Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 5-1: Lời đồn đại 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 5-1: Lời đồn đại 1


Editor: Đào Sindy

Nghỉ đông qua đi, ngày đầu tiên khai giảng.

Bạn cùng lớp như còn đắm chìm trong bầu không khí ngày lễ, tụm ba tụm năm bừng bừng trao đổi những thứ mới lạ trong ngày nghỉ.

Trần Nhứ đi vào phòng học, ngồi xuống. Thói quen bình thường của cô là lẻ bóng một mình, không có bạn bè quan hệ đặc biệt tốt. Chúc An An đang khe khẽ bàn luận gì đó cùng người khác, nhìn thấy cô, cười chào hỏi: “Trần Nhứ, cậu tới rồi.”

Giấu đầu lòi đuôi.

Trần Nhứ cũng không để ý. Cô móc ra sách ngữ văn từ trong túi xách, tiết thứ nhất là của cô Lư giáo viên chủ nhiệm. Năm nay cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi, là giáo sư nòng cốt thâm niên cấp tỉnh, soạn bài hết sức chăm chú, trong giới giáo dục Giang Thành có danh xưng giang hồ là “Vua dự thi”.

Cô Lư không có con cái, toàn tâm toàn ý dâng hiến nhiệt tình cho học sinh, học sinh ở các lớp tốt nghiệp từng dạy đều nắm chắc tỷ lệ đậu đại học trọng điểm trong khi giảng dạy cho trường.

Giang Tư Mạc từ Mĩ trở về, im lìm không một tiếng động lại gần, dùng ngón tay chọt chọt lưng Trần Nhứ.

Cô nghiêng mặt qua, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Mặt cậu không thay đổi, sắc mặt không tốt lắm, hỏi lại: “Sao cậu không phản hồi tin tức cho mình. Không thấy được sao?”

Trong ngày nghỉ, Giang Tư Mạc hầu như mỗi ngày đều gửi tin Wechat cho Trần Nhứ. Cô biết cậu có bằng lái xe quốc tế, tự mình vượt qua hai bang, đi từ bang Wyoming dạo một chuyến đến công viên Yellow Stone, trên đường còn quen biết một người da đen.

Cuộc sống đó, khoảng cách với cô bây giờ thực sự quá xa vời. Vốn không có bất kì tiếng nói chung nào.

Trần Nhứ mím môi, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Tớ đã thấy.”

Giang Tư Mạc càng tức giận hơn. Môi mỏng mím thành một đường, không lên tiếng.

Trương Việt Tây cầm theo sách toán < Hoàng cương mật quyển> qua, kéo ghế, nghiêng thân thể ngồi bên cạnh, thỉnh giáo cậu.

Giang Tư Mạc giải thích nhanh chóng, ngòi bút lướt qua mặt giấy, phát ra tiếng xoạt xoạt.

Trần Nhứ nghiêng mặt liếc qua.

Tay áo áo sơ mi trắng dài cuốn tới khuỷu tay, đường cong cánh tay thon dài khoác lên trên bàn học, một tay nắm đầu bút máy, đầu ngón tay trên tay khác đặt lên mặt sách tham khảo.

Một đề bài liên quan đến hình học không gian.

Trương Việt Tây khẽ nguyền rủa một tiếng: “Móa, cái quỷ gì.”

Giang Tư Mạc rất nhịn không được đẩy sách ra: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, chính là tính như vậy.”

Trương Việt Tây chửi bậy: “Cậu cho rằng tớ như cậu à, đại thần. Cậu lược bỏ toàn bộ các bước, lập tức viết ra đáp án, rất muốn ăn đòn đấy, có biết không?”

Giang Tư Mạc: “Đây là một dạng phân loại.”

Trương Việt Tây: “…”

Trương Việt Tây xoay mặt nhìn Trần Nhứ, giọng điệu chân thành: “Không bằng, cậu giúp tớ giảng một chút. Đề thi này là ba tớ dùng nhiều tiền mới lấy được, yêu cầu tớ phải hiểu mỗi đề.”

Trần Nhứ nhận lấy, nghiêm túc tra xét đề bài, lấy ra một cây viết nhưng nó đã hết mực.

Mắt cô nhìn đầy bút trong bóp viết, quay đầu lại lấy lòng: “Có thể tạm ứng bút cho tớ không?”

Giang Tư Mạc giương mắt nhìn cô, cánh tay dài chụp tới, một lần nữa lấy đề thi về, thuận tay xách qua bóp viết của Trần Nhứ, rút một cây bút. Lại bắt đầu quá trình ghi trên giấy, lần này kiên nhẫn hơn rất nhiều.

Trần Nhứ bị động tác nước chảy mây trôi liên tiếp của cậu chọc phải, phồng mặt lên trừng trừng mắt.

Giang Tư Mạc tự giác hoà một ván, vô cùng vui vẻ.

Tuổi dậy thì luôn thích mập mờ nhàn nhạt, thật sự không cần động tác lớn gì, đã có loại cảm giác chủ nghĩa duy tâm. Theo tuổi tác từ khi trưởng thành đến chết đi, sẽ không thể quay lại.

Trương Việt Tây thấy rõ rồi, phát ra một tiếng khinh bỉ. Sau đó da mặt dày lên, tiếp tục quấn lấy Giang Tư Mạc hỏi đề.

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong lớp vì tiếng chân lẹp bẹp của cô Lư ở hành lang mà nhỏ dần.

Cô ấy vững bước đi đến bục giảng, hắng giọng một cái, giọng nói lạnh lùng, gõ trên tấm bảng đen bục giảng: “Lúc không muốn học thì hãy ngẩng đầu lên nhìn thời gian đếm ngược, khoảng cách thi đại học không đến một trăm ngày nữa. Tôi biết, các em rất cực khổ, rất mệt mỏi. Thế nhưng tôi không tán thành các em xem áp lực là lý do để hành động theo cảm tính. Kiềm chế lại, chúng ta cùng nhau chỗ cố gắng, như thế mới xứng đáng với mười năm học hành gian khổ của các em.”

Trương Việt Tây khoe khoang, nhỏ giọng thầm thì: “Mười năm sao đủ chứ, tính luôn cả tiểu học thì đã là mười hai năm.”

Cô Lư ném một viên phấn qua: “Trương Việt Tây, nếu em không cố gắng, không chừng là mười ba, mười bốn năm đấy. Các em tự hỏi lòng mình, có xứng đáng với hy vọng tha thiết của ba mẹ không.”

Toàn lớp im lặng.

Cô Lư còn nói: “Bất kể các em chấp nhận hay chống lại, thi đại học là phương thức tuyển chọn nhân tài tương đối công bằng nhất trước mắt. Kiên trì, qua nấc này, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay.”

Lời hùng hồn như thế hay tận tình khuyên bảo mỗi ngày đều diễn một lần.

Áp lực của các bạn học cũng càng lúc càng lớn. Thật ra, từ bản chất mà nói, trường học và quân đội không có gì khác biệt, đều là nơi rơi rụng cá tính, nơi chế tạo dây chuyền sản xuất thành phẩm.

Trần Nhứ có chút thất thần, hết thảy chung quanh đều như bị cô lập.

Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lặng yên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngọn liễu tươi xanh, xuân ý dần dày.

Sau khi Tạ Nghiêu Đình tan tầm, lái xe đến khu Thiên Hà, một khu mua sắm. Kiến trúc bảy mươi bảy tầng luôn chiếm cứ điểm cao ở Giang Thành. Bậc thang lên xuống vững như núi Thái Sơn. Tầng cao nhất nhà hàng xoay xung quanh, ba trăm sáu mươi độ rơi xuống cửa sổ thủy tinh bên ngoài, trong bóng đêm đèn đuốc kéo dài.

Diệp Dĩnh hẹn anh tới, nói bảo con trai mời ăn cơm.

Chỗ bà ngồi rất dễ thấy, đưa cánh tay chào hỏi anh: “Con trai, chỗ này.”

Tạ Nghiêu Đình đi sang ngồi.

Diệp Dĩnh gọi một bình bạch trà*, mùi thơm rất thanh đạm, trà bánh là mấy thứ bánh ngọt tinh xảo kiểu Trung Quốc.

*một loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt. Gồm có các loại: Ngân Châm Bạch Hào, Cống Mi, Thọ Mi.

“Mẹ sợ con không chịu đến, trước đó chưa kịp nói với con ——” Lời bà nói chưa xong, lại nhìn thấy người quen, cười khoát tay chào hỏi: “Trình Vận, chỗ này.”

Tạ Nghiêu Đình giờ mới hiểu được, Diệp Dĩnh sắp xếp xem mắt.

Trong lòng anh có chút không vui, nhíu mày mở miệng có ý oán trách: ” Mẹ…”

Diệp Dĩnh đã đứng lên. Còn nói: “Chính là người lúc trước Trình Quán trưởng đề cập với con trước đó đấy, cháu gái của ông ấy, đang làm việc ở đài truyền hình.”

Tạ Nghiêu Đình thuận ánh mắt trông sang. Trông thấy một người mặc đồ công sở màu xanh đen, cô gái trắng nõn nà đang đi về phía họ. Thái độ của anh luôn chừng mực, nên cũng đứng lên.

Diệp Dĩnh để họ giới thiệu lẫn nhau, liền mượn cớ rời đi.

Hai người xa lạ ngồi đối diện nhau, bầu không khí đột nhiên im ắng xuống.

Hiếm thấy là, tính cách Trình Vận ngược lại làm người ta thấy dịu dàng hào phóng, có thể trêu đùa, đối với chuyện xem mắt cũng không mấy để bụng. Đại khái cũng do trưởng bối chỉ loạn uyên ương thành cặp, không thể trực tiếp thoái thác, chỉ có thể đi ra xã giao.

Hình như cô ấy vẫn đang chờ điện thoại. Đến khi chuông vang lên, ý cười ranh mãnh trên mặt cô như nhảy cẫng lên.

Có câu nói, trên thế giới này, chỉ có ho khan và tình yêu là không cách nào che giấu.

Cúp điện thoại, Trình Vận ngượng ngùng nói xin lỗi anh: “… Thật ra tôi, đã có người mình thích rồi.”

Thản nhiên, chân thành, thậm chí vẫn có ý kiêu ngạo khi nói.

Tạ Nghiêu Đình thấp giọng cười.

Tối hôm qua mất ngủ đến nửa đêm, anh tìm sách đọc giải trí để dễ ngủ. Anh lật ra quyển sách bản tiếng Anh《 Kiêu ngạo và định kiến 》mua ở tiệm sách ngày đó. Chẳng biết lúc nào, trong sách kẹp một phiếu tên sách trắng thuần, hai mặt đều có chữ. Một mặt anh sao chép 《 Cô buồm 》, một mặt là Trần Nhứ sao chép 《 Hai cột buồm 》.

Tạ Nghiêu Đình nói: “Thật là đúng lúc, tôi cũng có người mình thích rồi.”

Hai người bèn nhìn nhau cười, khách sáo bắt tay từ biệt.

Đầu óc Trần Nhứ như một cái máy bị gỉ. Cô bắt đầu nằm ỳ, mỗi ngày đều không muốn tỉnh lại từ trong giấc mơ. Nhắm mắt lại chính là Tạ Nghiêu Đình. Anh cười, khuôn mặt anh, tất cả đều là anh.

Một hôm tự học tối, cô gục xuống chồng đề thi trên bàn, đề làm thơ thường thức,《 Nhất tiễn mai 》của Đường Dần.

Đề bài: Em cho rằng câu nào trong đây thể hiện tình cảm của thi nhân nổi bật nhất?

Trần Nhứ không chút do ghi đáp án lên: Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân, hành dã tư quân, toạ dã tư quân*.

*Tạm dịch: Bình minh xem sắc trời, hoàng hôn trông mây, đi cũng nhớ vua, ngồi cũng nhớ vua.

Thành tích thi thử nhập học của Trần Nhứ bị rớt xuống ngàn trượng, thứ tự trong lớp bị tụt xuống ba mươi sáu hạng.

Tiết cuối cùng của buổi chiều.

Cô Lư tổng kết đề thi, hơi thở trên người cô ấy xơ xác, đứng trên bục giảng, vịn kính mắt, rất không hài lòng gõ bảng đen: “Các em, lần thi này, lớp một chúng ta có điểm từ sáu trăm trở lên thiếu mất một người.”

Cô ấy đau lòng nhức óc nhắc lại: “Các em, lớp chúng ta là lớp chọn đấy.”

Sau khi tan học, Trần Nhứ bị cô Lư gọi riêng vào văn phòng.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Cô Lư hứng một ly nước tại máy nước nóng, cúi đầu nhấp miệng. Văn phòng rất lớn, nhưng vì đã là tan học, cho nên không có một ai.

Trần Nhứ đứng trước bàn làm việc của cô ấy, ánh mắt rơi vào giáo án và giáo trình đang mở ra thành đống.

Quả thật, chủ nhiệm lớp chắc chắn phải tốt nghiệp là một việc vất vả. Cô không muốn khiến người ta thất vọng, nhất là cô Lư còn ôm hy vọng với mình, đồng thời thật lòng hi vọng cô có thể tốt.

“Gần đây có tâm sự gì sao?”

Trần Nhứ lắc đầu.

“Vậy tại sao khi đi học em luôn thất thần, thành tích học tập còn trượt dốc?”

Im lặng.

“Em đang nghĩ gì? Có thể nói với cô.” d.đ.l.q.đ

Trần Nhứ tiếp tục giữ yên lặng.

Mắt cô Lư sáng như đuốc, cứ như muốn nhìn thấu cô: “Yêu sớm, chút chỗ tốt cũng không có. Giai đoạn này của em, quan trọng nhất là học tập.”

Sắc mặt Trần Nhứ thay đổi, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Hình như cô Lư cảm thấy đụng trúng tâm sự của cô rồi, tiếp tục tận tình khuyên bảo thuyết phục: “Thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe. Mặc kệ em muốn nghe hay không, tôi vẫn muốn nhắc nhở em, Giang Tư Mạc là học sinh khá giỏi, hiện tại chính là giai đoạn mấu chốt, em đừng làm ảnh hưởng em ấy.”

Trần Nhứ: “…”

Cô Lư thấy dáng vẻ cô như giấy dầu không thấm muối, thở dài, thử đứng trên lập trường người trẻ tuổi nhìn nhận vấn đề: “Nếu như em thật sự thích em ấy, hiện tại các em phải cùng nhau ước hẹn: Hẹn nhau Thanh Hoa.”

Trần Nhứ nhịn không được,  xuỳ cười ra tiếng.

“Cô Lư, em và Giang Tư Mạc là không thể nào.”

“Có gì mà không thể?”

“Em không thích cậu ấy. Cũng sẽ không yêu sớm với cậu ấy. Cô yên tâm đi.”

“Thật sự?”

Trần Nhứ lời thề son sắt, giơ tay phải lên, duỗi ra hai ngón tay nâng bên tai: “Thật sự, em cam đoan.” d/đ/l??q//đ

Cô Lư thấy cô kiên định ánh mắt không thể nghi ngờ, gật đầu. Ánh mắt giáo viên lướt qua Trần Nhứ nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: “Cô tin em.”

Đối tượng chân chính được nhắc tới là Giang Tư Mạc, giờ phút này đang đứng trong hành lang, một chữ không thiếu nghe xong đối thoại của hai người. Cậu cứ như  bị người khác đánh cho một gậy. Lòng tự trọng của vương tử bị giẫm đạp, rơi lả tả trên đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN