Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
315


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 49


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 49
Cái con Thúy bình thường chẳng chịu học hành. Chuyên bày trò đi tán trai và soi mói đời tư của người khác. Giờ thì chính nó là người phải lãnh hậu quả do nó gây ra.
Thúy… Sao bài kiểm tra được có ba điểm thế này.
Nó cúi xuống.
Chả phải mọi người nói ngồi cạnh người học giỏi sẽ được điểm cao hay sao.
Tôi ngồi dưới chõ mỏ lên nói kháy.
Còn cái cô Bình nữa nhé.
Tôi khúc khích cười rồi ngồi im.
Ra về, thấy tôi hớn hở Minh cũng chỉ biết lặng lẽ đi theo.
Tôi quay lại nhìn rồi tò mò hỏi.
Thường thì bọn nó hay giận nhau, rồi buồn và học kém đi. Tại sao cậu lại khác nhỉ.
Khác chỗ nào?
Thì học giỏi hơn trước.
Vẫn thế thôi mà. Chẳng qua thi nhiều thì mới ra kết quả.
Nhưng sao cậu không bị ảnh hưởng…
Ảnh hưởng gì.
Tâm lý. Chả nhẽ cậu không?…
Tôi ngập ngừng quay sang nhìn Minh ý tứ. Minh bật cười.
Bọn mình đã bao giờ giận nhau chưa nhỉ.
Rồi, rất nhiều. Cậu không nhớ à?
Có. Mấy cái chuyện đánh nhau thì chắc phải giận cả đời.
Ha ha. Tôi cười to. Rồi nhìn Minh.
Chỉ mỗi chuyện đấy thôi sao.
Minh gật.
Vậy còn giận ở chỗ nào không.
Không.
Thế tôi giận cậu nhiều cái lắm.
Minh quay sang nhìn tôi. Ánh mắt như tò mò.
Vì cậu hở một tí là tự ái, là đòi bỏ đi. Rồi có những chuyện không chịu nói cho tôi biết.
Có nhiều cái, tôi giải quyết được. Không muốn cậu phải lo lắng. Còn một số chuyện khác. Phải ở trong hoàn cảnh mới có thể hiểu được.
Hoàn cảnh nào cũng thế. Giờ chúng ta bên nhau. Cái gì cũng nên nói ra để cùng giải quyết. Tôi không muốn cậu giấu tôi điều gì cả. Lúc ấy, tôi khóc vì tôi cảm thấy mình không còn quan trọng nữa.
Minh Minh nhìn tôi áy náy.
Cậu rất quan trọng. Và từ giờ. Tôi sẽ không để Bình phải khóc nữa.
Nhớ nhé.
Uh. Vậy Bình cũng đừng hở tí là dùng nắm đấm để giải quyết nữa nhé. Chúng mình không cần phải cố gắng giải thích bản thân với bất cứ ai. Tôi chỉ cần trong tim tôi có Bình. Và cũng chỉ cần Bình luôn lo lắng cho tôi. Còn những người khác. Không quan trọng.
Tôi quay sang nhìn Minh sung sướng. Đúng thế. Đấm nó chỉ làm tôi thêm bực mình và mất thời gian. Khi một đứa nào đó mang bạn ra làm chủ đề bàn tán, thật ra chính là sinh lòng đố kị ganh ghét bởi người ta không đạt được thứ người khác đang có.
Đúng, không có đứa nào ôm một mẹt bánh bao mà đi ghen với đứa có một cái được.
Tôi lẩm bẩm. Minh quay sang nhìn tôi cười.
Đói rồi à.
Uh.
Cho này.
Tôi với tay sang lấy đồ ăn trong tay Minh.
Lương khô à.
Uh.
Sao nay ăn cái này.
Vì ăn kẹo nhiều sẽ gây tiểu đường và tăng cân.
Ăn ngọt nhiều da sẽ xấu đi và nhanh lão hóa.
Tôi khúc khích.
Bác sĩ tương lai có khác.
Thật ra thì tôi tìm hiểu, để quản lý việc ăn uống của cậu.
Là muốn tôi giảm cân đúng không.
Không, muốn Bình có sức khỏe tốt thôi. Còn xấu đẹp, đều là do người ta tự nhìn nhận mà.
Là cậu thấy tôi đẹp đúng không.
Minh liếc tôi rồi bật cười.
Được rồi, giờ tôi cũng sẽ giảm bớt cân nặng của Mình.
Không cần đâu. Tôi thấy thế là bình thường.
Đừng có nói vậy. Nhiều người chê tôi lắm.
Kệ họ.
Nói vậy, cho nên tối nay tôi quyết định ăn có một chút xíu rồi đứng lên.
Bình không ăn cơm à.
Con ăn rồi.
Sao ít thế.
Con no rồi, con đi học.
Tôi đi ra cầm cặp sách sang chỗ Minh. Minh đang đọc sách. Thấy tôi vứt cặp thì ngẩng lên nhìn.
Sao nay sang sớm vậy. Có chuyện gì à.
Có.
Chuyện gì.
Đi học.
Minh bật cười.
Sớm thế.
Vậy mà sớm
Uh. Bình thường chờ ăn, lâu lắm.
Hôm nay tôi…
Tôi định nói nhưng không dám, sợ Minh lại lo lắng.
Sao.
À. Nay ăn cơm sớm. Hì hì.
Bác vừa về mà.
Thì tôi ăn trước rồi sang.
Tôi cầm quyển vở đặt xuống. Cười cái cho Minh yên tâm.
Được rồi. Học bài đi.
Minh gật đầu. Mở vở ra giảng lại cho tôi bài kiểm tra hôm trước.
Tôi gật.
Hiểu không đấy.
Hiểu.
Thật không?
Thật.
Giải lại xem nào.
Minh đẩy bài về phía tôi.
Chuyện nhỏ nhé.
Tôi cầm bút. Ghi đi ghi lại. Đến cái phần khó khăn nhất thì…
Sao đấy.
Tớ áp dụng đúng công thức rồi. Nhưng mà vẫn không hiểu sao lại ra thế này.
Minh cười.
Còn nói.
Tôi híp mắt cười.
Thật ra mọi người đều nói, học đại học như là bắt đầu lại từ đầu, không có liên quan đến kiến thức phổ thông.
Vậy lên học đại học luôn, cần gì thi đại học nữa.
Tôi túm tóc Mình.
Nói gì vậy.
Nói đúng yêu cầu của cậu còn gì.
Đấy là gián tiếp chê người ta học dốt đó.
Minh cười. Kéo tay tôi xuống nắm tay.
Thật ra, cô giáo nói đúng đấy. Học cấp ba chính là thử thách cho sự nỗ lực. Cho dù có đỗ hay không đỗ. Cứ phải cố gắng. Cố gắng nhiều lần sẽ thành thói quen không bỏ cuộc.
Tôi nhìn Minh.
Vậy cậu đã rèn nó thành thói quen rồi nhỉ.
Minh cười.
Sau này, tôi có cậu lo rồi. Không cần phải cố gắng.
Thế một ngày không có tôi nữa thì sao.
Vớ vẩn.
Tôi quát Minh.
Sau này nhất định không để Bình phải lo lắng. Nhưng trước tiên tôi và bố mẹ vẫn muốn Bình có thể tự lo cho bản thân.
Sau này mình có con, cũng có thể kiếm tiền nuôi con.
Minh quay sang nhìn tôi chằm chằm. Hai mắt trong veo, đôi môi tủm tỉm hạnh phúc. Tôi biết mình đang tính chuyện này quá sớm, nhưng mà…
Nhìn cái gì mà nhìn.
Tôi hất mặt Minh sang một bên. Có lẽ giây phút là khẳng định tình cảm của chúng tôi.
Tất nhiên rồi, sau này, khi làm mẹ, sẽ phải biết nấu cơm, biết kiếm tiền. Đôi khi không phải là nhiều nhưng có thể dạy con bài học đó là phải làm mới có ăn.
Thế tôi không đỗ đại học. Không xin được việc thì sao.
Cậu nghĩ bố để cậu yên à.
Chưa biết.
Nhưng cái đó hơi khó tin. Bởi tôi biết Đậu bắp của tôi là người thông minh, biết cố gắng.
Tôi cười. Được câu động viên thì sướng rơn. Hai đứa cắm đầu vào học đến gần mười giờ. Tới giờ về rồi, cái bụng tôi bắt đầu sôi lên.
Minh ngồi cạnh nhìn tôi tủm tỉm.
Đói không.
Không.
Tối nay ăn mấy bát.
Hai tô.
Hai thìa à.
Tôi cười. Minh cau mày.
Đã bảo không nhịn ăn rồi cơ mà. Đẹp ăn được không.
Được.
Vậy đứa nào thích cậu đẹp.
Tôi cười.
Con Nga.
Nếu nó thích cậu đẹp, đã nghỉ chơi lâu rồi.
Thái.
Vậy cậu thích nó đúng không.
Vớ vẩn.
Thì chỉ khi thích người ta mới cố gắng làm theo ý người ta.
Bậy. Đấm giờ
Vậy nói đi. Vì sao.
Vì muốn mình đẹp hơn, thế thôi.
Minh cười. Xoa đầu tôi.
Ngốc ạ. Khi nào cậu làm sinh viên. Muốn gì cũng được. Giờ đang giai đoạn học căng thẳng. Cần phải có năng lượng chứ.
Tôi nhìn Minh, giờ tôi mới biết Minh của tôi trưởng thành đến như vậy.
Được, vậy cứ thế đi.
Thế đến lúc đẹp hơn rồi, mà người khác theo đuổi thì sao.
Minh tò mò hỏi.
Thì yêu, người ta mất công yêu mình không thể phụ lòng được.
-Thật.
Minh tròn mắt.
-tất nhiên rồi.
Tôi hồn nhiên. Minh cười xoa đầu tôi cái nữa rồi đứng lên.
Ăn mì đi.
Không ăn mì đâu.
Dù tôi rất thích mì ăn liền nhưng vì tôi biết Minh rất lạm dụng nó nên tôi tránh ra.
Không ăn thì thôi.
Minh cầm hai gói mì ra, cắm chút nước vào cái nồi của bà ngoại. Lát sau mùi mì tôm Thơm nức nở. Các bạn có hiểu cho tôu không. Cái bụng tôi bắt đầu sôi lên. Nước miếng bắt đầu chảy.
Thơm thế.
Minh vừa trộn vừa khen. Ở đây có cả cái trứng nữa này.
Minh múc mì ra bát. Bê lại gần tôi. Tôi liếc. Trong bụng đang cố kìm nén. Tên kia, hắn đã quấn mì quanh cái đũa. Cái trò mà tôi hay làm nhất khi ăn mì. Và thổi thổi sau đó đút vào mồm.
Tôi lườm. Còn Minh đắc ý..
Cho xin miếng… Được không.
Bảo không ăn cơ mà.
Nghĩ lại thì… Muốn ăn.
Vậy ăn đi. Miếng thôi nhé.
Minh đẩy mì về phía tôi.
Miếng thôi sao, keo kiệt thế.
Cậu không không thích mà.
Giờ thích.
Tôi gật.
Vậy ăn đi.
Ăn chung đi.
Để tôi ra lấy bát..
Khỏi cần. Mất công rửa.
Tôi cầm đũa của Minh. Đút mồm miếng mì ngon lành. Chưa bao giờ thấy mì tôm mà lại ngon như thế.
Ăn đi.
Tôi giục Minh cũng lấy một đũa đút mồm. Tôi gắp theo. Chúng tôi nối với nhau bằng mấy sợi mì. Tôi nhìn Minh tủm tỉm cười rồi đưa sợi mì gần vào Minh. Cậu ấy không muốn làm đứt dòng cảm xúc của tôi nên ngồi im. Tôi lướt nhanh đến. Khẽ chạm môi mình lên môi của Minh rồi tủm tỉm cười. Đánh trống lảng.
Mì ngon lắm.
Minh ngại cầm đũa đút mồm miếng khác.
Này, ăn hết của người ta à.
Sao lúc nãy còn chê.
Giờ muốn ăn.
Tôi bóp má Minh.
Được rồi. Cậu không buông tay tôi nhả ra trả cậu.
Không cần…
Tôi lém lỉnh vòng tay qua cổ Minh kéo lại. Minh ngồi im, hai mắt nhìn tôi bối rối. Tôi sát gần lại.
Có cách ăn mì mới đây.
Cậu định…đừng có mà… Tôi đang… Tôi…
Tôi sát lại, gần, rất gần.
Để xem, con vi khuẩn thông minh của cậu, có làm tôi thông minh hơn không.
Này… Đã bảo lên đại học rồi cơ mà.
Có gì đâu. Hôm trước, tôi thấy mấy đứa lớp 11, chúng nó hun nhau trong nhà vệ sinh.
Muốn học theo chúng nó à.
Thì muốn thử xem như nào mà chúng nó mê mẩn vậy.
Vớ vẩn.
Cậu không thích tôi đúng không.
Vớ vẩn.
Vậy cậu không thích, tôi sẽ tìm người khác.
Cậu nhất định phải học cái đó sao.
Chỉ là tò mò tí thôi mà.
Vớ vẩn.
Không cho, thì tôi tìm người khác.
Ai.
Thái…
Nhắc đến vậy Minh kéo tay tôi sát lại.
Ai cho phép.
Chúng tôi ở sát nhau, rất gần. Tự nhiên tôi run lên. Tim đập mạnh. Tôi thấy mắt Minh cũng lạc đi. Có lẽ kìm nén không nổi nữa rồi. Đôi môi run rẩy.
Là cậu, cướp đi nụ hôn đầu của tôi, chịu trách nhiệm đi.
Tôi nhìn Minh xúc động. Khẽ khép đôi mi chờ đợi nụ hôn ngọt ngào mà tôi luôn tưởng tượng. Nhưng khi hai đứa vừa định bắt đầu thì…
Rào…
Là tiếng bố tôi kéo cửa kho ra để đón tôi về.
Hai đứa giật mình buông nhau ra. Ngại ngùng chỉnh lại tư thế. Nhìn nhau cái rồi cười khổ. Bố ơi là bố.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN