Gió không phiêu du, mây không lãng đãng - Chương 3:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Gió không phiêu du, mây không lãng đãng


Chương 3:


Chương 3: Ngẩng đầu bước đi

Ở nơi xa lạ, lần đầu tiên ngẩng đầu bước đi, bởi vì người đầu tiên nhìn thấy chính là anh…

Trường học không giống với Diệp Phiêu tưởng tượng, không cần giơ tay mới có thể phát biểu ý kiến, cô giáo vui tính và hay nói giỡn, học sinh cũng không có một chút gò bó. Ngày đầu tiên đi học của Diệp Phiêu trải qua trong hiếu kỳ và kinh ngạc.

“Này, cậu thực sự không thích nói chuyện hả!” Giờ tan học Lôi Dĩ Tịch đi đến bên cạnh Diệp Phiêu nói.

“Không phải” Diệp Phiêu xem sách nói, cô tốn không ít công sức để nghe hiểu tiếng anh.

“Đừng xem nữa! Xem nhiều không thú vị, tới nhà tớ chơi nhé, bây giờ đi!” Lôi Dĩ Tịch đem quyển sách của Diệp Phiêu đóng lại.

“… Được rồi!” Diệp Phiêu nói, cô còn chưa từng đi qua nhà họ Lôi, bên trong ngôi nhà lớn sang trọng kia e rằng vô cùng hấp dẫn người khác.

“Không đợi chị của cậu cùng về sao?” Diệp Phiêu hỏi

“Hừ, không cần!” Lôi Dĩ Tịch phản đối nói, tình cảm chị em bọn họ hình như không được tốt.

Diệp Phiêu và Lôi Dĩ Tịch cùng nhau đi ra khỏi phòng học, một vài nam sinh người da trắng đối diện đi đến, Diệp Phiêu tự giác nép vào bên phải né tránh, nhưng mà bọn họ lại làm như không nhìn thấy tiếp tục đi tới, Diệp Phiêu bị bọn chúng xô ngã xuống đất.

Đám nam sinh kia nở nụ cười, có người còn huýt sáo.

“Các người làm gì vậy!” Lôi Dĩ Tịch cả tiếng quát

“Này! Đừng như vậy chứ!” Gerry vừa đi tới cửa che trước ở người Lôi Dĩ Tịch khuyên can, nhưng mấy nam sinh kia căn bản không thèm để ý tới cậu ta.

Một thằng con trai đem Gerry đẩy qua một bên, đi tới bên cạnh Diệp Phiêu khinh thường nói “Con bé mặt mũi bẩn thỉu!”

“Khốn kiếp!” Diệp Phiêu đứng lên hung hăng đánh cho tên kia một quyền.

Đám nam sinh bị làm cho tức giận, bọn chúng cùng nhau xông tới, Diệp Phiêu lại bị đẩy ngã xuống đất.

“Dừng tay!” Phong Trử Ninh đột nhiên chạy tới, cậu đem thằng con trai bên cạnh Diệp Phiêu kéo ra.

Bọn chúng dường như rất kiêng dè cậu, lập tức giải tán.

“Anh!” Lôi Dĩ Tịch mặc kệ Gerry bên cạnh ghé vào lòng Phong Trử Ninh lớn tiếng khóc “Bọn chúng vừa rồi ức hiếp người!”

“Được rồi, Dĩ Tịch” Phong Trử Ninh nhẹ nhàng ôm Lôi Dĩ Tịch nói.

“Anh, em đau chết đi được…” Lôi Dĩ Tịch đem cánh tay bị trầy xước đưa đến trước mặt Phong Trử Ninh, nũng nụi nói.

“Không phải trầy da, là bị thương rồi” Phong Trử Ninh buông cánh tay của cô xuống nói.

“Cậu không sao chứ?” Lôi Sở Vân đỡ Diệp Phiêu lo lắng nói

Diệp Phiêu nhịn đau lắc đầu, cô muốn chạy đi ngay lập tức, cô thức sự không muốn để cho Phong Trử Ninh nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này, đặc biệt là lại đứng bên cạnh Lôi Sở Vân.

“Tớ dẫn cậu xuống phòng y tế, có thể đi không?” Lôi Sở Vân nói

“Không cần, tớ muốn về nhà” Diệp Phiêu né tránh tay của Lôi Sở Vân đưa ra, khập khiễng đi về phía trước.

“Đừng cậy mạnh nữa!” Phong Trử Ninh chắn ngang tay đỡ Diệp Phiêu sắp ngã nói “Anh đưa em về!”
Cậu cầm cặp sách của Diệp Phiêu, ngồi xổm xuống nói “Lên đây đi! Anh cõng em”

“Không cần…” Diệp Phiêu không chịu.

“Nhanh lên một chút đi! Muốn anh bế em sao?” Phong Trử Ninh vô cùng kiên quyết

Diệp Phiêu không thể làm gì khác hơn là để cậu cõng mình trên lưng.

“Anh! Em thì sao? Em làm sao bây giờ?” Lôi Dĩ Tịch la to

“Cùng chị của em về nhà đi. Sở Vân, dọc đường phải cẩn thận” Phong Trử Ninh quay người lại ân cần nhìn Lôi Sở Vân nói

“Ừ! Yên tâm đi!” Lôi Sở Vân nói

“Còn tôi nữa! Tôi đi cùng mọi người!” Gerry lại gần nói

Lôi Dĩ Tịch không để ý đến cậu ta, cô nhìn theo bóng lưng của Phong Trử Ninh và Diệp Phiêu, hung hăng giậm chân một cái.

“Dĩ Tịch, chị giúp em cầm cặp” Lôi Sở Vân nói

“Không cần!” Lôi Dĩ Tịch trừng mắt lườm cô, cũng không quay đầu lại bỏ đi luôn.

Diệp Phiêu ôm chặt Phong Trử Ninh, dè dặt cảm nhận bước chân vững vàng của cậu.

“Đau không?” Phong Trử Ninh nói

“Khá hơn rồi” Diệp Phiêu nói, ở trên lưng của Phong Trử Ninh hình như một chút cũng không đau.

“Lần sau còn có chuyện như vậy thì phải tới tìm anh! Không cần phải sợ” Phong Trử Ninh nói
“Ừ…” Diệp Phiêu nói “Bọn họ hình như đều rất sợ anh”

“Ha ha, trước đây anh cũng hay bị mấy đứa da trắng bắt nạt, sau này đánh cho bọn chúng mấy cái, bọn chúng cũng không dám chọc anh nữa” Phong Trử Ninh cười nói.

“Anh cũng từng bị bọn chúng bắt nạt ?” Diệp Phiêu kinh ngạc nói “Em tưởng chỉ có mình em mới bị ăn hiếp”

Phong Trử Ninh đem Diệp Phiêu thả xuống, Diệp Phiêu có chút khẩn trương nhìn khuôn mặt kiên nghị của cậu nói “Làm sao vậy?”

“Diệp Phiêu, con người với con người ai cũng giống nhau, không có người nào sinh ra đã định sẵn là người tài giỏi. Anh và em, với Sở Vân, với Dĩ Tịch hay đám người da trắng kia cũng không có gì khác nhau, cho nên, phải ngẩng đầu bước đi! Biết không?” Phong Trử Ninh nắm bả vai của cô nói.

Trong nháy mắt đó, Diệp Phiêu chợt cảm thấy mình thật to lớn, cô không tự chủ được đứng thẳng người, hơi ưỡn ngực, có thể thua kém Lôi Sở Vân và Lôi Dĩ Tịch, thế nhưng, chí ít đứng ở nơi này, bên cạnh một cậu con trai khôi ngô và chính trực, Diệp Phiêu không hề có cảm giác thấp bé.

“Mau cõng em đi, bây giờ em lại thấy đau rồi” Diệp Phiêu cười nói

“Em cho là mình rất nhẹ sao? Để cho anh nghỉ một lát nữa đi!” Phong Trử Ninh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhem nhuốc của cô cười nói.

Lưng của đàn ông là kiệt tác của tạo hóa, những đường nét hoàn mỹ ấy không chỉ gánh vác cuộc sống, mà còn là nơi nảy sinh tình yêu ngây ngô của tuổi trẻ.

Đối với Diệp Phiêu mà nói, lưng của Phong Trử Ninh chính là như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN