Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 11-4: Muốn.
Tạ Nghiêu Đình giơ tay vuốt sợi tóc mượt mà như thác của Trần Nhứ, trên dưới khẽ vuốt ra sau đầu, lại ôm cô vào ngực.
Nụ hôn của anh rơi xuống rậm rạp, từ trán đến chóp mũi, dừng ở môi mềm, từ từ mút, tinh tế trằn trọc, mưa phùn như gió mát, ngôi sao dày đặc rơi xuống dính đầy mật.
Thân thể hai người dính sát hợp lại cùng nhau. Cô đợi trong gió đêm lâu rồi, toàn thân trên dưới đều lạnh. Ấm áp trên người anh bao phủ cô. Cánh môi man mát của cô lướt qua tai anh, chóp mũi lạnh buốt cọ qua gương mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh mệt mỏi, đầu óc cô còn có chút không rõ, cụp mắt, khàn giọng hỏi: “… Sao anh lại đến?”
Trong cổ họng Tạ Nghiêu Đình tràn ra tiếng thở dài, như có như không hòa vào bóng đêm vô biên vô tận cùng đèn xung quanh: “… Đêm ba mươi tết, nghe nói em bị bệnh, một mình đi bệnh viện truyền nước… Anh liền không khống chế nổi mình, nhất định phải nhìn thấy em, mới có thể an tâm.”
Câu này nghe vào bình thản không có gì lạ, nhưng so với bất kì câu “thính” nào đều cảm động hơn Trần Nhứ được nghe. Cô run lên, hai tay xoa cổ anh, ấn một nụ hôn trên môi anh.
“Nhưng quá nhiều chuyện cần phải xử lý , chờ sắp xếp xong việc bên kia, nên mới kéo đến bây giờ.”
Trần Nhứ ôm anh thật chặt, không lên tiếng.
Tạ Nghiêu Đình lại tự giễu mà cười, giọng trầm thấp du dương bên tai cô: “Một phút anh cũng không đợi được, trực tiếp lái xe từ Giang Thành tới, một đường cao tốc, ngay cả trạm nghỉ cũng không muốn dừng.”
Trần Nhứ chính thức lấy lại tinh thần, kéo ra một khoảng cách với anh, một tay lôi kéo anh, một tay chỉ vào lồng ngực anh, nũng nịu oán trách: “Anh đúng là lái xe mệt nhọc.”
“Hả?”
Cô trừng mắt nhìn, giải thích nói : “Lúc em thi bằng lái, quy định có nói, liên tục lái xe hơn bốn giờ, nghỉ ngơi không đến hai mươi phút, đều thuộc về lát xe mệt nhọc.”
Tạ Nghiêu Đình từ chối cho ý kiến, nhẹ cười lên, thấp giọng hỏi cô: “Ồ? Thi sao rồi.”
“Vừa qua khỏi môn thứ hai.”
Anh gật đầu, hai tay nắm ngón tay nhỏ gầy của cô: “Ừm, thật là đến đường đi* rồi. Mấy ngày nữa có rảnh, anh đến dạy em lái xe.”
*đường trong thi bằng lái xe.
Trần Nhứ khẽ giật mình, rồi mới quay đầu cười, nhẹ cắn môi, lặp lại một lần: “Dạy em lái xe à…”
Tạ Nghiêu Đình bị cô cười chế nhạo, làm cho không hiểu ra sao, không rõ ràng lắm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô chỉ cười, đuôi lông mày đầy ranh mãnh, khóe mắt cong thành một vòng trăng non: “… Không có gì.”
Anh bất đắc dĩ thở dài, có chút thất bại đầu hàng, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay cô, nhẹ nói : “Anh lớn tuổi, có đôi khi nghe không hiểu những lời người tuổi trẻ các em nói, em phải thông cảm.”
Cô như an ủi vươn ngón tay đè lông mày nhăn lại: “Em thích anh thế này.”
Tạ Nghiêu Đình cũng thu hồi thái độ ra vẻ hối hận, cười xuề một tiếng.
Trần Nhứ ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Cửa sổ xe hạ xuống, cô ghé vào bệ cửa, gối đầu lên cánh tay, nhìn Tạ Nghiêu Đình đứng cạnh cửa sổ tiệm cà phê, chọn món, trả tiền, kiên nhẫn chờ đợi, rồi mới nhận ly nhân viên đưa cho, thấp giọng nói cảm ơn.
Trong lòng cô run sợ một hồi.
Thật ra khoảng cách bọn họ rất xa, cô vốn không nhìn rõ nét mặt của anh. Nhưng mà, cô lại có thể tưởng tượng ra thái độ khi anh nói chuyện với người khác, anh có chút cận, ngẫu nhiên híp mắt nhìn menu, sẽ trông có vẻ rất trẻ con, và lúc anh cười rộ lên đuôi mắt híp lại thành một đường.
Tạ Nghiêu Đình ngồi vào.
Trần Nhứ nghiêng mặt qua, bĩu môi, cực kỳ tự nhiên hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Anh cười vặn chìa khoá, khởi động xe: “Quá muộn rồi, uống cà phê sợ em mất ngủ. Cho nên chỉ có thể chọn cái khác, nên mua cho em một ly trà sữa bánh pudding.”
Cô cắn ống hút uống một hớp lớn, lại bị nóng quá, nhỏ giọng kêu thảm, duỗi đầu lưỡi nhẹ hà hơi.
Tạ Nghiêu Đình nghiêng mặt qua liếc nhìn cô một cái, hầu kết khẽ nhúc nhích, thấp giọng trách cô: “… Em chậm một chút.”
Trần Nhứ như đột nhiên nhớ tới gì đó, nhắm trọng điểm hỏi anh: “Anh mới vừa nói. .. Chờ mấy ngày nữa sẽ rảnh. Lần này anh ở Sơn Thành trong bao lâu?”
“Anh không đi.”
Cô nhẹ nhàng dạ một tiếng, mở to mắt nhìn anh.
Tạ Nghiêu Đình mở điện thoại hướng dẫn, xe vững vàng chạy vào biển đèn trên đường Tân Giang.
Trần Nhứ nhìn thoáng qua điện thoại anh đang sáng lên, mục đích đến hiện là khách sạn năm sao giao nhau ở Lưỡng Giang. Cô từng thấy giới thiệu trên mạng, mười sân thượng đẹp để ngắm cảnh đêm ở Sơn Thành là ở đây.
“Anh thuê một phòng, ngày mai mới có thể cầm đươcj chìa khoá. Trước tiên ở khách sạn gần đây một đêm.”
Trần Nhứ không thể tin cắn môi dưới, hai tay nắm ly trà sữa kia: “Anh nói thật chứ?”
Tạ Nghiêu Đình vuốt cằm, nhẹ giọng cười nói : “Em nhìn xem anh mang bao nhiêu hành lý.”
Trần Nhứ thuận ánh mắt của anh quay đầu lại nhìn vị trí sắp xếp đằng sau, ngoại trừ mấy túi giấy buổi chiều cô liều mạng mua sắm tại cửa hàng, còn có hai túi du lịch, hẳn là cóp xe sau đầy mới đặt tại đó.
Cô có chút lo sợ nghi hoặc: “… Vì em hả?”
“Ừ.”
Giao lộ gặp phải đèn đỏ.
Anh vững chãi xếp hàng thứ tự đi theo ngựa xe như nước phía trước, nhặt, kéo phanh tay, đưa tay phải ra, lòng bàn tay vuốt gò má cô, nét mặt chuyên chú kinh người: “Cũng vì chính anh. Anh không nỡ để em một mình.”
Đêm Sơn Thành cuối đông, gió lạnh ẩm ướt quất vào mặt, dần dần lạnh thấu xương.
Đại sảnh khách sạn đèn đuốc sáng trưng, cửa xoay đã ngăn chặn hơi lạnh. Vì chuẩn bị đón tết Nguyên Tiêu, đèn trang trí tỉ mỉ khắp nơi, chùm đèn pha lê lớn trên đỉnh đầu là vô song.
Tạ Nghiêu Đình ở một bên làm thủ tục nhập cư, Trần Nhứ nhận lấy thẻ phòng và thẻ căn cước, cẩn thận siết trong tay.
Hai người sóng vai đi vào thang máy.
Đêm đã khuya, quanh mình đều rất thanh tĩnh. Hai tay Trần Nhứ gom trước người, lòng bàn tay vuốt thẻ phòng, ngón tay uốn cong, mang theo một cái túi mua sắm, cúi mặt, ánh mắt rơi vào cửa kim loại sáng đến có thể soi.
Thang máy cao tầng, vững như bàn thạch, tốc độ rất nhanh.
Trong hành lang trải thảm nặng nề, đạp lên mềm nhũn, không có bất kỳ âm thanh nào, giống như đi bộ trên mây. Hoa văn cúc Ba Tư màu vàng kim ở giữa giãn ra mà phức tạp, nhìn sang, hoa lệ khiến cho người ta choáng váng.
5608.
Trần Nhứ giương mắt, kiểm tra đối chiếu số phòng. Rồi mới lấy ra tấm thẻ phòng cứng trong lòng bàn tay, áp vào cảm ứng.
Đèn hành lang khách sạn mờ nhạt, chiếu vào chất liệu đá cẩm thạch góc tường, chiết xạ ra ánh sáng lăng kính, không khí vốn mập mờ lại càng nồng đậm.
Không biết là do hồi hộp hay là gì khác, Trần Nhứ hơi mơ màng, đầu ngón tay cầm thẻ run nhè nhẹ, thử đi thử lại nhiều lần, cửa phòng không chút phản ứng nào.
Cô ảo não, nhỏ giọng nói: “Chuyện này là sao?”
Tạ Nghiêu Đình vẫn đứng đằng sau cô, anh khẽ thở dài, thấp giọng nhắc nhở cô: “Tiểu Nhứ, em đang dùng thẻ căn cước.”
Lúc này Trần Nhứ mới hoàn hồn, giật mình nhẹ giọng à lên, sau đó lấy tấm khác ra xem.
Cả người Tạ Nghiêu Đình bao phủ Trần Nhứ, cánh tay vượt qua vai cô, nhấc tay nắm tay cô, động tác bình ổn, thẻ phòng chính xác không sai dán lên, cửa phòng kêu lên mở ra.
Giữa cánh cửa lúc mở lúc đóng.
Trong phòng không sáng đèn. Trần Nhứ tiện tay ném thẻ phòng một bên.
Nguồn sáng duy nhất đến từ ngoài cửa sổ rơi vào, sân thượng ngắm cảnh tầng năm mươi sáu Lưỡng Giang, đèn đuốc đông đúc sáng như sao, xa xa từ trên mặt nước truyền đến ba tiếng tàu thuỷ hú còi.
Hai người đều động tình khó nhịn.
Bên ngoài đều biến thành mùi vị dư thừa không biết. Bọn họ đồng thời ném hành lý đáng ghét trong tay, cởi ra áo khoác vướng víu, quấn quýt lấy nhau. Cô đưa tay cởi áo anh tỉ mỉ từng cúc, rồi mới như mèo hoang kéo áo sơ mi từ trên người anh xuống, cúc áo yếu ớt không chịu nổi một kích, lăn xuống đất, lại không ai rảnh bận tâm.
Cô thở dốc nặng nề, hai tay ôm cổ anh, như gấu túi treo trên người anh, anh nâng mông cô lên, ôm cô ngồi trên giường, hai chân cô quấn lên eo anh, cánh tay chống trên nệm mềm mại, lâm thật sâu vào đó.
Cô ngửa mặt lên nhìn anh, cổ áo to lỏng lẻo trên vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc đen như thác trải ra trên giường, làn da vô cùng mịn màng, tuyết trắng bay phất phơ điểm nhan sắc. Không phải đen thì là trắng, mực đậm nhạt bay.
Anh cúi người, đầu chôn trên cổ cô, tay anh luồn vào dưới áo len của cô, vuốt ve xương cụt, một đường hướng lên, một trận khoái cảm tê tê dại dại khiến cô ưm lên tiếng.
Trần Nhứ ghé vào vai anh, học theo luồn vào áo sờ lên trên, sờ đến bả vai anh.
Anh không hề bận tâm trong ánh mắt như có hai ngọn lửa: “Em…”
Cô cười rộ lên, nghịch ngợm khiêu khích nói : “Hòa nhau.”
Tạ Nghiêu Đình một tay lấy cái tay không thành thật đang quấy phá trên đầu của mình xuống, một tay giúp cô cởi áo, cởi quần. Sơn trọng thủy phục, liễu ám hoa minh*, quả nhiên là một mảnh xuân sắc khôn cùng.
*Viết tắt của câu thơ: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.
Cô mất đi áo ngoài trói buộc, nũng nịu trên giường bò hai lần, lại bị bắt được. Anh lấn người ép qua, cô có ý xấu né tránh. Anh bắt được cổ tay cô, nắm chặt cánh tay, chặn động tác của cô, sau lưng cô dựa vào ngực anh, thân thể hai người nóng hổi, dính chặt vào nhau.
Chân anh kẹp bắp chân cô, bàn tay phủ giữa đùi cô, trên dưới hoạt động, nhẹ nhàng nhào nặn.
Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, so với vùng bí cảnh nhẵn nhụi không thấy ánh mặt trời của cô càng lộ ra vẻ thô nhưng lại rất nguyên thủy, miệng cô phun ra mấy câu ngâm nga xấu hổ “… Đáng ghét.”
Anh bị giọng nói của cô như hươu con đi lạc làm tâm tình rạo rực, khó tự kiềm chế. Anh nằm bên tai cô, dụ dỗ cô cười nói: “Có thích anh…đáng ghét như bây giờ không?”
Trần Nhứ xấu hổ vô cùng, toàn thân như con tôm đỏ bừng, lật người, vùi trong ngực anh, nhỏ giọng nói : “Ừm… thích.”
Ngọn lửa trong mắt Tạ Nghiêu Đình càng lớn, mơ hồ có xu thể như lửa cháy lan đồng cỏ.
Anh cúi đầu xuống, cánh môi nghiêm túc mà nhu hòa hôn lên ngực cô, lòng bàn tay dán sau lưng cô, hai tay luôn kề vai sát cánh, một đường xuống dưới, giống như một chỗ diễn ra đại hội âm nhạc long trọng, tiết tấu hòa hoãn mà giàu nhịp điệu. Anh lấy trò vui khởi động. Thẳng đến khi cô quân lính tan rã, anh nóng hổi mới đột phá khu cấm.
“Đau không?”
Cô gần như đã ý loạn tình mê, khẽ lắc đầu. Hai con ngươi trong trẻo không nhiễm bụi trần dính ham muốn vô tận, lại đè nén không chịu lên tiếng.
Tạ Nghiêu Đình nhẹ nhàng trấn an cô, giọng trầm thấp nói: “… Kêu ra đi.”
Cô nào chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhắm mắt lại, trò đùa quái đản cắn vai anh, da thịt như men sứ lập tức hiện ra một loạt dấu răng hồng hồng. Anh như bị đau hừ nhẹ, lấy đó trừng phạt, tần suất dưới thân càng nhanh và dày.
Dạo bước trên mây, dục tiên dục tử.
Cô rốt cục nhịn không được, ngón tay mượn lực nắm cạnh giường, ngượng ngùng lên tiếng: “… Nghiêu Đình, Tạ Nghiêu Đình.”
Lúc sung sướng lên đến đỉnh, Trần Nhứ trợn to mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt tràn mi chảy xuống, rơi xuống giường mây, biến mất không thấy gì nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!