ đợi Minh về mỗi buổi chiếu thứ sáu. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn. Sống một cuộc sống hạnh phúc mà Minh mơ ước.
Không thấy tôi nói gì. Minh gọi.
-Này, cậu nghĩ gì đấy.
Tôi vẫn đang sống trong giấc mộng của mình.
-Này…
Minh đảo đảo chiếc xe khiến tôi giật mình.
-Gì đấy.
-Nghĩ gì vậy.
-Nghĩ gì đâu.
-Cậu lo lắng hả. Đừng sợ.
-Lo gì đâu.
Minh nắm tay tôi.
-Đừng có suy nghĩ nhiều. Cứ nghĩ nó như bài kiểm tra bình thường thôi là được.
-Cứ mỗi lần ngẩng lên nhìn cô giám thị mặt sát thủ là tôi thấy…
-Việc đầu tiên để không hồi hộp chính là không nhìn vào giám thị.
-Dù lo lắng hay căng thẳng cũng không được nhìn lung tung mà phải nhìn vào bài thi. Tập trung vào, sau vài phút sẽ thấy tim đập chậm lại. Lúc đó cảm giác hồi hộp sẽ tự hết. Và làm bài rất dễ.
-Cậu đi thi cũng vậy à.
-Uh. Đợt đi thi các bạn ấy làm bài nhanh lắm. Vừa đưa bài đã cắm đầu làm ngay. Nhưng tôi cứ phải đọc qua đề, rồi sau đó mới bắt đầu làm. Như vậy sẽ bình tĩnh hơn.
-Kinh nghiệm của người học giỏi có khác.
-Nhưng tôi có trò này, hay hơn.
-Gì.
-Bám vào.
Tôi ôm lấy Minh, Minh đạp xe lượn sóng khiến tôi phải ôm chặt. Nhưng vui vẻ đến mức hai đứa khanh khách cười.
-Để tôi thử cái này.
Tôi đứng lên, dang tay cho Minh đạp xe. Cảm giác gió mát lùa vào khuôn mặt. Cảm giác chòng chành mạo hiểm khiến tôi quên đi sự lo lắng trong lòng.
Con Nga hối hả đi tới.
-Gì mà muộn vậy.
-Món xôi đỗ của mẹ tao. Ăn không.
-Không. sáng nay Bọn tao ăn chè đậu đỏ.
-Có thêm quả chuối nào không.
-Mẹ tao là người mê tín. Không ăn đậu đen với chuối đâu.
-Mẹ tao cho ăn đậu mấy hôm nay, phát chán. Lúc nãy còn bắt đi ra bằng chân phải.
-Mẹ tao còn rình con trai đến mới cho ra, tránh ra ngõ gặp gái.
Minh phì cười.
-Hình như tôi thấy có gì đó sai sai ý.
-Sao lại sai.
-Mẹ đứng trước cửa, chờ con trai đi qua. Sau đó chúng mình đi ra chào mẹ. Thế có phải là gặp mẹ đầu tiên không.
-Uh nhỉ. Thế chứng tỏ vẫn là ra ngõ gặp gái rồi còn gì.
Hai đứa con gái nhìn nhau.
-Gặp ai chả được. Quan trọng vẫn là đừng để mấy quan niệm cổ hủ ấy ảnh hưởng đến suy nghĩ. Không làm được mà nói do ra ngõ gặp gái, vậy gặp trai mà cũng không làm được thì là gì.
Tôi và con Nga nhìn Minh.
-Kiến thức là do mình thu nạp. Run sợ là do mình. Suy cho cùng không làm được là do mình không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh được…
Con Nga nhìn tôi.
-Dù đúng hay sai, người có thai vẫn là con gái. Đừng cãi.
Tôi phì cười. Giơ nắm đấm ra dọa nó. Minh quay sang hướng dẫn lại kinh nghiệm đi thi cho con Nga.
Chúng tôi cùng nhau tới lớp. Tôi thi ngay phòng một các bác ạ. Phòng một ở đầu tiên của dãy. Minh thi trên tầng hai trước con Nga một phòng. Minh của tôi có một đặc điểm, là ít khi cho người khác xem bài. Do vậy, nếu như ngồi cùng phòng. Chưa chắc đã được trông mong.
Minh đưa tôi đến cửa lớp. Nhìn qua một lượt đồ dùng cho tôi. Số báo danh các kiểu. Rồi nhẹ nhàng.
-Bình tĩnh làm.
-Uh. Cậu cũng bình tĩnh nhé.
-Nếu như câu nào khó, chờ đến gần cuối giờ. Thảo nào cũng có phao.
Tôi cười.
-Yên tâm đi. Bình béo chưa bao giờ làm ai thất vọng.
Minh bật cười xoa đầu tôi.
-Lên đi.
Tôi đẩy Mình đi.
-Béo ơi.
Con Liên chạy tới chỗ tôi.
-Tao cùng phòng Minh. Có gì mày nhờ Minh cho chúng tao xem bài với nhé. Không thì hội tao chết chắc.
-Minh lên rồi đấy.
-Nhưng mà mày nói đỡ Bọn tao một câu. Thi xong, Tao mời chúng mày đi ăn.
-Có gì đâu. Cứ cho tao đi ăn là được.
Tôi đi theo con Liên đi lên, thấy Minh đang đứng một mình ở hành lang thì tiến lại.
-Lên đây làm gì.
Minh hỏi tôi. Tôi nhìn xung quanh rồi tủm tỉm.
-Có chuyện này muốn nhờ.
-Gì vậy.
-Lát nữa, có thể cho chúng nó chép bài được không.
-Ở đâu ra ý tưởng đấy vậy.
-Chúng nó bảo mời mình ăn đó.
-Vì ăn mà nhận lời. Có phải lúc bị cô giáo phạt, người ta bảo chết vì ăn không.
Tôi lườm còn Minh tủm tỉm.
Nhưng Minh nói cũng đúng. Nhỡ Minh của tôi bị phạt thì sao.
-Thôi. Không cho xem cũng được.
Minh bật cười nhìn tôi. Tay đặt lên đầu tôi.
-Xuống đi, yên tâm, những chuyện đó, tôi sẽ lựa mà.
-Người của tôi, còn không lo được. Giờ lại nhờ đi lo cho họ.
Tôi ngẩng lên cười vì câu nói đấy.
-Yên tâm. Ở hiền ắt gặp lành.
Tôi ôm cặp đi xuống. Xếp hàng để vào lớp. Hồi hộp chờ cô giáo phát giấy thi. Cầm đề. Hít sâu cầu trời cho nó rơi trúng tủ.
Sau ba ngày thi căng thẳng. Cuối cùng, chúng tôi cũng hoàn thành thử thách khó khăn đầu tiên trong đời. Buổi chiều chúng tôi cùng nhau đạp xe đi ăn một bữa no nê xả hơi. Đến tối, ba đứa lại cùng nhau đạp xe về.
-Giờ tao sẽ về, ngủ một giấc đến sáng mai luôn. Tao thèm ngủ lắm.
-Mày thì ngủ như heo ý.
-Mày thì kém.
-Tao về, sẽ cùng Minh chơi cá ngựa.
-Cá ngựa á.
-Uh. Chơi không.
-Hai đứa mày chơi đi.
-Rồi nhớ chiều mai đi họp để ngày kia ăn liên hoan nhé.
-Mai tao cả Minh sẽ đạp xe sang bà ngoại chơi, chiều về.
-Đi ra mắt bà ngoại đấy hả.
-Xàm.
-Bà có mà nhẵn mặt rồi. Sang báo cáo thành tích kiếm quà.
Tôi cười.
-Biết ngay mày chỉ ăn thôi.
-Thật ra, tao cũng có đam mê với ẩm thực lắm. Nhưng mà tiếc là tao không thể làm đầu bếp được vì tao không có năng khiếu nấu ăn.
-Bình biết cắm cơm với luộc rau rồi.
-Uh. Món đó dễ.
-Sau này chỉ cần ăn luộc nhiều sẽ vừa tiết kiệm dầu, vừa không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Con Nga nhìn Minh rồi nhìn tôi.
-Tao cũng phải công nhận.
-Công nhận gì.
-Hai đứa mày hợp.
-Một đứa làm bác sĩ sống cùng một đứa không biết nấu ăn. Thế có phải là chăm sóc sức khỏe khoa học nhất không.
-Nói đểu à. Tao chuẩn bị học thêm nhiều món nữa đấy.
-Bao giờ.
-Khi nào làm sinh viên.
Con Nga khúc khích cười. Rồi bĩu môi phóng xe qua nói với Minh.
-Đơn giản nhất là mua cho nó thùng mì cho nó úp, khỏi vất vả mày ạ.
-Ê con kia.
Nó cong đuôi đạp xe đi. Tôi và Minh vẫn rong ruổi về. Khoảnh khắc bình yên, nhẹ hết cả lòng. Chúng tôi đang đánh dấu cho sự trưởng thành của mình từng ngày một.
-Xong chưa Bình ơi. Nắng lên rồi.
Tôi mặc cái quần đùi, áo phông rộng đi ra. Mẹ tôi và Minh hướng mắt nhìn tôi.
-Con ăn mặc kiểu gì vậy.
-Đẹp mà mẹ.
-Quần, cái quần.
-Có đây mẹ. Chỉ là cái áo nó hơi dài.
-Mày mặc áo của anh đấy hả.
-Không. Của con.
-Sao mà mua cái áo xấu thế.
-Mẹ chả có mắt thẩm mỹ gì cả. Mốt đấy.
Tôi đón lấy túi đồ mẹ gửi.
-Hai đứa đi đi kẻo nắng.
-Vâng.
Tôi leo lên xe, Minh đi ra cổng thì đỗ lại. Đón túi đồ cho vào giỏ.
-Không để được đâu. Cầm được mà.
-Cầm làm gì. Để được.
Minh xếp gọn rồi treo những thứ còn lại lên đầu xe. Tiếp theo là cởi áo đưa cho tôi.
-Làm gì.
-Che cái chân lại.
Giọng nói nghiêm túc. Tôi tròn mắt.
-Cái quần ngắn. Người ta sẽ nghĩ cậu không mặc quần.
Tôi bật cười. Rõ là không muốn người ta nhìn chân tôi. Ghen còn giả vờ.
Tôi quàng cái áo qua chân rồi ôm lấy Minh. Chúng tôi sang bà ngoại đây. Bà ngóng lắm rồi. Nghe tiếng xe đạp là bà đi ngay ra.
-Con Bình thằng Minh hả.
-Vâng. Bà ơiiiii
Tôi gọi to.
-Bố chị. Tôi đã điếc đâu.
Tôi cười tít mắt đi vào. Để Minh cầm đồ theo sau. Tôi véo von kể nể đủ thứ chuyện. Còn Minh ngồi im. Tính khí ít nói, rụt rè lại xuất hiện.
-Thế hai đứa tốt nghiệp xong là cưới chứ.
Bác thì, cháu đi học.
-Anh đừng có trêu chúng nó.
-Bố nó đồng ý rồi còn gì.
-Bà chả bảo có chỉ vàng. Để dành cho nó lấy chồng còn gì. Cho sớm khỏi phải cất.
-Đâu ạ. Bà cho cháu luôn đi.
Đôi mắt tôi sáng lên. Tôi giơ tay. Bà đưa tay lên vặn cái nhẫn trên tay mình. Minh phì cười đưa tay kéo tay tôi lại.
-Bà làm gì ra tiền.
-Yên tâm, bà nhiều tiền lắm.
-Mình còn trẻ, làm được tiền không biếu thì thôi. Không được lấy.
-Đấy, bà tháy cháu rể nó trẻ người mà suy nghĩ người lớn không.
-Tôi nhìn không sai mà..
-Bà cất đi bà ạ. Chúng cháu còn trẻ, bà cứ để chúng cháu tự lập.
-Bà già rồi, chết đi, không mang theo được. Cho chúng mày.
-Vậy cho chúng con gửi ạ.
Tôi ngẩng lên nhìn Minh.
-Nó nói đùa, bà giữ lấy. Lúc nào cho đưa con Bình nó đeo .
-Vâng. Bà cất đi.
Bà tôi gật đầu. Hai đứa tôi ở chơi đến chiều rồi chở nhau lên trường họp. Lúc quay về, tôi rủ Minh vào cửa hàng quần áo, tôi chọn một đôi áo giống nhau cho ngày mai.
Đôi áo có hình hai con gấu bằng bông rất dễ thương. Tôi giơ lên.
-Mặc thử cái này đi.
Minh ngoan ngoãn cúi xuống, chui đầu vào.
-Cởi áo ra đã.
-Uh.
Minh định cởi áo thì.
-Từ từ.
Tôi kéo Minh vào bên trong, chỉ muốn một mình mình thấy cậu ấy ở trần thôi nhé. Minh tủm tỉm cởi áo ra trước mặt tôi. Cơ thể đã phát triển lên nhiều. Ngực cũng to ra. Các cơ rắn chắc. Tôi dán mắt vào rồi đỏ mặt. Quên cả Mình đang cầm cái áo.
-Đưa đây.
-À…
Minh tủm tỉm mặc áo. Tôi chỉnh lại.
-Được rồi. Ra ngoài cho người ta thay.
Minh đi ra. Tôi cũng mặc cái áo như vậy. Nhưng vì chân ngắn thân tròn nên trông khá buồn cười.
-Có lẽ tớ không hợp với kiểu áo con gái này.
Minh nhìn một lượt.
-Nó hơi bó.
-Vậy có cái nào rộng hơn không chị.
-Em mặc size của bạn trai nhé.
-Màu giống không.
-Màu đen.
-Một đen một trắng, trông như người ở hai thế giới ý.
Tôi lấy cái áo đen ra mặc thử. Vừa như cái áo của tôi đang mặc. Vẫn phong cách kín mông và hở cái chân ngắn ngủn.
-Cũng được đấy.
-Cậu thích vậy sao.
-Thì hình giống nhau rồi mà.
-Không nghe à. Như người ở hai thế giới ý.
-Thì chúng ta ở hai thế giới còn gì.
Tôi dừng lại nhìn Minh. Khuôn mày cau lại. Minh cười.
-Là con trai và con gái. Chứ may không phải hai thằng con trai.
Lúc này cơ mặt tôi mới giãn ra. Tôi gật đầu mua áo. Dù sao béo như tôi mặc màu đen vẫn hợp hơn, còn như Minh mặc áo trắng quá đẹp. Ôi… Soái ca của tôi giờ cũng không thua kém ai đâu nhé.
-Chị ơi, cho em thanh toán.
-Từ từ đã.
Minh tiến lại chỗ để váy, chọn cho tôi một chiếc váy màu xanh.
-Cái này đẹp này, mặc thử đi.
Tôi nhìn Minh.
-Sao nay thích người ta mặc váy.
-Đẹp mà, mặc thử đi.
Đúng là cái váy hợp với tôi. Tôi xoay một vòng.
-Đẹp không.
-Đẹp.
-Vậy mua nhé.
-Uh.
-Tôi thay ra.
-Không. Cứ mặc thế đi.
Minh xua tay. Tiến lại thanh toán cho tôi.
-Tiền ở đâu ra đấy.
Tôi nhìn Minh tò mò.
-Tiền lao động của mình mà. Chính đáng đấy.
-Nhưng mà phải tiết kiệm chứ.
-Mua đồ cho người tôi yêu. Thì được.
Ôi các bác nghe thấy không. Tôi hạnh phúc đến không thể nào tả nổi rồi. Tíu tít đi bên Minh. Leo lên xe là vòng tay ôm chặt. Sao mà tôi lại hạnh phúc thế cơ chứ.
-Về nhà thôi.
-Đã phải về rồi sao.
-Không về thì đi đâu.
-Đi đâu cũng được, chỉ cần có Minh đi cùng.
-Không cho đi theo đâu nhé.
-Kệ, không cho đây vẫn bám. Một bước không rời.
Tôi ôm chặt thật chặt. Minh nắm lấy tay tôi. Hai đứa tung tăng trên con đường về nhà. Chiếc váy tôi mặc thơm mùi vải mới, thơm mùi trên lưng của Minh. Thứ mùi mà không thể giống bất cứ mùi nào tôi từng ngửi. Là của tôi. Của tôi đấy.
-Về rồi hả hai đứa. Ăn cơm chưa.
-Bọn con đi họp lớp. Rồi tranh thủ ăn bánh mì rồi.
-Ăn thêm tí cơm đi.
-Thôi ạ. Muộn rồi, ăn nhiều không tốt.
-Vậy ăn hoa quả đi.
Mẹ tôi dọn hoa quả ra cho hai đứa.
-Ăn xong rồi đi tắm.
-Tắm xong rồi nghỉ sớm đi, đi cả ngày rồi.
-Vâng bố.
Chúng tôi tắm xong thì đóng cửa trong phòng. Tôi mở cửa rón rén đi ra ngó nghiêng. Bố mẹ tôi đã tắt đèn đi ngủ. Không biết Minh đã ngủ chưa hay vẫn đang học bài. Tôi lần nữa rón rén mò sang cửa phòng Minh. Gõ nhẹ. Rất nhanh. Minh ra mở cửa cho tôi.
-Chưa ngủ à.
-Đang làm gì đấy.
-Đọc qua bài tập.
-Sao không rủ người ta đọc cùng.
-Bình đi cả ngày rồi. Sợ Bình mệt.
-Không mệt.
-Vậy ngồi xuống đây.
Tôi tiến lại. Ngó nghiêng trên bàn. Có một cuốn sổ bằng da, đang gấp. Cuốn sổ đó, tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chắc chắn không phải sổ lưu bút của lớp. Vậy nó là cái gì mà sao Minh lại không nói cho tôi biết. Tôi tò mò tiến lại.
Minh bước theo nhanh tay đặt mấy cuốn vở vào đó rồi cầm lên.
-Cái gì đấy, cho xem với.
-Toàn bài tập với sổ ghi công thức thôi mà.
-Sổ ghi công thức hả. Mượn tí đọc đi.
-Đọc cũng không hiểu đâu.
-Thế mới phải ôn dần.
-Để tôi dạy cậu.
-Không cần.
Tôi lại ngó nghiêng. Minh đi lại cất vào đống sách.
-Có gì giấu tôi hả.
-Không có gì.
-Thật không. Hay viết lưu bút cho con nào.
-Con nào.
Minh xoa đầu tôi.
-Có viết cũng chỉ viết cho con này.
-Vậy cho đọc cái coi.
-Đừng hòng.
-Dám không cho.
-Dám chứ.
-Vậy là không thương tôi nữa.
-Không phải.
-Chả thì gì.
-Lại bắt đầu.
-Bắt đầu gì.
-Phiền phức.
-Uh đó, phiền phức đó.
-Ơ.
Tôi giận dỗi quay đi. Minh nắm tay.
-Xin lỗi, tôi nhỡ lời.
Tôi không thèm nói. Vẫn quay đi.
-Có một số cái, tôi muốn sau này, mới để vợ tôi biết. Chứ bây giờ, tôi…
Minh ngập ngừng.
-Ai cũng có những thứ, không thể nói ra được.
-Tôi không giấu cậu cái gì hết.
-Tôi biết.
-Vậy tại sao phải giấu tôi.
-Cái này không phải là giấu, cái này là chưa nói ra thôi.
-Vậy nói đi, tôi nghe đây.
Minh nhìn tôi.
-Tôi luôn muốn, là người chia sẻ mọi thứ với cậu. Không để cậu phải khó chịu giữ nó trong lòng.
Tôi tủi thân rơi nước mắt nước mắt. Minh nhìn tôi. Khẽ đưa tay lau nước mắt cho tôi rồi kéo tôi ôm vào lòng.
-Vậy tôi nói. Là tôi, nói chuyện với bố mẹ.
Tôi mở to mắt.
-Tôi rất nhớ họ.
Nghe xong câu đó tôi cứ thế khóc nức nở. Tôi thương Minh. Nhiều đến đâu có lẽ không thể nào nói hết được thành lời.
-Có tôi ở đây rồi. Chúng ta, không ai phải cô đơn hết.
-Cảm ơn cậu.
Minh siết chặt tôi trong vòng tay. Chúng tôi đứng bên nhau rất lâu. Lát sau nghe tiếng lạch cạch dưới nhà mới rời ra nhìn nhau.
-Đi ngủ đi.
-Bình… Về đi.
-Cậu cũng ngủ sớm đi nhé.
-Uh.
-Đừng có thức khuya đấy.
-Uh.
Tôi đi ra cửa. Lưu luyến nhìn lại. Minh cũng nhìn theo tôi. Ánh mắt như không nỡ rời xa. Lúc tôi đứng cửa. Quay lại nhìn Minh thêm một cái. Rồi tính mở cửa.
-Đậu bắp.
Tôi quay lại nhìn.
-Hôm nay,….
Minh ấp úng.
-Hôm nay, ngủ lại đây, với tôi. Được không.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN