Gió không phiêu du, mây không lãng đãng - Chương 4:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Gió không phiêu du, mây không lãng đãng


Chương 4:


Chương 4: Cây Leaf
Em muốn trở thành một hạt giống, lặng lẽ sinh trưởng ở trong tim anh…

Mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng đi qua, mùa xuân khoan khoái thực sự đã bước chân tới thành phố Toronto, hoa cỏ cũng dần xanh tươi trở lại, mà bọn trẻ ít tuổi càng lộ vẻ phấn khích, vẫn không trưởng thành hơn chút nào.

“Diệp Phiêu!” Vừa tan học, Phong Trử Ninh liền chạy đến lớp của Diệp Phiêu

“Anh!” Lôi Dĩ Tịch vội vàng chạy đến bên cạnh Phong Trử Ninh, nắm cánh tay của cậu nói “Tới tìm bọn em sao?”

“Đúng vậy! Anh muốn dẫn Diệp Phiêu đến công viên Belle” Phong Trử Ninh nhìn Diệp Phiêu nói

“À…” Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Lôi Dĩ Tịch nhăn lại

“Chỗ đó trông như thế nào?” Diệp Phiêu thắc mắc hỏi

“Đi thì biết!” Phong Trử Ninh kéo Diệp Phiêu nói “Đi nhanh thôi! Sở Vân còn đang đợi chúng ta đó!”

“Chờ lâu thêm chút nữa cũng không chết được…” Lôi Dĩ Tịch nhỏ giọng lầm bầm.

Dáng vẻ Lôi Sở Vân mỉm cười làm cho đóa hoa muôn hồng nghìn tía bên cạnh cũng phải buồn bã phai màu, lúc Phong Trử Ninh đi tới bên cạnh cô ấy khiến Diệp Phiêu nhớ tới công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích.

“Diệp Phiêu, đến xem cây của bọn anh này!” Phong Trử Ninh nói

Phía sau cậu có hai cái cây phong nhỏ thân thiết dựa chung một chỗ, hai màu đỏ, vàng thành công tôn nhau lên, càng làm cho người khác yêu thích.

“Cây này là ‘wind[3]’ của anh, cây này là’cloud[4]’ của Sở Vân” Phong Trử Ninh dịu dàng xoa thân cây nói

[3] Wind có nghĩa là gió, ý chỉ “Phong”
[4] Cloud có nghĩa là mây, ý chỉ “Vân”

“Vậy sao, lớn lên nhất định sẽ rất đẹp” Diệp Phiêu cô đơn nói

Hai cái cây tựa như hai người bọn họ, dường như cố ý nhưng lại cùng nhau đứng đón gió.

“Đoán xem, chủ nhân độc ác của cái cây ‘night’ đáng thương sắp chết khô kia là ai?” Phong Trử Ninh thấy Diệp Phiêu không vui bèn trêu chọc nói.

“Anh!” Lôi Dĩ Tịch kéo dài tiếng sẵng giọng “Cho nên em mới không thích tới nơi này! Anh lần nào cũng chế giễu em!”

“Ai bảo em không chăm sóc cho nó thật tốt!” Phong Trử Ninh nói

“Em không thích nó!” Lôi Dĩ Tịch chạy đến bên cạnh ‘wind’ nói “Anh! Đem ‘wind’ cho em đi! ‘wind’ thật đẹp!”

“Trước đây không phải em kêu khóc đòi đi theo Sở Vân tới nơi nào, còn nói thích ‘night’ sao?” Phong Trử Ninh nói

“Đấy là khi đó, ai biết được nó lớn lên lại xấu như vậy. Bây giờ em không thích nữa!” Lôi Dĩ Tịch nói

“Cái này không được” Phong Trử Ninh có chút nghiêm túc nói “Nếu quyết định rồi, thích chính là thích, mặc kệ sau này có thành cái dạng gì, cũng đều phải có trách nhiệm thích đến cùng”

“Vâng” Lôi Dĩ Tịch ngoan ngoãn nói, cô ấy kỳ thực có chút kính nể Phong Trử Ninh.

Diệp Phiêu kinh ngạc nghe Phong Trử Ninh nói, mặc dù cậu nói rất có lý, nhưng Diệp Phiêu lại cảm thấy trong đó có một chỗ không đúng lắm, nhưng mà cụ thể sai ở đâu cô lại không thể nói lên lời.

“Đến đây đi Diệp Phiêu! Anh tặng em một cái cây gọi là ‘leaf[5]’!” Phong Trử Ninh tiếp nhận cái cuốc từ trong tay Lôi Sở Vân, bắt đầu đào.

[5] Leaf có nghĩa là lá, ý chỉ “Diệp”

“Tự em làm được rồi!” Diệp Phiêu kéo Phong Trử Ninh nói.

“Đất còn rất cứng, một mình em đào không được…” Phong Trử Ninh còn chưa nói hết đã bị Diệp Phiêu cắt ngang

“Anh có thích cái cây ‘leaf’ này không? Nếu anh cùng em trồng cây, anh phải chịu trách nhiệm thích nó đúng không? Anh có thể làm được không?” Diệp Phiêu vừa cố sức đào đất vừa nói, cô không ngẩng đầu, nhưng đem sức lực không biết từ đâu trút hết vào trên đất.

“Nếu như không phải làm việc, thì đi rót cho anh ly nước!” Phong Trử Ninh nắm vững cái cuốc của Diệp Phiêu nói

Diệp Phiêu kinh ngạc nhìn cậu, Phong Trử Ninh cười nói: “Anh có thể làm được, sẽ chịu trách nhiệm thích đến cùng, vì vậy hãy để anh làm đi!”

“Được! Anh không được phép lười biếng đâu đấy!” Diệp Phiêu từ bên cạnh Lôi Dĩ Tịch còn đang ngỡ ngàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cười.

Diệp Phiêu cuối cùng cũng đợi được thư Miên Miên gửi tới, cô cẩn thận so sánh với mối tình đầu Miên Miên miêu tả, sau đó cô viết hồi âm cho cô ấy: Tớ hiểu rồi, chúng ta giống nhau. Miên Miên, tớ cũng có người mình thích rồi, chính là phong trong nổi gió lớn kia đấy! Tớ nghĩ mình cũng nên giống như cậu, vì anh ấy làm một chút gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN