Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 12: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 12: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Loveyoumore3112

Sáng sớm trời mưa.

Từ ban công khách sạn nhìn ra ngoài, một mảng màu khói lờ mờ.

Tạ Nghiêu Đình thức dậy từ rất sớm, tắm xong bước ra. Cả người Trần Nhứ vùi trong tấm chăn trắng như tuyết, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn dán lên gối, đôi mắt đen láy, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía anh.

“Em nhìn gì vậy?”

Anh tùy tiện khoác áo choàng tắm trắng tinh, cúi người xuống, đôi môi nở nụ cười điềm đạm, nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, không nhịn được đưa tay vuốt ve tóc mái mềm mại của cô.

Ánh mắt Trần Nhứ quét qua mảng ngực lộ ra, cả đường xương hàm góc cạnh hoàn hảo, không khỏi đỏ mặt. Cô quấn chăn, ngọ nguậy như một con sâu róm, “Cảm giác như một giấc mơ vậy, rất không chân thật.”

Cô đưa cánh tay nhỏ trắng ngần ra, “Anh véo em một cái đi.”

Tạ Nghiêu Đình lắc đầu không biết làm sao, nhẹ nhéo chóp mũi xinh xắn của cô, “Đừng nghi ngờ gì nữa, sâu lười ạ.”

Cô hừ hừ hai tiếng như chú heo nhỏ, lại cảm khái, “Thật không muốn thức dậy tí nào.”

Tạ Nghiêu Đình xoay người, nhặt quần áo trên sàn nhà và khuy áo rải rác trong góc, khẽ thở dài, “Buổi chiều anh có hẹn, phải đến viện nghiên cứu một chuyến, quần áo thay đi giặt đều ở trong cốp xe…”

Trần Nhứ vội vàng tiếp lời, “Hôm qua em đi dạo phố, mua cho anh một chiếc áo sơ mi.”

Tạ Nghiêu Đình hơi ngẩn người.

Trong túi đồ cô vẫn luôn xách theo từ tối hôm qua, có một chiếc áo Dunhill xanh da trời, cổ áo nhọn, phong cách Anh, kiểu dáng đơn giản trang nhã, anh lấy ra mặc lên người, ngay cả kích cỡ cũng vừa vặn, thoải mái.

Trần Nhứ ngồi dậy, tiện tay với lấy chiếc áo len mặc vào, kéo vạt áo che kín bắp đùi, trong lúc nhất thời cô không tìm được dép, liền nhón chân đi trên sàn nhà tới bên cạnh anh. Ngón tay nhỏ gầy của cô vuốt cằm, thật giống như dang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật do mình tự tay chế tạo, tấm tắc hai tiếng, “Thật là đẹp mắt.”

Trong lòng Tạ Nghiêu Đình mang một tư vị không nói ra được, khẽ thở dài, nghiêng mặt sang nhìn cô, “… Một tháng em mới chỉ dùng được bao nhiêu tiền sinh hoạt phí.”

Trần Nhứ thoáng sửng sốt, trong ngực cũng dần trào lên cảm xúc chua xót không tên, trong lòng bỗng chốc có chút đau, cảm xúc tự dưng bị loại cảm giác vì được yêu thương mà không hiểu sao lại tủi thân bao phủ, phức tạp mà mâu thuẫn.

Cô đứng bên ngoài tấm kính trong suốt, bị chiếc áo sơ mi mặc trên ma-nơ-canh hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, ngay cả ánh đèn màu thay đổi liên tục bên trong cửa hàng kia cũng không hề chói mắt nữa. Lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là muốn mua tặng anh.

“Vừa khéo là nhãn hiệu bình thường anh thích mặc thôi.”

Anh trầm mặc mấy giây, giơ tay lên vén những sợi tóc mai xòa xuống ra sau tai cô, “… Vậy cũng quá đắt.”

Cô cúi thấp đầu, buồn bực nói: “Vốn dĩ em…mua làm quà sinh nhật cho anh.”

Anh nhướn mày, “Hả?”

Trần Nhứ biết anh muốn hỏi điều gì.

Cô cười ôm anh, cằm đặt trên bả vai anh, nghiêng mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ anh, “Thật ra thì, trước kia em cũng không biết sinh nhật anh là hôm nào, em nghĩ dù sao năm mới cũng chỉ mới vừa bắt đầu, rồi cũng sẽ đến sinh nhật anh. Nhưng mà, ngày hôm qua lúc nhận phòng, em vô tình thấy thẻ căn cước của anh.”

Đôi môi anh khẽ cong lên, mỉm cười, không lên tiếng.

Cô cúi đầu bên tai anh, thấp giọng nói: “Phát hiện chẳng bao lâu nữa đã đến rồi, vẫn còn kịp.”

Tạ Nghiêu Đình cười khẽ, kéo ra một chút khoảng cách với cô, “Anh lớn tuổi rồi, người lớn trong nhà cũng vậy, cũng nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật.”

Trần Nhứ chớp mắt, lại gần nhẹ nhàng hôn môi anh, “Sau này sinh nhật hàng năm, em sẽ trải qua cùng anh.”

Tạ Nghiêu Đình cúi người, đầu lưỡi quét qua răng cô, đi vào, chậm rãi mềm mại càn quét một vòng. Trong miệng anh còn sót lại mùi vị nước súc miệng, trong lành mà the mát, rất thoải mái.

Lá ngân hạnh xanh tươi, hoa hải đường nở như tàn tuyết, lại một mùa xuân mới

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN