Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện - Chương 15: Giấc mộng kinh hoàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện


Chương 15: Giấc mộng kinh hoàng


Thương Vũ lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Cô theo bản năng bắt đầu xin lỗi: “A, xin lỗi, Yến tổng, em không biết, em tưởng em bị liệt nửa người.”

Yến Quy bị câu “liệt nửa người” của cô làm nghẹn lời, im lặng một lúc.

Một lát sau anh mới thản nhiên nói: “Ngủ đi.”

Thương Vũ ngoan ngoãn đáp: “Vậy ngủ ngon Yến tổng, chúc Yến tổng ngủ ngon.”

Thương Vũ khi căng thẳng sẽ nói nhiều, nhưng Yến Quy không đáp lại cô nữa, vì vậy cô mở to mắt trong bóng tối, cố gắng tự nhủ phải ngủ nhanh.

Thế nhưng, giấc ngủ nào đâu dễ dàng tìm đến, có lẽ với Yến Quy cũng vậy.

Bởi gần sáng, anh vẫn trằn trọc, thỉnh thoảng lại dậy đi vệ sinh và nán lại trong đó rất lâu.

Chắc là anh bị đau bụng rồi, Thương Vũ thầm than thở cho người bạn học kiêm sếp của mình.

… Hay là anh ấy cũng đang căng thẳng?

Yến Quy đứng dậy và quay lại đều rất nhẹ nhàng, vì vậy Thương Vũ ngủ thiếp đi lúc nửa đêm, cũng không biết rằng sau lần cuối cùng Yến Quy rời giường, anh đã không quay lại nữa.

Đêm đó Thương Vũ nằm mơ. Cô mơ thấy mình quay về thời cấp ba.

Năm lớp 11 phải chọn ban, Thương Vũ vốn dĩ học không tốt các môn tự nhiên, Ngữ văn, Toán, Tiếng Anh ngược lại khá hơn, nên không chút do dự chọn ban Xã hội. Nhưng cô không biết tại sao Yến Quy cũng chọn ban Xã hội. Nghĩ lại, Thương Vũ tự mình tìm ra lý do cho anh. Dù sao anh cũng là nhị thiếu gia nhà họ Yến, dù học ban Xã hội hay Tự nhiên, sau này cũng đều phải ra nước ngoài du học, kế thừa sản nghiệp gia đình.

Tin tốt là Yến Quy và cô học cùng lớp.

Việc phân chỗ sau khi chia ban khiến cô ngồi bàn đầu, còn Yến Quy cao lớn lại ngồi cuối lớp. Chỉ những lúc thu bài tập, cô mới có dịp chạm mặt anh.

Thương Vũ mơ thấy một tiết Thể dục.

Giờ Thể dục của lớp ban Xã hội, giáo viên Thể dục thường không mấy để tâm, dẫn mọi người chạy vài vòng, rồi để mọi người tự do hoạt động, chỉ cần trước khi hết giờ tập hợp điểm danh là được.

Những ai quan tâm đến việc học sẽ lén lút quay lại lớp tự học, đến gần hết giờ mới xuống tập hợp.

Thương Vũ là một trong những người lén quay lại lớp.

Là một học sinh ngoan ngoãn, Thương Vũ luôn tự giác làm bài tập, ôn bài, chép bài đầy đủ dù không ai giám sát. Mỗi khi học mệt, cô thường đứng dậy vươn vai, đi dạo quanh lớp một chút, và lúc nào cũng bắt gặp hình bóng Yến Quy.

Yến Quy ngồi bàn cuối, phía sau là khoảng trống rộng rãi, nơi thường chất chổi và thùng rác, cũng là góc lớp được đám con trai tụ tập sau giờ học. Thương Vũ thường tránh khu vực đó vì lũ con trai nghịch ngợm, hay trêu chọc người khác. Tuy nhiên, dù nghịch đến đâu, chúng cũng chẳng dám động đến Yến Quy.

Yến Quy luôn ngồi đó với vẻ mặt vô cảm, đọc sách, làm bài tập, hoặc đơn giản là nằm xuống ngủ. Tách biệt với thế giới.

Lúc này, ở đó không có ai, chỉ có một mình Yến Quy.

Yến Quy không ngủ, mà đang đọc sách. Cuốn sách giáo khoa dựng đứng trên bàn che khuất một nửa, khiến Thương Vũ không thấy rõ tựa sách, nhưng lại thấy rõ khuôn mặt thanh tú của anh. Anh cụp mắt, hàng mi dài rợp bóng, sống mũi cao thẳng, trên đó còn điểm một nốt ruồi nhỏ xinh.

Bạn cùng bàn của Thương Vũ là một cô gái nhỏ nhắn dễ mến, yêu thích văn hóa Nhật Bản. Cô ấy luôn thích “kể lể” với Thương Vũ về các nam diễn viên Nhật mà mình yêu thích, rằng có nốt ruồi ở chỗ này chỗ kia thật quyến rũ. Vậy nên Thương Vũ cũng không nhịn được mà nghĩ, nốt ruồi của Yến Quy nhìn lâu cũng khá là quyến rũ.

Yến Quy tình cờ ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt Thương Vũ. Thương Vũ giật bắn mình, vội quay mặt đi chỗ khác, giả bộ như không có chuyện gì, rồi chậm rãi quay về chỗ ngồi.

Cô không biết Yến Quy có tiếp tục nhìn mình hay không, cô cũng không có can đảm quay đầu lại nhìn thêm lần nữa.

… Hay là, nhìn thêm một lần nữa?

Thương Vũ lấy hết can đảm, giả vờ nhìn đồng hồ treo tường phía sau lớp học, nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện Yến Quy vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu lúc nãy, lặng lẽ nhìn cô.

Thương Vũ đỏ mặt vội vàng quay lại.

Anh ấy làm sao thế? Không phải anh ấy rất thích chơi bóng rổ à? Sao giờ học thể dục lại không ra chơi bóng với mấy đứa con trai kia?

Thương Vũ cầm bút, mãi không viết được một dòng tiếng Anh nào.

Cô nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Thương Vũ.”

“A! Sao vậy!” Cô như chim sợ cành cong, hốt oảng quay đầu lại.

Yến Quy hất cằm lên, nhìn xuống cô, lười biếng nói: “Đừng véo tớ.”

… Hả?

… Á!

Thương Vũ đột nhiên bừng tỉnh, đập vào mắt là trần nhà được trang trí tinh xảo.

Cô đang nằm trên giường.

Chiếc chăn điều hòa bên cạnh được gấp gọn gàng, chỉ có phần chăn hơi lõm xuống cho thấy nơi đây đã từng có người nằm.

Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, trải dài trên sàn gỗ, hắt lên bóng dáng một người. Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chỉnh độ sáng màn hình máy tính xuống mức thấp nhất. Ánh sáng le lói hắt lên khuôn mặt đang hơi nhíu mày, chăm chú đọc tài liệu công ty.

Thương Vũ nhẹ nhàng xuống giường, đi đến ngồi xuống sàn nhà cạnh bàn trà.

“Yến tổng, anh không ngủ được sao?”

Cô đột nhiên lên tiếng, Yến Quy giật mình, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Thương Vũ có chút ngại ngùng: “A, xin lỗi, làm anh giật mình rồi.”

Yến Quy nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Vẫn còn việc chưa xong.”

Thương Vũ đáp lại một tiếng “Ồ” rồi ngả người ra sau, dựa hẳn vào ghế sofa. Ở góc độ này, cô vừa có thể nhìn thấy vầng trăng bên ngoài cửa sổ, vừa cảm nhận được làn gió đêm mát mẻ, dễ chịu. Khi ở nhà, mỗi khi đêm về mà khó ngủ, Thương Vũ cũng thường ngồi bệt dưới sàn cạnh cửa sổ, ngắm sao trời, ngắm trăng, và cả ánh đèn thành phố thấp thoáng xa xa.

“Em cũng không ngủ được nữa.” Thương Vũ nói nhỏ.

Yến Quy không trả lời cô, anh thậm chí còn lười liếc nhìn cô.

Màn hình máy tính đang hiển thị báo cáo nghiên cứu sơ bộ về hướng lựa chọn sản phẩm mùa thu của KORIS và báo cáo tài chính tháng trước của Yến Thị. Tuy nhiên, Thương Vũ vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, không hề liếc nhìn nội dung trên màn hình, ánh mắt cô chỉ tập trung vào mặt bàn trà phản chiếu ánh trăng.

“Yến tổng, em không ngủ được.” Thương Vũ lặp lại.

Sau khi tỉnh rượu, cô hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ không ngủ được, không chỉ không ngủ được, mà còn không biết lấy đâu ra can đảm để dám quấy rầy Yến Quy đang làm việc.

Có lẽ vì Yến Quy đang mặc đồ ngủ, không còn vẻ uy nghiêm và lạnh lùng như thường ngày, khiến Thương Vũ lầm tưởng rằng lúc này cô có thể làm càn mà anh cũng sẽ không giận.

Sau khi Thương Vũ nhắc lại câu “Yến tổng, em không ngủ được” đến lần thứ năm, Yến Quy mới chịu đẩy máy tính sang một bên: “Không ngủ được thì lại đây xem, em dựa vào đâu mà làm cái bản báo cáo nghiên cứu này?”

Thương Vũ ngoan ngoãn đi tới, đứng cạnh anh, cúi xuống nhìn màn hình. Do không đeo kính nên cô nhìn hơi mờ, vì vậy phải cúi sát người xuống.

“Em nghĩ năm nay mình nên tiếp tục tập trung vào mảng nội thất lớn, theo hướng xây dựng thương hiệu. Vì vậy, em đã lên ý tưởng với chủ đề là nội thất DIY, bán theo bộ sản phẩm. Ví dụ như bộ sofa phong cách châu Âu này, bao gồm bàn trà, tủ sofa, thảm, đèn bàn, thậm chí cả đèn trần cũng có thể kết hợp luôn.”

Vừa nói đến công việc, Thương Vũ liền thay đổi vẻ uể oải ban nãy, lập tức trở nên nghiêm túc, tràn đầy năng lượng.

Yến Quy liếc nhìn cô, tiếp lời: “Đồ điện tử không phải là lĩnh vực chúng ta tham gia.”

“Em biết, nhưng cái gì cũng có lần đầu. Anh lật trang kế tiếp xem, chỗ này này…” Thương Vũ chỉ tay vào màn hình, Yến Quy lật sang trang khác theo lời cô, “Tuy doanh số Prime Day năm nay cũng tạm ổn, nhưng chung quy vẫn là mô hình phân phối, mình đang giúp người khác bán hàng. Cửa hàng flagship của thương hiệu tuy có làm, nhưng thương hiệu chưa đủ mạnh, cứ như là mua đại một nhãn hiệu về bán vậy.”

“Vậy nên em nghĩ, lần này mình chọn sản phẩm theo một chủ đề nhất định. Đợt đầu em đã chọn một số mẫu này, anh xem qua nhé. Phong cách châu Âu nhẹ nhàng sang trọng, phong cách đồng quê, phong cách Bohemian, và cả phong cách Trung Hoa nữa, nhưng phong cách Trung Hoa thì cần điều chỉnh số lượng, chắc sẽ không làm nhiều. Đồ điện tử đúng là trước giờ không phải mảng kinh doanh chính của mình, nhưng có thể thử, bắt đầu từ đèn bàn chẳng hạn.”

Thương Vũ tự tin nháy mắt với Yến Quy, mong chờ sự tán thành từ anh.

Yến Quy suy nghĩ một chút, ghi chú bên cạnh: “Được, bắt đầu từ đèn bàn trước, Yến Thị năm nay có một IP hợp tác, có thể giao cho KORIS.”

Mắt Thương Vũ sáng lên: “Anh nói là dự án Sâm Mộc sao?”

Yến Quy nhướn mày: “Sao, không dám à?”

“Tất nhiên là dám rồi.” Thương Vũ hào hứng nói, “Nếu Sâm Mộc hợp tác với KORIS, mình có thể chọn phong cách đồng quê làm chủ đạo cho dòng sản phẩm mùa thu.”

“Ừ. Tốt.” Yến Quy đáp lại bằng giọng nhạt nhẽo, không thể hiện rõ anh có hài lòng hay không.

Thương Vũ co chân, gác cằm lên bàn trà, ngẩng mặt nhìn Yến Quy: “Yến tổng, sau này có việc tốt như vậy thì nhớ đến KORIS của chúng ta nhé.”

Cô ngồi rất gần Yến Quy, gần đến mức có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của nhau.

Màn hình máy tính đột ngột tối đen, xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, tạo nên một vùng sáng nhỏ.

Cô nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong mắt Yến Quy dưới ánh trăng, long lanh và trong trẻo. Yến Quy cúi đầu nhìn cô, im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Yến Quy cụp mắt, ánh mắt rơi xuống môi cô.

Tim Thương Vũ đột nhiên đập nhanh, thình thịch, vang vọng trong lồng ngực cô.

Bầu không khí này quá lãng mạn, quá thích hợp để hôn. Hơn nữa, một người đàn ông đẹp trai như vậy ở ngay trước mặt, lại gần trong gang tấc… khiến người ta không khỏi nảy sinh những suy nghĩ táo bạo, viển vông.

Thương Vũ gần như theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng đúng lúc không khí đang lãng mạn, một âm thanh không đúng lúc vang lên: ùng ục…

Thương Vũ ngượng ngùng mở mắt ra, nhìn nhau với Yến Quy.

Âm thanh này, hình như là từ bụng mình phát ra.

Như muốn chứng minh cho suy đoán của Thương Vũ, bụng cô lại réo lên một tiếng “ùng ục”. Mặt Thương Vũ đỏ bừng, rồi lại tái mét, không khí lãng mạn tan biến trong chớp mắt.

Yến Quy nhìn đi chỗ khác, giọng hơi gượng gạo: “Xem KORIS thể hiện thế nào đã.”

Thương Vũ lấy cớ đi rót nước uống, đứng dậy bỏ đi.

Sau đó, Thương Vũ cũng chẳng biết nói gì hơn, uống nước xong liền nằm xuống, cố gắng nhắm mắt ngủ, rồi mơ màng cho đến sáng.

Tỉnh dậy, Yến Quy đã không còn trong phòng. Ánh nắng chan hòa chiếu rọi khắp căn phòng. Trên bàn trà có sẵn bánh mì sandwich, trứng ốp la, sữa và một ít trái cây, trông giống hệt bữa sáng ở khu biệt thự.

Thương Vũ sau khi rửa mặt, ngồi trước bàn trà vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại.

Bỏ qua những lời trách móc của bố và Lý Xảo Oanh về việc cô kết hôn mà không báo trước, hầu hết mọi người đều gửi lời chúc phúc tân hôn. Đa số khách mời dự đám cưới tối qua vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng lướt một vòng Moments, cô đã thấy khá nhiều ảnh về đám cưới được đăng tải.

Nhà họ Yến không hề giấu giếm chuyện đám cưới, thậm chí còn mời một số cơ quan truyền thông đến đưa tin, rõ ràng là muốn công khai sự kiện này. Chính vì vậy, giới truyền thông cũng không ngần ngại đưa tin rầm rộ về đám cưới, từ chi phí, thiết kế, quà tặng khách mời, cho đến ảnh hưởng của việc Yến Quy kết hôn đối với Tập đoàn Yến Thị, tất cả đều được phân tích tỉ mỉ. Thậm chí, chiếc váy cưới Thương Vũ mặc cũng được chú ý, giới thiệu cẩn thận về thương hiệu cao cấp của nó.

Tuy nhiên, Thương Vũ nhận ra không ai tìm hiểu về gia đình cô. Những bài báo viết về cô đều nói, nhị phu nhân nhà họ Yến là thanh mai trúc mã của nhị thiếu gia, yêu nhau từ thời cấp ba, không chỉ xinh đẹp, rạng rỡ mà còn có năng lực làm việc khiến cả Tập đoàn Yến Thị nể phục, vừa vào KORIS đã lập kỷ lục doanh thu mới cho Prime Day, vân vân.

Chỉ có một câu ngắn gọn “Quả xứng danh con gái nhà danh giá, phong thái gia đình đúng là khác biệt”.

Cô biết ngay mà, nhà họ Yến chắc chắn đã “dặn dò” giới truyền thông rồi. Nếu không, với chuyện cô bị Đoạn Trạch từ hôn ầm ĩ trước đó, các phóng viên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chẳng ai nhắc đến một lời.

Thương Vũ chuyển về mục tin nhắn, phát hiện Tô Linh đã nhắn tin cho cô.

Tô Linh: Bảo bối, tớ cảm thấy cậu có thể đã rơi vào tình huống hỗn loạn rồi.

Tô Linh: Không chắc chắn, để tớ xem xét lại đã.

Thương Vũ ngạc nhiên, nhìn thời gian, là tin nhắn gửi tối qua.

Tối qua cô bận quá, cũng không để ý đến điện thoại.

Thương Vũ: Tình huống hỗn loạn gì, cái gì vậy?

Tô Linh: Cậu dậy rồi à

Sao Thương Vũ lại cảm thấy câu nói này của cô ấy đâu đâu cũng toát lên vẻ hóng hớt vậy nhỉ.

Tô Linh: Tối qua cậu và Đoạn Trạch làm gì ở hành lang, còn nắm tay cười tít mắt nữa.

Thương Vũ:? Không làm gì cả.

Tô Linh: Cậu đừng nói là cậu vẫn còn muốn quay lại với tên khốn Đoạn Trạch đó đấy nhé!

Tô Linh: Tớ nói cho cậu biết, chưa nói đến việc cậu đã kết hôn rồi, cho dù chưa kết hôn, tớ cũng một vạn lần không cho phép cậu quay lại với hắn ta.

Tô Linh: Hơn nữa, tối qua Yến Quy có đến tìm cậu.

Tô Linh: Cậu đoán xem anh ấy có nhìn thấy hai người không?

Tô Linh: Cậu đoán xem anh ấy sẽ nghĩ gì về cậu?

Thương Vũ bị Tô Linh hỏi dồn dập đến choáng váng, do dự hồi lâu mới ngơ ngác đáp lại một câu.

Thương Vũ:… Hả?

Editor: Team Kites

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN