Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 4-4: Hội chùa 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 4-4: Hội chùa 4


Edit: Đào Sindy

Ngoại ô núi Đông Nhạc, hội chùa lớn mùa xuân.

Bầu trời lạnh. Đại khái bởi vì tâm tình rất tốt, tự dưng quanh mình mang theo ý xuân ấm áp. Tạ Nghiêu Đình lái xe, Trần Nhứ buông lỏng ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

FM trên xe chậm rãi phát ra một bài hát cũ. 《 Gió tiếp tục thổi 》của Trương Quốc Vinh.

Gợi lên hồi ức thuở thiếu thời, Tạ Nghiêu Đình: “Năm đó xem 《 Tung hoành tứ hải 》, vẫn còn băng ghi hình trong rạp chiếu phim cũ.”

Trần Nhứ nói: “Tôi chưa xem phim ấy.”

Ý cười khóe mắt Tạ Nghiêu Đình dần dần sâu: “Đầu thập niên 90, lúc đó cô còn chưa ra đời đâu.”

Trần Nhứ nói: “Nhưng  tôi từng xem qua 《 Xích Bích 》của Ngô Vũ Sâm.”

Tạ Nghiêu Đình cười cười, chuyển tay lái, không đánh giá.

Vùng đồng nội, trên đường tuyết đọng chưa tan, bánh xe chạy lên, phát ra tiếng lèo xèo.

Giữa bọn họ, bởi vì tuổi tác chênh lệch mà tồn tại sự khác biệt, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi.

Lúc đến nơi, đã là ban đêm. Trên hội chùa, người người tấp nập, đông nghịt.

Trong vườn tu cũ mặt cổ kiến trúc in số lượng phỏng Tống* có thể nhìn thấy, quy mô khá lớn.

*một kiểu chữ Hán trong in ấn.

Trần Nhứ thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, đi dạo bốn phía trên con đường màu hổ phách, đứng trước một sạp hàng, người tổ chức mở rộng truyền thống văn hóa Trung Quốc, giải câu đố, liền có thể nhận một cái đèn cung đình lục giác nho nhỏ miễn phí, vô cùng đẹp đẽ.

Trần Nhứ bước đi nữa, khó khi chủ động: “Tôi cũng muốn một cái đèn lồng.”

Tạ Nghiêu Đình nở nụ cười: “Được.”

Màn đêm buông xuống, gió mát đìu hiu, lạnh buốt. Rất nhiều người xếp hàng, người thất bại tan tác mà quay trở về càng nhiều.

Trần Nhứ đứng tại chỗ dậm chân, cũng không đoái hoài tới chuyện tốt trong lòng, quan tâm nói: ” Anh có lạnh không. Chúng ta không xếp hàng nữa. Vả lại, tôi cũng không thể giải câu đố.”

Tạ Nghiêu Đình lơ đễnh, dáng vẻ vẫn tràn đầy phấn khởi, thấp giọng nói: “Thế nhưng, những đứa trẻ khác đều có.”

Anh nhìn cô một cái, cười nhàn nhạt một tiếng: “Đứa trẻ nhà chúng ta cũng phải có.”

Mặt Trần Nhứ bỗng dưng đỏ đến tận mang tai. Giống như hồ nở đầy hoa tươi,  bị đuôi chim yến trêu khẽ, lộ ra khe hở nho nhỏ, nổi lên từng làn từng làn sóng.

Rốt cục đến phiên bọn họ, mặt Trần Nhứ còn bị hun hun, tại sao đáp án câu đố không phải là Thủ tướng Chính phủ.

Cô cau mày, nhỏ giọng thầm thì: “Vừa rồi tôi xem đáp án trên mạng, rõ ràng chính là như vậy. Tại sao không đúng.”

Tạ Nghiêu Đình nhận lấy, nắm ở trong tay. Ngón tay linh xảo lật qua lật lại mấy lần, ba lần dưới năm, hai bên, ba dọc và ngang, lõm và lồi.

Trần Nhứ nhìn đến ngây người, cho đến khi người tổ chức đưa đèn lồng cho cô. Cô như mới tỉnh từ trong giấc mộng, quơ cánh tay của anh, kích động nhảy lên tại chỗ: “Oa, anh thật cừ.”

Trên lồng đèn có ba hàng chữ Khải nhỏ, Trần Nhứ đọc lên mỗi chữ mỗi câu: “Áo vải thức ăn, Cocacola cả đời, không cần đi làm xa.”

Thẩm Phục 《 Phù Sinh lục ký “.

Tạ Nghiêu Đình nhìn bộ dáng của cô, tóc đen dài, da thịt màu mật ong gương mặt hồng phơn phớt, tuổi trẻ lại xinh đẹp, cầm đèn lồng yêu thích không buông tay. Giống như trời cao ban cho anh một tinh linh.

Trần Nhứ đứng dưới hành lang hải đăng mênh mông. Ngửa đầu nhìn khoảng trời phía trên, cứ như kiến trúc cổ gắn đầy hoa văn màu và đấu củng* mái cong thoải mái vẽ, ánh mắt sáng lấp lánh.

*một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

Tạ Nghiêu Đình đứng  sau lưng cô.

“Thích không?”

Trần Nhứ gật gật đầu: “Ừm, tôi luôn cảm thấy kiến trúc cổ Trung quốc rất đẹp.”

“Thật là đẹp.”

Anh chỉ bầu trời: “Cô xem hiên nhà cong xuống tạo thành con vật gì.”

Trong bóng đêm, Trần Nhứ nhìn không rõ ràng: “Sư tử?”

Tạ Nghiêu Đình cười cười, giải thích: “Hải Trãi*, còn gọi Thần dê, là biểu tượng cho nam giới.”

*con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian.

Trần Nhứ có chút ngượng ngùng: “Hải (xie) Trãi (zhi), viết như thế nào?”

Cô mở lòng bàn tay ra, đầu ngón tay của Tạ Nghiêu Đình tự nhiên vẽ, nhẹ nhàng vẽ mấy bút họa, một bên thấp giọng hỏi: “Có nghĩ tới, đại học học ngành nào chưa?”

Xúc cảm ngón tay anh khô ráo ôn hoà, vẽ  trên lòng bàn tay cô, ngứa một chút, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.

Trần Nhứ mờ mịt khép lòng bàn tay, cô thật không  nghiêm túc cân nhắc qua chuyện này. Cũng không có ai nói qua với cô, đối với tương lai, còn có quá nhiều thứ không biết, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện.

Cô ngửa đầu nhìn anh: “Không nghĩ tới.”

“Nên suy nghĩ. Cô đàn Piano không tệ, chuẩn bị thi nghệ thuật chăng?”

Trần Nhứ lắc đầu, giọng nói rất tiêu cực: “Tôi biết mình nông cạn, ở phương diện này, thật sự là không có thiên phú gì.”

Cô như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nói: “Cảm ơn anh.”

Anh khó hiểu: “Hả?”

Cô hít sâu một hơi: “Là… chuyện làm thêm nhạc công ở quán cà phê.”

Tạ Nghiêu Đình giật mình, cười khổ: “Cám ơn cái gì. Tôi còn đang lo lắng cô trách tôi.”

Cô lại thấp giọng hỏi: “Là Giang Tư Mạc nhờ anh giúp tôi sao?”

Anh khẽ giật mình, kinh ngạc trước nhạy cảm của cô: “Ừm. Mạc Mạc là đứa trẻ tốt.”

Trần Nhứ: “Cậu ấy học rất giỏi, là loại người trời sinh đứng ở chỗ cao. Chuyện người khác cần phải bỏ ra mười phần cố gắng mới miễn cưỡng làm nên, cậu ấy đều thành thạo cả.”

Tạ Nghiêu Đình từ chối cho ý kiến, cười cười: “Ồ?”

Anh song hành cùng cô, chậm rãi vây quanh đám người đi đến sân khấu kịch trung ương.

Trần Nhứ: “Là thật. Có một lần trong tiết Ngữ văn, làm thơ từ thưởng thức. Giáo viên hỏi chúng tôi thích tác phẩm của ai, người nô nức tấp nập phát biểu đứng lên, nói toàn bộ Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Vương Duy, đương nhiên, cũng đọc vài câu thơ dự thi. Đến phiên Giang Tư Mạc, cậu nói cậu thích《 Thiệp Giang 》của  Khuất Nguyên, sau đó một chữ không sai đọc nguyên văn cả bài ra. Chúng tôi đều sợ ngây người, cảm thấy cậu ấy đột nhiên phát bạo.”

Tạ Nghiêu Đình cười một cái, trầm mặc một hồi.

Giữa người đồng lứa thường cọ sát ra lửa nhỏ, rất động lòng người.

Trần Nhứ không phát giác được, có chút xấu hổ, nói tiếp: “Thật ra, trong lớp chúng tôi có rất nhiều bạn học, mặt ngoài rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi đêm đều đốt đèn chiến đấu đến rạng sáng. Tôi cũng thế. Nhưng lạ là, lại không muốn để người khác biết, cảm giác phải nỗ lực như là một chuyện rất xấu hổ.”

Cô thở dài: ” Áp lực thi đại học là vô hình, bao giờ cũng ở khắp mọi nơi.”

Tạ Nghiêu Đình tiến lên dần dần, giọng trầm thấp ôn hòa, mang theo ý cười an ủi mềm dịu: “Thả lỏng. Thi đại học chỉ là một đường ranh giới. Dù là học trường nào, ngành nào, con đường phía trước đều có thơ và khoảng cách.”

Trần Nhứ: “Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Trên đất trống dựng sân khấu kịch, hát là dự kịch* 《Am Hoa Đào 》, mặc dù ca từ, tạo hình không tinh xảo bằng kinh kịch Côn khúc**, nhưng hợp với tình huống náo nhiệt, có một câu, chín tận hồi xuân hoa Hạnh nở, chim Nhạn bay đi chim Yến về.

*ca kịch địa phương, ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

**điệu hát trong hí khúc, bắt nguồn từ tỉnh Giang Tô, Côn Sơn Trung Quốc vào thời nhà Nguyên

Trần Nhứ nghiêng tai nghe, thật vui vẻ. Lôi kéo cánh tay Tạ Nghiêu Đình cọ cọ.

Đám người hối hả, xô đẩy lẫn nhau. Trần Nhứ không cẩn thận dẫm vào chân người khác, luôn mồm xin lỗi.

Chúc An An thấy rõ là cô: “Trần Nhứ?”

Trần Nhứ giật mình trong chốc lát.

Chúc An An thấy được người cô đang kéo cánh tay, có thâm ý khác cười, lại hỏi: “Thật là đúng dịp, cậu cũng tới đi dạo hội chùa à, đi cùng ai hay sao?”

Tạ Nghiêu Đình nhìn sang. Cười thanh tịnh một tiếng, không lập tức lên tiếng.

Trần Nhứ thấp giọng giới thiệu: “Bạn học tôi, Chúc An An.”

Chúc An An quay người nhảy dựng lên, phất tay, cất giọng chào hỏi người khác: “Đến bên này. Trần Nhứ ở chỗ này nè.”

Trần Nhứ nhìn thấy mấy bạn học ở một chỗ khác, lúc này quyết đoán, rủ xuống tầm mắt, nói: “Mấy cậu chơi đi. Chúng tớ đi bên kia xem xem.”

Lời còn chưa dứt, cô cũng không đoái hoài tới Chúc An An sau lưng một tràng tiếng giữ lại, kéo cánh tay Tạ Nghiêu Đình, đi ngược lại hướng biển người.

Đi qua một đầu đường ăn nhẹ, nồi đất nấu bánh ngọt nóng hổi bốc lên khói trắng, khí nóng hư vô mờ mị. Thịt dê nướng trên giá nướng lật tới lật lui, trong không khí tràn ngập mùi thì là.

Hai người đều có chút trầm mặc.

Trần Nhứ quyết định không giải thích, trực tiếp nói sang chuyện khác: “… Chúng ta đi ăn một chút gì đi, tôi vừa mới nhìn thấy có chỗ bán đồ Kanto đấy.”

Có lẽ là chủ đề chuyển quá mức cứng nhắc, biểu lộ của Trần Nhứ có chút xấu hổ, phồng mặt lên cẩn thận từng li từng tí nhìn anh.

Tạ Nghiêu Đình vốn không để trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh có ý cười thanh đạm, một tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, như trấn an cô: “Ừm, đi thôi.”

Lúc xếp hàng, Trần Nhứ cúi đầu xuống, tóc tán lạc.

Tạ Nghiêu Đình tự nhiên thay cô cuốn tóc ra sau tai.

Trần Nhứ đột nhiên nhớ tới đã từng xem qua  <Thôn thượng xuân thụ>, nó đã có một lý luận tình yêu thuần khiết.

Tôi yêu em, nếu như em cũng yêu tôi, thì tóc em rối, tôi sẽ cười thay em sửa lại. Nhưng nếu như em không yêu tôi, tôi chỉ biết nói, tóc của em rối rồi.

Nội tâm Tạ Nghiêu Đình có lời phiền muộn khó nói lên. Không yêu, bắt đầu rất dễ dàng. Nhưng sau này phải đối mặt nhiều nhân tố hiện thực. Ngay cả kinh nghiệm sống của Trần Nhứ chưa nhiều, còn hiểu được lẩn tránh bỏ qua một số phiền toái không cần thiết.

Trên đường về.

Sau khi vào thành phố, đường xá không tốt, kẹt xe. Dừng lại chỉ có thể nhích từng chút, sắc mặt Tạ Nghiêu Đình cũng có chút kém, trông trắng bệch, giữa lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi. Khoảng cách dừng xe chờ đợi, anh mở cửa xe thông gió, cả người mệt mỏi tựa trên lưng ghế.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc liên tục, lúc sáng lúc tối, hình dáng góc cạnh trên mặt anh hiện lên rõ ràng.

Trần Nhứ: “Nghỉ đông xong, trường học sắp xếp lịch học có biến động. Tôi không còn cách nào đi đánh đàn nữa.”

Tạ Nghiêu Đình có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh lại gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Việc học làm trọng.”

Cô đột nhiên nói: “Thật xin lỗi.”

Anh giật mình, không truy đến cùng tại sao cô lại xin lỗi. Giọng nói của anh luôn dịu dàng, như một tầng khói mỏng tựa sương mù: “Không sao cả.”

Sau đó, lại là mảng lớn trầm mặc.

Trần Nhứ rất mất mát, cặp mắt nhìn ra phương xa hư vô.

Một số chuyện, thực sự khó mà mở miệng, không thể nào mở miệng. Cô không cách nào thản nhiên nói rõ thân phận của Tạ Nghiêu Đình với người bên cạnh, cũng không có bất kỳ lập trường nào nghiên cứu thảo luận cùng anh vấn đề này. Chỉ có thể vỡ vụn như thế trong lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN