Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
427


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 50


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 50
Sau những ngày học hành căng thẳng, chúng tôi cũng có một buổi cùng nhau đi chơi.
Lần này, chúng tôi đi quanh mấy trường đại học mà mình đã nộp hồ sơ. Tôi và Minh bắt xe buýt đến học viện Quân y. Trước cánh cổng to lớn là sự vắng vẻ, khác hẳn phía đối diện, bệnh viện rất ồn ào. Con đường có những cây cổ thụ xòe bóng. Tôi ngó nghiêng.
-Có được vào không?
-Không.
-Vậy chúng ta đứng đây lát đi.
Tôi tiến lại mua hai chai nước ngọt. Cùng Minh đứng nhìn mấy anh bộ đội mặc áo blue. Sao thấy họ đẹp đẽ và nghiêm túc vậy.
-Òa… Sau này cậu cũng mặc như vậy đúng không?
-Chưa biết được. Phải thi tốt đã.
-Vậy cậu phải cố lên, nhìn các anh ấy, đẹp chết đi được.
-Thích không?
Tôi gật. Ánh mắt tròn xoe vì mê trai.
-Vậy cố gắng nhé.
Tôi gật thêm cái nữa rồi cười.
-Minh của tôi làm được. Tôi tin.
Minh nhìn tôi tủm tỉm. Nhưng rồi chúng tôi bị chú ý bởi tiếng xe cấp cứu. Phía bệnh viện, mọi người rẽ ra để cho xe đi vào. Người bệnh chuyển đến trên xe được nhanh chóng đưa tới. Bác sĩ hối hả đẩy vào bên trong. Trước mắt chúng tôi, đấy là tương lai đang chờ đợi khi chọn nghề này.
-Cậu, có sợ máu không đấy.
-Không.
-Có sợ tiêm không.
-Không.
-Vậy thì tốt, làm bác sĩ là không được sợ mấy cái đó.
-Ai như cậu chứ.
-Đấy là do ngày xưa tôi bé, anh Hai làm cái kéo cắm vào chân, máu phun ra và từ đó tôi sợ máu.
-Không đáng sợ đâu. Tôi nghe nói. Học y là phải học giải phẫu người.
-Là thế nào.
-Là trước khi làm bác sĩ mổ được cho bệnh nhân . Sẽ phải học trên xác người thật.
-Thật.
-Uh. Là mổ ra để nghiên cứu. Rồi học cầm dao mổ, rồi học cách mổ, rồi học cả….
Minh nhìn tôi. Tôi tò mò.
-Học gì.
-Học cắt bộ phận trong cơ thể.. Chẳng hạn như, có người phải cắt đi nửa cái dạ dày hay một quả thận. Hay cưa đi cái chân, cái tay.
-Eo ơi. Thật à.
Tôi nhăn nhó.
-Thật chứ. Nếu không thì sau này họ mổ làm sao được.
-Vậy à.
-Uh.
-Rồi còn nhiều cái nữa.
Minh định nói mà tôi ngăn lại.
-Thôi thôi, cậu nói xong lát tôi không ăn được cơm mất.
-Bình thường mà. Nếu tôi học y thì ngày nào cũng phải vậy.
Tôi nhìn Minh. Tự nhiên tôi lại nghĩ đến mấy xác chết mà cậu ấy sẽ chạm vào. Rồi cầm dao, chặt chặt thái thái như miếng thịt heo. Ôi lậy trời, rồi tôi sẽ ôm, sẽ cầm vào bàn tay đầy máu ấy. Sao có thể. Tôi nhăn nhó.
-Vậy có ngày nào đó, tôi cũng bị…
-Mang ra làm mẫu vật để giải phẫu.
Minh nói theo rồi quay lại nhìn tôi cười tinh quái.
Không phải chứ. Nếu cậu ấy làm bác sĩ. Ngày ngày đi mổ xẻ. Liệu lúc nhìn tôi, có tưởng tượng bên trong của tôi, tim to bao nhiêu, lá gan nhỏ thế nào. Rồi cái dạ dày vất vả ra sao vì ăn nhiều. Còn nữa. Có phải sẽ dính dáng đến chuyện… Nghĩ đến, Tôi quay lại cau mày hỏi.
-Vậy… Làm bác sĩ là phải khám cả cho phụ nữ đúng không.
-Tất cả luôn.
-Vậy thì… Chỗ đó…
-Chỗ nào?
Tôi ấp úng. Nhìn lên nhìn xuống ra ám hiệu cho Minh. Minh cúi xuống nhìn và hiểu ra, tự nhiên bật cười cái thứ trẻ con như tôi.
-Bác sĩ phụ khoa á.
-Là phải nhìn thấy tất cả của phụ nữ sao.
-Có thể.
Tôi cau mày.
-Vậy chúng ta đi học an Ninh đi. Không học Y nữa.
-Tại sao.
-Cậu nhìn cái kia cậu không ngại à.
-Tôi cũng có mà.
Tôi tức lên nhéo ngực Minh.
-Á…
-Vậy cậu có cái của con gái không?
Minh cười tôi.
-Là cậu không muốn tôi nhìn mấy cái đó.
-Chứ cậu muốn nhìn sao.
-Đây là nghề nghiệp mà. Quan trọng là cứu người. Chứ đâu phải là chuyện trai gái đơn thuần.
-Nhưng mà tôi không thích.
Minh xoa đầu tôi.
-Sau này đi làm cậu sẽ hiểu. Có những thứ không muốn nhưng vì miếng cơm manh áo vẫn phải làm. Làm nhiều lần trở thành một thói quen. Mà mỗi lần gặp phải nó. Không có cảm giác sợ hãi e ngại nữa.
-Còn đó là việc liên quan đến chuyện tế nhị giới tính. Thì thật ra, để giải quyết nó. Chỉ cần cậu nghĩ, cậu đang làm việc tốt. Đang giúp cho họ có được sự khỏe mạnh.
-Có thể ngày nào cũng tiếp xúc với rất nhiều người, có đẹp, có xấu. Nhưng thực chất, cảm xúc thì chỉ có được khi ở gần người mình thật sự dành tình cảm thôi.
Minh giải thích. Tôi nhìn Minh xúc động. Tiếng người nhốn nháo khi đưa người bệnh vào khoa cấp cứu. Chúng tôi lại hướng mắt về phía đó. Minh nhìn mãi rồi trầm ngâm. Trong ánh mắt hiện lên nhiều cảm xúc, tôi đứng bên cạnh khẽ níu tay chia sẻ.
-Nếu trước đây bố tôi có thể được đến bệnh viện, có lẽ ông ấy sẽ không chết. Chúng tôi sẽ cùng nhau xuống núi. Và mẹ tôi sẽ không phải chịu khổ như vậy.
-Và có lẽ giờ chúng ta đã không gặp nhau. Nhưng mà nếu được chọn. Tôi vẫn muốn bố mẹ được bình an.
-Có khi vẫn được gặp Bình. Và hạnh càng trọn vẹn.
Tôi ngước lên. Mắt đỏ ngầu. Còn Minh trong đáy mắt là nỗi u buồn đang giấu kín. Tôi lồng ngón tay mình vào bàn tay Minh.
-Giờ thời gian không thể quay trở lại, cậu từng nói chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước mà tiếp tục sống. Cho nên tôi sẽ luôn ở đây. Và giờ, cậu không phải cô đơn nữa. Chúng ta. Sẽ là một gia đình. Và tôi là người thân của cậu.
Minh nhìn tôi, đôi mắt cũng đỏ lên. Ánh mắt nhìn tôi đầy xúc động. Giọng nói nhẹ nhàng.
-Nếu như vì công việc, vì hoàn cảnh mà tôi không còn ở bên cậu nhiều. Thì phải cố gắng, phải chăm sóc cho bản thân. Tự tin vào cuộc sống và tương lai để sống.
Tôi cau mày.
-Sau này mỗi lần nhớ cậu, tôi sẽ đến bệnh viện để làm bệnh nhân. Để cậu có thể vừa làm việc, vừa ở bên tôi chăm sóc cho tôi.
-Thôi, cậu cứ ở nhà cho tôi, đến bệnh viện tôi sợ lắm.
-Chả phải cậu là bác sĩ, sao phải sợ bệnh nhân.
-Là bác sĩ thì sao, trong trường hợp người nhà của mình bị bệnh. Họ cũng lo lắng lắm chứ. Có khi áp lực hơn cơ.
-Vậy à.
-Uh.
Minh gật.
-Vậy được rồi.
Tôi kéo Mình đi.
-Đói rồi, kiếm gì ăn đi.
Chúng tôi đi ăn rồi lượn thêm một vòng quanh Hà Nội. Trải nghiệm cái không khí náo nhiệt mà vài tháng nữa chúng tôi sẽ chung sống với nó.
Con đường tương lai vẫn là một màu hồng xinh xắn. Ước mơ của cô tiểu thư như tôi cũng an toàn và bình dị như vòng tay của cha mẹ vậy. Họ vẫn muốn tôi học một trường bình thường, sau này kiếm một công việc ổn định. Lương đủ sống, lấy một ông chồng và cùng nhau sống một cuộc đời chẳng bon chen như bố tôi đang làm. Cha mẹ là vậy.
Những ngày bắt đầu vào mùa thi cuối cấp là những ngày chúng tôi không ngủ. Không chỉ riêng bọn sĩ tử mà cả trường, hay phụ huynh đều rơi vào trạng thái hối hả, và căng thẳng. Tương lai đang chờ chúng tôi ở phía trước. Với Minh, nỗ lực chính là để thoát khỏi cái bóng đói nghèo. Còn với tôi, nỗ lực bây giờ là vì Minh.
Chúng tôi vào lớp, lớp trưởng đang ngồi trên bàn, lên kế hoạch cho lễ tốt nghiệp.
-Hôm đấy, sẽ thuê áo dài trắng. Con trai mặc quần đen áo trắng.
– sau buổi lễ, sẽ về nhà tớ ăn liên hoan. Đồ ăn sẽ đặt. Tớ tính sẽ mời các cô đến chung vui.
Cả lớp gật đầu.
-Còn một chuyện này nữa.
Lớp trưởng cầm ra một quyển sổ.
-Đây là sổ nhật ký lớp. Bạn Tuyến lớp phó đã viết rất nhiều kỉ niệm của lớp vào đây. Còn những trang còn lại. Sẽ truyền tay nhau viết cảm xúc của mình vào đây, sau này họp lớp sẽ mang đi, ôn làm kỉ niệm.
Tôi giơ tay phát biểu.
-Tao ghi được không.
-Được.
-Thế mày ghi cái gì.
-Tao chỉ muốn ghi là. Tao rất quý bạn Thúy Kiều, dù hai bạn là phiên bản lỗi của Kiều Nguyễn Du. Nhưng dù sao vẫn rất thích điều đấy.
Cả lớp cười ầm lên. Con Thúy quay lại nhìn tôi như lườm. Minh chỉ tủm tỉm.
-Cô vào kìa.
Tất cả nhốn nháo vào chỗ. Lần này cô không quát mắng. Mà nhẹ nhàng nhìn chúng tôi. Có lẽ là những buổi học cuối cùng, cô muốn chúng tôi có được cái nhìn tốt đẹp về mình.
-Nào các em, bỏ giấy ra kiểm tra thôi.
Chúng tôi lại lần nữa nhốn nháo giấy bút. Lát sau cô ghi xong đề trên bảng. Quay lại nhìn chúng tôi rồi nhẹ nhàng.
-Đọc kĩ đề rồi làm bài. Không nhìn bài của bạn. Bài giống nhau vẫn xơi cặp ngỗng.
Tôi cúi xuống một mình tập trung vào bài. Cô đi qua nhìn tôi, rồi ghé xuống ngồi bên cạnh, nhìn bài tôi đang chăm chú viết. Rồi nói nhẹ nói với tôi.
-Chăm sóc cho thằng Minh nhé.
Tôi dừng lại ngước lên nhìn cô.
-Cô cũng chưa có lúc nào gọi điện cho bố em để cảm ơn ông ấy.
-Không có gì đâu cô. Người nhà cả mà.
-Minh nó là đứa tốt, lại có chí, cô mong là hai đứa sẽ bảo ban nhau.
-Vâng.
Tôi gật. Cô đứng lên. Tôi tự nhiên lại nghĩ đến tương lai sắp tới. Nếu chúng tôi tốt nghiệp. Và công khai yêu nhau như những đôi tình nhân bình thường. Thì sao nhỉ. Chắc lúc đấy hạnh phúc lắm.
Tôi bật cười thích thú rồi cúi xuống. Một lúc sau ngẩng lên đã thấy Minh ngó nghiêng nhìn tôi. Ánh mắt như hỏi xem tình hình.
Tôi giơ bút ra hiệu rồi cúi xuống tiếp tục cắm cổ vào viết. Mặc kệ ánh mắt lo lắng của ai kia. Lát sau, người ta đứng lên, cầm bài của Mình để trước mặt tôi rồi quay đi thu bài của mọi người. Tranh thủ thời gian cho tôi chép nốt. Có người yêu học giỏi thích thế đấy các bác ạ.
Thật lòng mà nói, ai cũng mong con mình học giỏi, thi tốt, Kết quả cao. Vừa là có tương lai sáng lạng, vừa là mát mày mát mặt gia đình.
Bố tôi lại là người ưa thể diện. Việc giúp đỡ Mình khiến ông ấy được nhiều người khen ngợi. Giờ mà tôi lại thi tốt, đỗ đại học nữa thì… Có phải là ông ấy nở mày nở mặt với mọi người. Cũng là không cảm thấy có lỗi với tổ tiên không.
Bố tôi làm kinh doanh, cho nên việc đánh đổi cái nọ để giành lấy cái kia là việc bình thường với ông ấy. Nhưng việc mang con gái mình ra đánh đổi thì là lần đầu tiên tôi gặp trong đời.
Bố tôi gọi Minh vào ăn cơm. Anh trai tôi đã về. Hai anh em chỉ được uống nước ngọt. Bố tôi nhìn ba đứa trẻ. Khẽ trầm ngâm.
-Chúng nó lớn thật rồi mẹ nó ạ. Lớn hơn cả tôi rồi.
-Con thấp hơn bố.
-Mày không tính.
-Chúng ta đã già thật sự rồi.
-Bố còn trẻ, sau này con đi học xa bố mẹ. Bố mẹ ở nhà đẻ em bé nữa cho vui.
-Mày thích có em à.
Tôi gật. Bố tôi phá lên cười.
-Vậy có tị nhau với em không đấy.
Anh tôi hỏi.
-Em sẽ nhường nó tất cả. Mỗi lần về nhà, sẽ làm nô tài cho nó. Em thương cưng chiều. Không như anh.
-Tao sao.
-Đối xử không ra gì với em.
-Thế nào là không ra gì.
Anh nghĩ đi.
-Xin tiền cho tiền, thích đi chơi cho đi chơi.
-Nhưng mà anh toàn sai vặt em. – Anh trả phí đấy, không phải cho không đâu.
-Đúng, không ai cho không ai cái gì.
-Đúng. Không ai cho không. Nhưng mà bán rẻ thì có.
-Thế nào là bán rẻ.
-Mày muốn biết không.
-Anh nói xem.
Anh tôi nhìn Minh.
-Minh, mày giúp nó thi đỗ cao đẳng thôi. Anh sẽ xin bố cho mày lấy nó.
Minh cười nhìn tôi.
-Ê… Ê… Anh kia.
-Cao đẳng thì dễ quá. Thằng Minh mà giúp con Bình thi đỗ đại học. Bố gả luôn nó cho mày.
Bố tôi ngồi thẳng lên chỉ vào hai đứa tôi.
-Bố…
Tôi quát vì ngại.
-Bố say rồi à.
-Mày nghĩ bố mày say à.
-Sao lại bán rẻ con gái như thế.
-Thì tao đã bảo để tao đỡ phải nuôi mà.
-Bố, con đi lấy chồng thì ai chăm sóc cho bố.
-Mẹ mày. Nhà tao đẻ thêm đứa nữa.
-Bố… Người ta nghe thấy có phải con mất hết giá trị không.
-Giá trị của mày đáng giá bằng cái bánh bao trên má mày.
-Ê anh kia.
Tôi gọi ông ấy. Cả nhà tôi cười. Ríu rít nói chuyện trong vui vẻ. Lát sau khi không khí trầm lại. Bố tôi nghiêm túc nhìn tôi và Minh.
-Bố biết hai đứa còn trẻ. Nhưng giờ các con đã sắp tốt nghiệp rồi. Đại học xa nhà. Bố mẹ không ở bên. Có nhiều chuyện không thể quản lý các con được. Bố chỉ mong hai con bảo ban nhau.
-Vâng ạ.
Minh trả lời bố.
-Thằng Minh thì bố tin, nhưng con kia bố không yên tâm được. Bố chỉ xác định lại với Minh.
Có thật lòng thương con Bình không.
Minh gật đầu.
-Có ạ.
-Thế khi nào muốn cưới nó.
-Khi nào con tốt nghiệp.
-Sớm hơn có được không.
Minh nhìn bố tôi trả lời dứt khoát.
-Con lúc nào cũng muốn chăm sóc cho Bình. Nhưng con sợ sớm qúa.. Công ăn việc làm chưa ổn định. Chưa lo được cho Bình cuộc sống tốt, lại làm Bình khổ lây.
-Không sao, Mày cơm ăn áo mặc nhà nước lo. Còn nó tháng bố cho một triệu là tiêu đủ.
-Bố, đủ mua đồ ăn vặt.
-Rồi mày vào môi trường nào sẽ thích nghi với môi trường ấy thôi con.
Tôi vênh mặt rồi quay đi. Bố tôi trầm ngâm nhắc lại.
-Chỗ người nhà bố nói thẳng. Mày giúp nó thi đỗ đại học. Bố gả nó cho mày. Hai đứa thích cưới. Bố cho cưới.
-Bố.
-Cháu…
Minh ngập ngừng. Bố nhìn tôi.
-Bố tin thằng Minh. Nhưng mà, bố không tin mày.
Anh tôi tủm tỉm.
-Sao lại không tin con.
-Nhà này mày đàn ông nhất nhà mày hiểu không. Tao thừa biết thằng Minh bên mày chỉ có thiệt.
-Ai làm gì.
-Thôi đi. Mày không xé nó ra ăn dần rồi ý.
-Em chưa…
Tôi cười
-Em chưa làm gì. Chưa làm gì hết.
Mặt tôi thản nhiên.
-Nhìn mặt mày không đáng tin đâu. Thôi, chứng minh thư cứ bỏ sẵn ra, sắp đủ tuổi đăng ký rồi đấy. Khi nào đỗ đại học bố mẹ dắt lên xã nghe chưa.
Tôi cả Minh nhìn nhau. Bố tôi và anh tôi, có vẻ nghiêm túc thật.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN