Cô đang ăn dang dở thì có tiếng gõ cửa.
Hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng cung kính ngoài cửa.
Người đàn ông đứng đầu lên tiếng: “Chào buổi sáng phu nhân, chúng tôi đến đưa phu nhân về căn hộ của nhị thiếu gia.”
Chẳng có tuần trăng mật nào cả, hôn lễ chỉ là cái cớ để Thương Vũ được nghỉ hai ngày. Đồ đạc của cô đã được chuyển đến nhà Yến Quy từ trước, chỉ còn lại chiếc vali quần áo mang theo bên mình.
Yến Quy đã đi từ sớm mà không đánh thức Thương Vũ. Nghĩ lại, đánh thức cô cũng chẳng để làm gì, chỉ thêm phần ngượng ngùng im lặng khi cùng nhau thu dọn đồ đạc. Tưởng tượng đến cảnh đó, Thương Vũ lại thôi.
Vali được đặt vào cốp xe, Thương Vũ ngồi ghế sau, nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi khu biệt thự rộng lớn.
“Các vị khách khác đã về hết rồi chứ?” cô hỏi.
“Vâng thưa phu nhân, sáng nay sau khi các vị khách thức dậy, nhị thiếu gia đã sắp xếp đưa họ về rồi ạ.”
Thương Vũ tò mò: “Vậy nhị thiếu gia đâu rồi? Anh ấy cũng về căn hộ rồi sao?”
“Dạ vâng, nhị thiếu gia đã ghé về căn hộ một lát, sau đó đến trụ sở tập đoàn. Anh ấy dặn chúng tôi đúng giờ này đưa phu nhân về.”
“… Ồ, vậy cảm ơn các anh.” Thương Vũ lịch sự đáp.
“Không có gì đâu ạ, thưa phu nhân.”
Thương Vũ muốn nhắc họ đừng cứ gọi mình là “phu nhân”, nhưng rồi lại thôi, thấy không cần thiết.
Dù xuất thân trong một gia đình danh giá, nhưng mẹ cô không thích những nghi thức rườm rà. Từ người làm vườn đến quản gia, ai cũng gọi cô bằng cái tên thân mật “Tiểu Vũ Mao”.
Tiểu Vũ Mao, nên được tự do tự tại bay nhảy.
Suốt quãng đường còn lại Thương Vũ không hỏi gì thêm, hai trợ lý cũng giữ im lặng, trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ.
Thương Vũ đã từng đến căn hộ của Yến Quy. Lần trước là vào cái đêm mưa tầm tã ấy, ấn tượng sâu đậm nhất của cô chỉ là tiếng mưa rào rạt, màn đêm ẩm ướt và bể cá nhiệt đới đang lặng lẽ bơi lội.
Giờ đã gần trưa, ánh nắng chan hòa tràn vào căn hộ, soi sáng mọi ngóc ngách. Thương Vũ tranh thủ quan sát kỹ căn hộ mà cô sẽ sống trong một năm tới.
Căn hộ nằm bên bờ sông Hàng Châu, vị trí thuận lợi, là căn góc với một mặt hướng sông, một mặt hướng núi, phóng tầm mắt ra xa là những tòa nhà cao tầng san sát. Nằm trên tầng cao của một tòa nhà cao tầng nên rất yên tĩnh.
Thương Vũ đi một vòng quanh nhà, từ phòng ngủ Yến Quy chuẩn bị cho cô, đến phòng tắm, phòng bếp, cuối cùng trở lại phòng khách. Sau khi xem xét xong, cô chụp vài tấm ảnh bể cá nhiệt đới rồi về phòng mình dọn dẹp.
Yến Quy dành cho cô phòng khách, chính là căn phòng cô đã ngủ lại đêm mưa hôm ấy. Lúc đó rèm cửa kéo kín, bên ngoài tối om, giờ đây có thể ngắm nhìn cảnh núi non xanh mướt qua cửa sổ, tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn.
Thương Vũ thoải mái ngã lưng xuống giường: Ít nhất trong hai ngày nghỉ sắp tới, cô có thể thở phào nhẹ nhõm!
Cô lăn qua lăn lại trên giường, chợt nhớ đến công việc đã bàn với Yến Quy tối qua, liền bật dậy tìm máy tính.
…
Giữa cuộc họp tại Tập đoàn Yến Thị, Yến Quy đang mất tập trung thì điện thoại rung lên.
Anh liếc nhìn, theo phản xạ cầm máy.
Thương Vũ: Yến tổng, mật khẩu wifi nhà anh là gì ạ?
Yến Quy mặt không cảm xúc đặt điện thoại xuống.
Chờ mãi không thấy Yến Quy trả lời, Thương Vũ đành đi tìm router, hy vọng tìm thấy mật khẩu được ghi trên đó.
Sau một hồi tìm kiếm, cô mới phát hiện router được treo phía sau tủ tivi, khá khó lấy ra. Đang loay hoay định xê dịch cái tủ thì nghe tiếng “tít” của khóa cửa điện tử.
Yến Quy về nhanh vậy sao?
Thương Vũ theo bản năng quay đầu lại, nhưng lại bắt gặp một khuôn mặt xa lạ.
Một người phụ nữ trông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng rất chỉn chu, khuôn mặt phúc hậu, lại có chút quen mắt.
Bà nhanh chóng nhận ra Thương Vũ, mỉm cười: “Chào buổi sáng phu nhân.”
Thương Vũ vội vàng đứng dậy khỏi bàn, gật đầu lễ phép: “Chào dì, dì cứ gọi con là Tiểu Vũ được rồi ạ.”
Dì họ Lý, là người giúp việc nấu ăn cho nhà họ Yến, mỗi ngày đều đến nấu cơm trưa và tối cho Yến Quy, kiêm luôn việc dọn dẹp nhà cửa, nên có mật khẩu cửa cũng chẳng có gì lạ.
Yến Quy đã dặn dì Lý sau này nấu ăn cho cả Thương Vũ, và hỏi xem cô có kiêng gì không.
Thương Vũ thật ra chẳng kiêng gì, chỉ nói qua vài món mình thích và không thích, dì Lý cẩn thận lấy điện thoại ra ghi chép từng chữ.
Sự tỉ mỉ của dì khiến Thương Vũ hơi ngại.
“Dì Lý ơi, dì cứ nấu món gì bình thường cũng được ạ, con không kén ăn đâu.”
Cả Thương Vũ và Yến Quy đều lớn lên ở Hàng Thành, nhưng khẩu vị lại khác nhau một trời một vực. Thương Vũ nghiện đồ cay, trong khi Yến Quy, theo lời dì Lý kể, lại kiêng khem tuyệt đối.
“Nhị thiếu gia không ăn được cay chút nào, chỉ cần một chút thôi là đã thấy khó chịu rồi,” dì Lý giải thích, “Vì vậy, bữa nào dì cũng phải nấu nhạt cho cậu ấy.”
Thương Vũ hiểu ra: “Vậy không sao đâu ạ, con ăn giống anh ấy là được rồi.”
Dì Lý xua tay: “Không được đâu, nhị thiếu gia dặn rồi, phu nhân… à Tiểu Vũ thích ăn gì thì cứ nấu món đó.”
Thương Vũ nhất thời cứng họng. Yến tổng còn dặn dò chu đáo thế cơ à.
“Cháu cũng vậy mà, giờ đã về nhà chồng rồi, sau này là người một nhà cả, không cần lúc nào cũng chiều theo ý cậu ấy. Đừng thấy nhị thiếu gia ngày thường ít nói mà nghĩ cậu ấy khó gần, thật ra cậu ấy rất mềm lòng, tốt bụng lắm, lại còn biết thương người nữa.”
Nói được một nửa, dì Lý lại cười ngượng ngùng: “Ôi, dì nói chuyện này với cháu làm gì, chắc chắn cháu hiểu nhị thiếu gia hơn dì rồi.”
Thương Vũ rất muốn nói rằng mình chẳng hiểu gì về anh ta cả, nhưng nhớ đến hợp đồng hôn nhân bí mật giữa hai người, ngoài luật sư ra chẳng ai hay biết, nên cô chỉ đành cười trừ cho qua chuyện.
Dì Lý dọn dẹp xong chuẩn bị đi chợ, Thương Vũ nhân tiện hỏi mật khẩu wifi, rồi mở máy tính bắt tay vào viết ý tưởng hợp tác giữa KORIS và Sâm Mộc.
Khi bản thảo đầu tiên được gửi vào nhóm chat của bộ phận phát triển, mọi người đều ngỡ ngàng.
Triệu Bạch: Không đến mức thế chứ chị Tiểu Vũ, hôm nay mới là ngày thứ hai sau đám cưới mà!
Lily: Yến tổng giao Sâm Mộc cho chúng ta rồi à?
Andy: Chắc chắn rồi, chị Tiểu Vũ giờ là bà chủ của chúng ta mà!
Thương Vũ: Cạn ly vì câu “bà chủ” của cậu, vậy việc triển khai hợp tác cụ thể này giao cho cậu hoàn thiện nhé.
Andy gửi một sticker than khóc.
Thương Vũ vui vẻ chuyển tab, mở khung chat của Yến Quy. Anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
…
Cuộc họp của Yến Quy kéo dài đến tận trưa.
Anh chưa bao giờ thích kéo dài cuộc họp quá giờ ăn, đến giờ là tan họp.
Thường ngày, dì Lý sẽ chuẩn bị bữa trưa rồi mang đến công ty cho anh. Dạ dày anh không tốt, ngoài bát mì buổi sáng, bữa trưa và bữa tối anh đều ăn cơm nhà.
Thế nhưng hôm nay, bước ra khỏi phòng họp, mở cửa văn phòng, anh mới nhận ra dì Lý đã không đến.
Thương Vũ đang ngồi trên sofa của anh, chán nản nghịch điện thoại, trên bàn trà trước mặt bày sẵn bát đũa và cơm canh của anh.
Thấy anh vào, Thương Vũ theo bản năng đứng dậy: “Yến tổng.”
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, lơ lửng sau gáy, mặc áo phông xanh nhạt cùng chân váy dài vải cotton hoa nhí, trông thật năng động và thoải mái.
Yến Quy cởi áo vest treo lên giá, có chút ngẩn người.
“Dì Lý đâu?”
“Dì ấy đang ở nhà làm bữa tối, nên em đến đưa cơm cho anh.” Giọng nói của Thương Vũ toát lên vẻ tự hào.
Vì Yến tổng đã dặn dì Lý nấu món Thương Vũ thích, nên cô không ngần ngại chọn vịt nấu bia. Món này cần khá nhiều thời gian chuẩn bị, vậy nên Thương Vũ quyết định tự mình thay dì Lý mang cơm đến cho anh.
Cũng là muốn xem xem, Yến tổng có thực sự giận mình hay không.
Yến Quy liếc nhìn cơm canh, thuận miệng hỏi: “Em ăn chưa?”
Thương Vũ gật đầu: “Em ăn rồi.”
Yến Quy dừng lại: “No chưa?”
Thương Vũ lập tức hiểu ra, anh đang ám chỉ tiếng bụng cô kêu ùng ục không đúng lúc tối qua.
“No rồi ạ!” Canh sườn non bí đao dì Lý làm cho Yến Quy, đã chia cho Thương Vũ hơn nửa bát, tận mắt nhìn Thương Vũ ăn hết uống hết mới yên tâm.
Dì Lý cứ nói mãi, nào là Thương Vũ quá gầy, phải tẩm bổ nhiều vào, nào là cứ yên tâm để dì lo, không đến một tháng đảm bảo Thương Vũ sẽ trắng trẻo, mũm mĩm ra. Nghe dì dặn dò, lòng Thương Vũ dâng lên một cảm giác ấm áp, cô biết dì thật lòng quan tâm đến mình.
Yến Quy không nói thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh Thương Vũ.
Thương Vũ lặng lẽ quan sát. Anh ăn rất chừng mực, tư thế ngồi thẳng lưng, động tác thong thả, nhã nhặn. Cô nhớ lại hồi cấp ba anh cũng thế, mỗi ngày đều đợi dì Lý mang cơm đến, ngồi ngay ngắn tại chỗ lặng lẽ ăn, không trò chuyện với ai, cũng chẳng vừa ăn vừa đọc sách.
Gia đình họ Yến nổi tiếng nghiêm khắc, Yến Quy được nuôi dạy theo khuôn phép nên toát lên vẻ quý phái và tự chủ. Hồi đó, các bạn học dường như đã quen với tác phong ấy. Yến Quy khi ấy, giống như vầng trăng trên cao, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không ai dám lại gần.
Nghĩ kỹ lại, hình như lúc đó chỉ có Thương Vũ không sợ anh. Vì sao vậy nhỉ? Thương Vũ không rõ.
Nhìn Yến Quy nghiêm túc ăn cơm, Thương Vũ chống cằm ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
Chơi được một lúc, Thương Vũ đột nhiên không vui nữa.
“Yến tổng, sao anh không nói cho em biết, Sâm Mộc còn hợp tác với vật liệu Hoàn Vũ?”
Hoàn Vũ Vật Liệu là công ty của nhà họ Đoạn, khởi nghiệp từ kinh doanh vật liệu xây dựng.
Thương Vũ đang mở một tài liệu về Sâm Mộc trên điện thoại, trong cột đối tác chính ghi rõ ràng là Hoàn Vũ Vật Liệu.
Yến Quy không ngẩng đầu lên: “Tại sao phải nói riêng với em?”
Anh đương nhiên biết Hoàn Vũ Vật Liệu là của nhà ai. Nhưng công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, Thương Vũ không đến nỗi lẫn lộn.
Cô cũng hiểu ngay lời mình vừa nói ra quá đường đột, liền vội vàng chữa cháy: “Dù sao Hoàn Vũ Vật Liệu cũng là của nhà họ Đoạn, đương nhiên em không có ý nói sau này sẽ không hợp tác với họ nữa.”
Yến Quy lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Nếu em có ý kiến, anh có thể giao cho CARRY làm.”
CARRY là một bộ phận đồ gia dụng khác của Yến Thị, chủ yếu hướng đến thị trường trong nước.
Thương Vũ nghe vậy, theo bản năng nói: “Vậy không được, đã giao cho KORIS bọn em rồi, làm sao có thể lấy lại được.”
Cô cảm nhận được tâm trạng Yến Quy hôm nay không tốt, nhưng với mức độ hiểu biết giữa hai người, cô chưa đủ thân thiết để hỏi thẳng. Suy đi tính lại, Thương Vũ quyết định tốt nhất là không nên chọc vào anh.
“Hơn nữa bọn m đã bắt đầu làm phương án lựa chọn sản phẩm mới rồi, không thể thay đổi giữa chừng được.” Thương Vũ bổ sung.
Yến Quy nghiêm túc ăn cơm, mắt cũng không buồn nhấc lên.
Mãi đến khi ăn gần xong, anh mới chậm rãi nói: “Nếu vậy, ngày mai hoàn thành phương án đưa cho anh, ngày sau theo anh đến Ninh Thành.”
Tay Thương Vũ đang nghịch điện thoại khựng lại: “Đến Ninh Thành làm gì?”
Cô vẫn đang trong kỳ nghỉ mà.
Ánh mắt Thương Vũ lướt qua thông tin về Sâm Mộc trên điện thoại: “Đến Phong Mộc?”
“Ừ.”
“Vậy em sẽ đưa phương án cho anh tối nay.”
Từ nhà vệ sinh quay lại, Thương Vũ thấy Yến Quy đã dọn dẹp bát đũa và túi đựng cơm, đặt gọn gàng trên bàn trà. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy hợp lý. Với một công tử như Yến Quy, anh hẳn không thể để Thương Vũ, một người ngoài, phải dọn dẹp cho mình.
Trước khi rời đi, Thương Vũ vừa đóng cửa, lại đột nhiên mở ra, thò đầu vào.
Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, cười tinh nghịch.
“Yến tổng.”
Yến Quy đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa, nghe vậy liền lười biếng nhìn qua, im lặng hỏi ý đồ của cô.
Thương Vũ chậm rãi hỏi: “Vậy rốt cuộc mật khẩu wifi nhà mình là gì?”
Giọng nói của cô trong trẻo, nhưng Yến Quy nghe lại giống như móng vuốt của chuột con, cào vào lòng anh khiến anh bồn chồn.
Anh nằm xuống, buông ra hai chữ ngắn gọn.
“Quên rồi.”
…
Thương Vũ rời đi, Yến Quy lại không sao ngủ được. Thương Vũ không hỏi thêm, mà cười hì hì nói “Vậy Yến tổng nghỉ ngơi cho khỏe” rồi bỏ đi.
Anh ngửa đầu nằm trên sofa, bồn chồn theo bản năng sờ tìm thuốc lá, mới nhớ ra hôm nay căn bản không mang thuốc lá theo.
Đúng lúc này, trợ lý gửi tin nhắn đến.
Trợ lý: Vừa rồi giám đốc Trương thông báo, nói lần này còn mời cả giám đốc Đoạn của Hoàn Vũ.
Trợ lý: Chúng ta có cần thay đổi lịch trình không?
Cơn nghiện thuốc lá của Yến Quy nổi lên, anh nắm chặt tay.
Yến Quy: Lịch trình không thay đổi.
Editor: Team Kites