Sự thoải mái này phần lớn đến từ việc Yến Quy không hề quản thúc cô, cùng với sự chăm sóc chu đáo của dì Lý.
Dì Lý chiều cô hết mực, bữa nào cũng toàn món Thương Vũ thích, nào tiết canh vịt, nào đầu cá hấp tiêu, nào vịt nấu bia, nào trứng tráng tôm, khiến cô ăn uống ngon lành. Thương Vũ ăn ngon miệng, lại còn khen dì Lý hết lời, khiến dì cũng vui ra mặt, cứ như đối xử với con gái ruột, dặn dò cô ăn từ từ kẻo nghẹn, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Khác hẳn với không khí ấm cúng, vui vẻ giữa dì Lý và Thương Vũ, bữa cơm của Yến Quy lại diễn ra trong im lặng. Trước mặt anh là tôm luộc, bắp cải xào và canh sườn non nấu ngô thanh đạm. Anh ăn cơm không nói một lời, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn, chậm rãi, từ tốn. Nếu không nghe thấy tiếng bát đũa chạm nhau, Thương Vũ suýt nữa quên mất bên cạnh còn có người.
Thương Vũ tò mò hỏi Yến Quy: “Yến tổng, anh có muốn thử đầu cá hấp tiêu không?”
Đầu cá hấp tiêu xay là một món ăn Tứ Xuyên, Thương Vũ thích nhất là trộn phần tiêu xanh xay nhuyễn cùng nước sốt và những miếng cá nhỏ với cơm, cay xé lưỡi nhưng vô cùng đã miệng.
Yến Quy ngước mắt nhìn đĩa thức ăn có màu sắc xanh đỏ đan xen, lắc đầu nhẹ.
“Vậy vịt nấu bia?”
Tuy không nhìn thấy ớt, nhưng Yến Quy vẫn ngửi thấy mùi cay nồng. Anh do dự một chút rồi lắc đầu.
Thương Vũ cũng không ép buộc nữa, mà quay sang tiếp tục trò chuyện với dì Lý, từ chuyện công việc đến chuyện bạn bè.
Khi mẹ còn sống, bà rất thích trò chuyện với Thương Vũ trên bàn ăn. Bà thích cả nhà sau một ngày bận rộn cùng ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa kể chuyện cho nhau nghe. Thương Vũ khi đó còn nhỏ, lại hoạt bát, chuyện gì cũng kể được, từ chuyện hôm nay ở trường nói gì với bạn cùng bàn đến chuyện gặp chú chim nhỏ bên đường. Mẹ còn từng trêu Thương Vũ là “bà tám nhí”.
Nhưng dù có trêu chọc thì khi Thương Vũ luyên thuyên, người lắng nghe chăm chú nhất vẫn là mẹ. Thỉnh thoảng, bà còn tò mò hỏi thêm vài câu.
Chỉ là từ khi bố ngoại tình, mẹ qua đời, Thương Vũ dần dần không còn cơ hội trò chuyện trên bàn ăn nữa, không khí trên bàn ăn ngày càng im lặng và ngột ngạt.
Lý Xảo Oanh không thích người khác nói chuyện khi ăn cơm, nhưng bà ta lại nói chuyện không ngừng với chồng, từ chuyện hôm nay đánh mạt chược cãi nhau với ai, đến chuyện nhà ai tái hôn cưới vợ trẻ hơn mình mười mấy tuổi, xen lẫn chuyện con trai đi học lại gây sự với con nhà ai. Nói tới nói lui lại bắt đầu trách móc chồng, nếu chồng cãi lại thì bà ta sẽ nói càng dữ dội hơn.
Đều là những chuyện Thương Vũ chẳng muốn nghe, cũng chẳng có gì vui vẻ. Em trai cô cũng không muốn xen vào, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Vì vậy, bây giờ có thể thoải mái trò chuyện trên bàn ăn với dì Lý như thế này, Thương Vũ cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Còn quy tắc trên bàn ăn của nhà họ Yến rõ ràng là “ăn không nói, ngủ không cười”. Yến Quy im lặng ăn xong bữa cơm, đứng dậy dọn dẹp cùng dì Lý. Thương Vũ cũng định phụ lau bàn, dì Lý cứ xua tay bảo không cần, kêu cô ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa, nhưng lại không hề ngăn cản Yến Quy.
Dì Lý rửa bát xong liền về nhà, bây giờ trong nhà chỉ còn lại Thương Vũ và Yến Quy.
Yến Quy tắm rửa xong liền vào phòng làm việc, không nói gì với Thương Vũ, Thương Vũ thậm chí còn phát hiện, anh đang cố ý tránh ánh mắt của cô.
Đêm xuống, gió mát trăng thanh. Thương Vũ cuộn tròn trên giường, ôm máy tính, lặng lẽ ngẫm nghĩ về thái độ của Yến Quy đối với mình mấy ngày nay.
Thật sự là… quá lạnh nhạt!
Tuy chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng họ cũng là đồng nghiệp cấp trên cấp dưới và bạn học cấp ba. Rõ ràng hồi cấp ba anh tuy lạnh lùng nhưng không đến mức như bây giờ.
Điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình sáng lên.
Tô Linh: Bảo bối, khi nào cậu rảnh, có phải nên bắt đầu bữa ăn đầu tiên của hội đã kết hôn rồi không! Cậu không thể có chồng rồi quên bạn thân như tớ chứ!
Thương Vũ vui vẻ: Được đó, cậu muốn hẹn lúc nào?
Tô Linh: Ngày kia? Tối ngày kia tớ rảnh, chúng ta đi ăn cua ở quán Cua Lớn nhé, tớ thèm cua muốn chết rồi.
Thương Vũ: Ngày kia tớ phải đi Ninh Thành… đến Sâm Mộc.
Một phút sau, Tô Linh gọi điện thoại trực tiếp cho cô.
“Bảo bối, cậu chắc chắn là ngày kia cậu đến Sâm Mộc chứ?” Giọng nói của cô ấy có chút nghi ngờ.
“Ừ, đi cùng Yến tổng.”
Tô Linh do dự một chút, chậm rãi xác nhận lại: “Cậu nói là… buổi tiệc rượu của Sâm Mộc ngày kia đúng không?”
Trợ lý của Yến Quy đã trao đổi trước với cô về lịch trình, ngày kia tại biệt thự riêng của Trương Trì, CEO của Sâm Mộc, sẽ có một buổi tiệc rượu dành cho các đối tác. Mục đích của buổi tiệc rượu lần này là giới thiệu thiết kế mới của Sâm Mộc đến các đối tác, đồng thời cũng để thảo luận sâu hơn về các dự án hợp tác. Sản phẩm mới của KORIS năm nay sẽ hợp tác với Sâm Mộc, chắc chắn cô phải tham dự buổi tiệc rượu này.
Vì vậy, Thương Vũ đã bắt đầu sắp xếp hành lý, chuyến đi này kéo dài hai ngày, nên ngoài quần áo thường ngày, cô còn cần mang theo một bộ váy dạ hội.
Trợ lý của Yến Quy đã cho người mang váy dạ hội đến từ sớm, là cùng một thương hiệu thiết kế váy cưới mà cô mặc trong đám cưới.
Thương Vũ: “Ừ, có vấn đề gì sao, tớ phải đi công tác hai ngày. Hay là đợi tớ đi công tác về rồi hẹn?”
Tô Linh không chắc chắn: “Cậu biết Đoạn Trạch cũng sẽ tham dự buổi tiệc rượu này chứ?”
Thương Vũ: “…”
Thật lòng mà nói, cô hoàn toàn không biết.
Nhưng điều này, kể từ khi cô phát hiện Hoàn Vũ Vật Liệu là đối tác của Sâm Mộc, cô đã phần nào đoán ra. Tuy nhà họ Đoạn hiện tại vẫn do bố của Đoạn Trạch nắm quyền, nhưng đã có dấu hiệu chuyển giao dần cho anh ta, việc Đoạn Trạch xuất hiện trong những dịp như thế này cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là, Yến Quy không hề nói cho cô biết chuyện này.
Là vì anh nghĩ cô sẽ đặt công việc lên hàng đầu, kiềm chế tình cảm và ân oán cá nhân sao?
Thương Vũ: “Haiz, vì công việc, cũng chấp nhận được, tớ cũng không thể cứ mãi tránh mặt anh ta, tớ đâu phải người có lỗi.”
Tô Linh “Ơ” một tiếng.
Từ khi quen nhau cho đến lúc chia tay, mọi chuyện giữa Thương Vũ và Đoạn Trạch cô đều chứng kiến rõ ràng. Thương Vũ tuy tính tình có vẻ phóng khoáng, nhưng thật ra lại không dễ dàng buông bỏ. Hồi đại học, có lần Thương Vũ và Đoạn Trạch cãi nhau chia tay, ban ngày cô vẫn tỏ ra bình thường, nhưng đêm đến lại lén khóc thầm. Thậm chí khi đi học gặp Đoạn Trạch, cô còn kéo Tô Linh bỏ chạy.
Lần này Đoạn Trạch ngoại tình lại còn chủ động hủy hôn, chuyện lớn như vậy, mà cô ấy thật sự có thể dễ dàng buông bỏ sao?
Xem ra nhị thiếu gia nhà họ Yến quả thật có biện pháp chữa lành trái tim tan vỡ cho cô ấy.
…
Ninh Thành không xa Hàng Châu, Thương Vũ và Yến Quy ngồi ở hàng ghế sau, giữa hai người như có một vực sâu ngăn cách.
Chiếc xe lướt bon bon trên đường cao tốc, không gian trong xe tĩnh lặng đến lạ thường.
Thương Vũ rất muốn nói gì đó, nhưng quay đầu lại nhìn, Yến Quy đang nghiêng đầu chống cằm, tay chống lên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gương mặt nghiêng của anh đẹp hoàn hảo, hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ, so với anh hồi cấp ba, vẻ non nớt của thiếu niên đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sắc sảo và điềm tĩnh của người đàn ông trưởng thành.
Hồi còn đi học, Yến Quy hiếm khi ngủ trong lớp, buổi trưa khi mọi người đang tự học, chỗ ngồi của anh thường trống không, luôn đến sát giờ vào lớp mới quay lại.
Thương Vũ đôi khi tò mò hỏi anh: “Trưa nay cậu ngủ ở đâu vậy?”
Anh cũng không nói thẳng, mà chỉ nhếch môi cười nhẹ: “Bí mật.”
Một cậu nhóc thì có bí mật gì chứ? Thương Vũ ở tuổi hai mươi mấy có chút khinh thường cậu thiếu niên Yến Quy mười mấy tuổi trong ký ức. Nhưng cô bé Thương Vũ ngây thơ ngày ấy lại chỉ gật đầu: “Ồ, vậy tớ không hỏi nữa.”
Yến Quy nhắm mắt lại, Thương Vũ liền nhìn anh một cách công khai hơn.
Nhiều người hồi nhỏ xinh xắn, lớn lên lại “dậy thì thất bại”, nhưng Yến Quy thì ngược lại, càng trưởng thành càng anh tuấn. Chẳng trách hồi xưa Tô Linh từng bảo với cô rằng, trong giới nhà giàu ở Hàng Thành, cặp song sinh nhà họ Yến, cả về gia thế lẫn ngoại hình, đều là người trong mộng của biết bao người.
Không ít người từng tìm cách lấy lòng nhà họ Yến, đưa con gái đến tiếp cận hai anh em, cũng không thiếu những tiểu thư khuê các tìm mọi cơ hội làm quen, thậm chí còn cố tình chụp ảnh rồi tung tin đồn thất thiệt để gây chú ý.
Nhưng hai anh em nhà họ Yến lại chẳng hề lay động. Anh trai Yến Hồi khi du học đã phải lòng con gái của giáo sư, Vu Hân Nhiễm, và quyết định kết hôn với cô. Còn em trai Yến Quy, từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy anh quan tâm đến cô gái nào, khi mọi người đều nghĩ anh không thích phụ nữ, thì anh lại bất ngờ tuyên bố kết hôn.
Thương Vũ nhớ lại dáng vẻ của anh trai Yến Quy, vẫn cảm thấy Yến Quy đẹp trai hơn, đường nét khuôn mặt tinh tế hơn.
Đang miên man suy nghĩ, Thương Vũ không nhận ra Yến Quy đã lặng lẽ mở mắt, nhìn sang cô với vẻ mặt hơi khó chịu, như thể vừa bị đánh thức: “Nhìn anh làm gì?”
Tâm trạng của Yến Quy dạo này hình như không được tốt lắm.
Ở nhà, anh luôn xem Thương Vũ như người vô hình, ngoài việc cùng nhau ăn cơm thì hầu như không giao tiếp. Thỉnh thoảng buổi tối Thương Vũ tăng ca làm xong báo cáo đến thảo luận công việc, anh cũng chỉ nói chuyện bằng giọng điệu lạnh nhạt, dùng những câu ngắn gọn nhất có thể, nói xong liền bảo cô rời khỏi phòng làm việc, không muốn nói thêm một lời nào.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ nói, Yến Quy vốn là người như vậy, lạnh lùng tảng băng trôi như thể cả thế giới đều nợ anh ta tám triệu.
Nhưng Thương Vũ lại ngửi thấy mùi bất mãn, chắc chắn Yến Quy đang có chuyện không vui, bình thường anh họp hành rất kiên nhẫn, nhưng gần đây cứ hễ ở riêng với cô là anh lại căng thẳng, thiếu kiên nhẫn, cáu kỉnh hơn. Thương Vũ có thể cảm nhận được, anh như đang cố gắng kiềm chế một con ngựa bất kham sắp đá người bất cứ lúc nào.
Cô gọi đây là trực giác.
Thương Vũ vẫn nhìn anh chằm chằm: “Yến tổng, dạo này anh có chuyện gì không vui sao?”
Yến Quy không chút do dự đáp lại một cách hờ hững: “Không.”
Thương Vũ nói tiếp: “Vậy sao mỗi lần em nói chuyện với anh, anh trông có vẻ rất không vui.”
Chưa đợi Yến Quy trả lời, cô lại tự nói: “Đương nhiên anh cũng có thể không nói chi tiết cho em biết. Chỉ là nếu người ngoài biết được, họ lại tưởng chúng ta cãi nhau, rồi lại nói linh tinh sau lưng.”
Yến Quy vừa nghe, liền bật cười khẩy: “Em còn sợ người ta nói linh tinh à?”
Thương Vũ chớp chớp mắt: “Đương nhiên em không sợ rồi, chuyện nhà em người ta nói hết rồi, nói thêm nữa cũng nhàm. Nhưng anh thì khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Ừm…” Bị Yến Quy đột nhiên hỏi ngược lại, Thương Vũ lại bị hỏi bí, cô suy nghĩ một chút, bắt đầu bịa chuyện, “Anh nghĩ mà xem, nếu anh tỏ vẻ khó chịu với em trước mặt người khác, thì người khác sẽ nghi ngờ hôn nhân của anh có vấn đề, rồi lại đi dò xét đời tư của anh, thêu dệt đủ thứ chuyện.”
Yến Quy im lặng một lúc, rồi lại nhắm mắt, thản nhiên nói: “Không quan tâm.”
“Bị người ta viết tin đồn nhảm nhí cũng không quan tâm?”
“Không quan tâm.” Yến Quy lặp lại.
Yến Quy thật sự không thích quan tâm đến những tin tức lá cải này, Yến Thị có đội ngũ PR riêng, những phóng viên lá cải đó ngày thường đưa tin về chuyện tầm phào trong giới giải trí thì thôi, còn nếu dám đụng đến Yến Thị một cách quá đáng thì đội ngũ PR cũng sẽ không ngồi yên.
“Vậy nếu ông nội hỏi, anh cũng không quan tâm sao?”
Yến Quy bình tĩnh bác bỏ: “Ông nội dạo này không tiếp khách.”
Thương Vũ vừa định mở miệng nói gì đó, Yến Quy lại nói: “Em đã nghĩ chu đáo như vậy rồi, sao lại không nghĩ đến điều quan trọng nhất?”
Thương Vũ lập tức mở to mắt, vội vàng hỏi: “Cái gì, còn gì mà em chưa nghĩ đến?”
Về công việc, phương án hợp tác với Sâm Mộc đã được thống nhất, cũng đã cho anh ký rồi, việc sắp xếp lại dòng sản phẩm hiện tại và kế hoạch tương lai của KORIS cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, những thứ liên quan đến tiệc rượu, váy dạ hội, quần áo thường ngày, đều đã được xếp gọn gàng vào vali, đồ dùng cá nhân và mỹ phẩm dưỡng da cũng không thiếu thứ gì, lịch trình đi lại đã được trợ lý xác nhận và sắp xếp.
… Vậy còn gì chưa nghĩ đến?
Thấy Yến Quy không trả lời, Thương Vũ không khỏi hơi nghiêng người về phía anh: “Yến tổng, anh đừng ngủ mà, còn gì mà em chưa nghĩ đến, anh nói cho em biết đi, bây giờ sửa còn kịp mà…”
Đúng lúc này, xe vừa ra khỏi đường cao tốc, vừa rẽ vào đường tỉnh lộ, thì một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao tới.
Tài xế theo bản năng đánh lái gấp, chiếc xe hơi vừa kịp tránh được. Nhưng người trong xe lại không được may mắn như vậy. Thương Vũ không thắt dây an toàn, quán tính quá lớn, cô còn chưa nói hết câu đã hét lên kinh hãi.
Cô không kiểm soát được mà lao về phía Yến Quy.
Yến Quy theo bản năng đưa tay ôm lấy cô, dùng cơ thể chắn lại, không để cô đâm thẳng vào cửa xe bên mình. Cú ôm này khiến Thương Vũ ngã nhào vào lòng anh.
Cú va chạm không hề nhẹ, Thương Vũ nghe thấy Yến Quy khẽ rên một tiếng, hoảng hốt ngẩng đầu dậy muốn xem mình có làm anh bị thương không, nhưng tay lại chống ngay vào giữa hai chân Yến Quy.
Cả hai đều sững người.
Sắc mặt Yến Quy thay đổi, theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ tay Thương Vũ, đỡ cô dậy khỏi người mình.
Thương Vũ kinh hãi như bị điện giật, vội vàng rụt về chỗ ngồi của mình, hai má nóng bừng, nóng đến mức cô muốn đưa tay quạt cho mình, nhưng lại sợ hành động này khiến Yến Quy hiểu lầm.
Nhưng cảm giác ấm nóng còn sót lại trên lòng bàn tay vẫn nhắc nhở cô, cô vừa chạm vào cái gì. Và điều tồi tệ là, dựa vào cảm giác vừa rồi, rõ ràng là nó còn… hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Mặt Thương Vũ nóng như lửa đốt. Mình đang nghĩ cái gì thế này!
Có nên xin lỗi không? Nhưng xin lỗi thì lại càng ngượng ngùng hơn!
Cô ngửi thấy trên người anh có mùi hương cam quýt thoang thoảng, không phải nước hoa nam, mà là mùi nước giặt quen thuộc ở nhà.
Mùi hương này bây giờ hoàn toàn giống với mùi trên quần áo của cô.
Qua lớp vải mỏng manh, cô thậm chí còn cảm nhận được cơ bắp săn chắc của Yến Quy.
“Xin lỗi, thiếu gia, phu nhân.” Tài xế lên tiếng xin lỗi liên tục.
“Xin lỗi Yến tổng!” Thương Vũ cũng vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Yến Quy nhắm mắt hít sâu một hơi, lắc đầu, ra hiệu cho tài xế không sao.
Vài giây sau, anh giơ một tay chỉ về phía Thương Vũ, chậm rãi mở miệng, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.
“… Thắt dây an toàn vào.”
Anh như đang cố gắng kiềm chế một con ngựa bất kham, không để nó đá vào mặt Thương Vũ.
Editor: Team Kites