Giới Thần Chi Chủ - Bát sư học võ. Tiêu Viễn Tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Giới Thần Chi Chủ


Bát sư học võ. Tiêu Viễn Tử



Ánh nắng buổi sớm đang lên trên vùng ngoại ô Lam Vân Hoàng Triều

Một cậu nhóc tuổi tầm 10 đang đứng nhìn ánh bình minh, ánh mắt trong đó chứa ý vị sâu sa kèm theo vài phần buồn tuổi. Đứa nhóc này hiển nhiên là Lâm Phong vừa xuyên không qua

-“Đói rồi, có lẻ ta nên vào thành tìm một vài việc gì đó làm, chuyện sau này để sau này tính, giờ thì đi lấp cái bụng đã” Lâm Phong ôm bụng thầm nghĩ.

Nghĩ liền làm, hắn chui vào trong hang lấy cây gậy chống đi hướng về phía ngôi thành kia đi. Chừng 30 phút sau hắn đã có mặt tại trước cổng ngôi thành.

-“Không ngờ một người sống ở thế kỉ 25 hiện đại như ta lại có thể chứng kiến cổ thành, hơn nữa lại thành thật nữa chứ. Hazz” Lâm Phong nhìn ngôi thành trước mặt thở dài cảm thán, tuy rằng hôm qua hắn đã đến nhưng vì đói quá nên không có nhìn kĩ, hôm nay hắn mới có dịp xem kĩ.

-“Ồ cậu nhóc hôm qua, nhóc đã tìm thấy cha mẹ mình chưa, giờ nhóc đang định đi vậy” Một giọng nói trầm vang lên bên tai Lâm Phong

Lâm Phong nghe có người gọi thì giật mình, ngước mắt nhìn xem ai đang gọi mình, thì ra là ông thủ thành hôm qua cho hắn bánh bao gọi hắn

-“A, bác thủ vệ. Cảm ơn Bác về cái bánh bao hôm qua, cháu hiện tại định vào thành tìm ít việc làm vặt để sống qua ngày, còn cha mẹ cháu họ……….họ………….họ đã thân tử rồi” Lâm Phong rưng rưng nước mắt nói. Phải công nhận rằng hắn diễn như thật, nếu để một diễn viên nổi tiếng nhìn thấy hắn cũng phải tấm tắc khen ngơi tài năng của hắn. Thủ thành nhìn thấy liền tin ngay là thật. Mà cũng phải thôi, thử hỏi một đứa nhóc đi lang thang không cha không mẹ nói cha mẹ hắn con sống thì đúng thật là quái. Cái thế giới này cường giả vi tôn, dù cha mẹ hắn có yếu cở nào cũng chẳng đời mà để con mình đi lang thang cả

-“Ôi đứa nhóc tội nghiệp” Thủ thành thở dài nói.

Dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau thủ thành hắn lên tiếng nói

-“Ta tên Vũ, còn cháu, cháu tên gì?”

-“Cháu họ Lâm, tên Phong” Lâm Phong thút thít trả lời

-“Lâm Phong, tên thật hay. Phong ta hỏi cháu một điều nhé” Vũ nói

-“Bác cứ hỏi” Lâm Phong trả lời

-“Cháu có muốn bái ta làm sư học tập võ nghệ không?”

-“Bái sư, học võ?” Lâm Phong kinh ngạc lên tiếng

-“Đúng, là bái sư học võ”

-“Cháu có thể hỏi bác là vì sao không?” Lâm Phong hoài nghi nói, mà hắn hoài nghi cũng đúng thôi, một tên nhóc sa lạ đùng một cái được người thu đồ đệ, nếu không có cái gì ẩn ý đánh chết hắn cũng không tin. Cái thế giới này lợi ích luôn luôn hàng đầu, tuy có một số người không để ý lợi ích nhưng chỉ là một số thôi. Tỉ lệ cực kỳ nhỏ

-“Vì sao à, ta dự định thôi việc ở đây về quê mở võ đường, tuy võ học không ra gì nhưng vẫn có thể đánh bại một tên tu tiên giả cảnh giới Linh Tâm hoặc một tên Đấu giả cảnh giới Đấu sư” Vũ ôn tồn nói

Tên thủ vệ bên cạnh nghe hắn nói thế thì lập tức trợn mắt kinh ngạc lên, có thể đánh bại cảnh giới Linh Tâm tu tiên giả hoặc cảnh giới Đấu Sư của Đấu giả, đây là cái khái niệm gì. Tuy Linh Tâm và Đấu Giả là cảnh giới tầng dưới chót của thế giới tu luyện nhưng đối với võ lâm thế tục lại là cảnh giới chí cao. Trong giới võ lâm người có thể đánh bại Linh Tâm hay Đấu giả là người đã được cực hạn tối cao trong giới võ lâm. Võ lâm cảnh giới được chia như sau Thối thể, Luyện Khí, Nhất Phẩm võ giả, nhị phẩm võ giả, tam phẩm võ giả, tứ phẩm võ giả, ngũ phẩm võ giả, nhất tinh võ giả, nhị tinh võ giả tiếp đến cửu tinh võ giả. Cửu tinh võ giả là cảnh giới chí cao trong giới võ lâm thế tục. Một cửu tinh võ giả cư nhiên lại đi làm thủ thành, mà còn là đồng nghiệp của hắn trong hai năm nay nữa chứ, nghĩ đến mà sợ, hắn lắp bắp nói:

-“Tiền………tiền………Tiền bối, người ……….người……….người.,…………..là…..là…..cửu…..cửu…….tinh…tinh……võ………võ……..võ giả…….giả sao?”

-“Ngươi không cần căng thẳng, ta chỉ tìm một ít niềm vui cuối đời mà thôi, không việc gì phải lo sợ” Vũ điềm đạm nói với tên thủ vệ sau đó quay sang hướng Lâm Phong hỏi : -“Thế nào nhóc, có đồng ý bái ta làm thầy không, ta sẽ truyền cho cháu võ học một đời của ta, sau này trên giang hồ mặc cháu tung hoành”

Tên hộ vệ bên cạnh nghe thế thì lộ vẻ mặt ước ao, sở học một đời của một Cửu tinh võ giả, đây căn bản là một bảo vật vô giá trong chốn võ lâm, ai không muốn mình được mạnh mẽ tung hoành chứ. Lâm Phong nhìn bộ mặt ước ao của tên thủ vệ thì hắn liền xác định đây là một hồi cơ duyên của mình, ngay lập tức hắn quỳ xuống trước mặt Vũ, sắc mặt cung kính nói:

-“Sư phụ, hãy nhận của đệ tử một lạy”

Vũ bộ mặt hài lòng, cười phá lên: -“Tốt, tốt, đồ đệ ngoan mau đứng lên, mau đứng lên, đi, theo vi sư vào thành”

Hai sư đồ đang chuẩn bị vào thành thì bổng nhiên có một tiếng cười cuồng tiếu vang lên:

-“Haha, tiểu tử, cuối cùng ta cũng tìm thấy được ngươi, ngươi tiểu tử trốn thật là giỏi”

Nghe có tiếng cuồng tiếu hai sư đồ quay mặt lại nhìn, ở trên trời, một người đàn ông đứng ngự kiếm trên không, ánh mắt lãm đạm nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong. Vừa thấy người đàn ông này hắn lập tức cả kinh, theo như trí nhớ của thân thể hắn biết người này tên là Tiêu Viễn, một hộ vệ trong Tiêu tộc, đồng thời cũng là người truy đuổi thân thể này khi bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Đang lo sợ thì Vũ bỗng lên tiếng nói với Lâm Phong

-“Đồ nhi, đó hẵn là kẻ thù của con đi?”

-“Vâng sư phụ, hắn gọi là Tiêu Viễn, cảnh giới Linh Tâm” Lâm Phong bình tĩnh trả lời

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm phong khi đứng trước một cường giả, Vũ gật đầu hài lòng, giọng nói trấn an Lâm Phong

-“Đừng lo, Linh tâm cảnh sơ giai ta vẫn có thể đối phó được”

Lâm Phong nghe thế thì nội tâm vui mừng, bên ngoài vẻ mặt bình tĩnh quay sang hướng Vũ hành lễ

-“Đa tạ sư phụ”

-“Haha” Vũ phá lên cười, nhìn thẳng lên mặt Tiêu Viễn nói

-“Ngươi là Tiêu Viễn?”

-“Ngươi là ai?” Tiêu Viễn hỏi lại

-“Ta, ngươi không cần thiết phải biết ta là ai, vì hôm nay ngươi cũng chẳng còn tồn tại trên đời” Vũ nói

-“Một phàm nhân nho nhỏ như ngươi cũng thật là cuồng ngạo, từ khi nào mà lũ phàm nhân gan to hơn trời như thế nhỉ, để ta nhìn xem ngươi làm như thế nào mà ta sẽ không trên đời sau hôm nay?” Tiêu Viễn tức giận nói, tức giận cũng phải, mặc dù chỉ là Linh Tâm cảnh nhưng đi đâu hắn vẫn được phàm nhân kính trọng, chưa bao giờ hắn bị sỉ nhục như hôm nay, một phàm nhân mà cũng dám nói thẳng là sẽ giết hắn. Đây là sỉ nhục, cực kì sỉ nhục

-“Ngươi có thể thấy ngay bây giờ: Vũ điềm đạm nói

Dứt lời, Thanh trường kiếm gắn phía sau lưng vũ được rút ra cầm ở trên tay, ‘Vù’ một đạo khí kình được tuôn ra từ trường kiếm bắn thẳng về phía Tiêu Viễn, ‘Ầm’ một vụ nổ lớn diễn ra, bởi vì Vũ xuất thủ quá bất ngờ nên Tiêu Viễn không kịp ngăn đỡ nhưng là một đệ tử của một tu tiên gia tộc không phải như thế liền xong, khói lửa tiêu thất xuất hiện trước mắt mọi người đúng là thân ảnh của Tiêu Viễn tay cầm trường kiếm, trên thân vận một bộ nội giáp, rõ ràng chính bộ nội giáp này vừa cứu mạng hắn.

‘Hừ’ Tiêu Viễn hừ lạnh, không nhiều lời trường kiếm trên tay hắn lập tức phát động tấn công, thân hinh nhanh chóng phi lại gần Vũ. ‘Cheng’ hai kiếm va chạm với nhau, khu vưc xung quanh hai người nhanh chóng nổi lên gió lốc, tên hộ vệ thủ thành gần đó lập tứ bế Lâm Phong lên chạy ra cách khu vực tranh đấu chừng 20km, vừa chạy vừa lẩm bẩm -“Thật mạnh”

‘Ầm’ lại một vụ nổ lớn diễn ra. Hai người Vũ và Tiêu Viễn cấp tốc lùi lại phía sau 100m

-“Ngươi rất mạnh” Vũ nhìn Tiêu Viễn đạm nói

-“Ngươi cũng không kém. ngươi rất vinh dự, phải biết rằng ngươi tuy chỉ là một phàm nhân nhưng phải bắt ta dùng toàn lực, chết trong tay ta cũng là vinh hạnh của ngươi” Tiêu Viễn kiêu ngạo nói

-“Ta mỏi mắt mong chờ” Vũ cười trào phúng nói

Dứt lời Vũ lại phát động công kích, trương kiếm trong tay huy vũ, thân hình phi thẳng lên cao tạo thành cái tư thế phóng xuống, khí thế trong người phát ra uy mãnh. Tiêu Viễn thấy thế lập tức biến sắc, kiếm trên tay xoay ngang tạo thành tư thế đón đỡ, nôi tâm hắn kinh hoảng không thôi -“Lực đạo này thật mạnh, chẳng lẽ ta lại thua một phàm nhân sao, không, ta không cam lòng” Tiêu Viễn giận dữ, khí thế trong người tăng vọt, một thanh tiểu kiếm quỷ dị hiện ra ở phía sau lưng hắn, tiểu kiếm kia lập tức xoay tròn nhanh chóng, ngay sau đó tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp hướng về phía Vũ, Vũ biến sắc nhưng tấn công đã phát ra không thể thu hồi lại, Vũ hừ lạnh, khí thế một lần nữa tăng vọt,hắn quát to -“Chết đi, Thiên Phượng giáng trần”, ngay sau tiếng hét, từ trong trường kiếm của Vũ toát ra một con chim trắng hai cánh giang rộng, xung quanh khu vực Thiên Phượng tung ra chừng trăm mét gió ngàn nổi lên, một khí thế sát phạt hiện ra, Thiên Phượng cuốn ngang thanh tiểu kiếm đang bay về hướng Vũ, quét ngang tất cả lao về phía Tiêu Viễn. ‘Ầm’ một vụ nổ cực lớn diễn ra, ‘Bịch’ Vũ đáp xuống đất thở hổn hển nhưng mắt không hề rời vụ nổ, chừng 5 phút sau vụ nổ qua đi, ngay tại chổ Tiêu Viễn đứng lúc nãy bây giờ chỉ còn lại một đống huyết nhục, vừa thấy vậy Vũ thở phào nhẹ nhõm, cả người lập tức ngồi xuống xép bằng điều tức. 15 phút qua đi Vũ mở mắt, lúc này phía trên trường thành tụ tập rất đông người, người người xôn xao bàn tán

-“Thật lợi hại, không ngờ ta có thể chứng kiến một trận đấu như vậy” một người đàn ông lên tiếng

-“Người kia hẳn trên cấp bậc Tinh võ” một người gần đó nói

-“Đây còn phải nói, có võ giả cảnh nào có được nội lực hóa ra được Thiên Phương sao?” một người khác chen vào nói

Lúc này hai mắt Vũ quét ngang, ngay lập tức hắn phát hiện Lâm Phong đang cách chừng mình 25 đến 30 km. Thân hình lập tức lao nhanh về phía Lâm Phong. Vừa thấy Vũ, Lâm Phong lập tức chạy lại, miệng ân cần hỏi :

-“Sư phụ, người không sao chứ?”

-“Vi sư ngươi làm sao có chuyện được, nhưng tiểu tử ngươi thân phận có lẽ thật không nhỏ nha” Vũ nói

-“Chuyện này sẽ kể lại với sư phụ sau” Lâm Phong gãi đầu nói

-“Cảm ơn cậu đã chiếu cố Phong nhi” Vũ hướng tên hộ vệ thủ thành nói

-“Được giúp sức cho tiền bối là vinh hạnh của vãn bối” Tên thủ thành cung kính nói, đùa sao, người ta là Cửu tinh võ giả hàng thật giá thật đó, lúc đầu hắn có lẽ nữa tin nữa ngờ nhưng giờ đây là hoàn toàn tin tưởng rồi

-“Cậu có muốn theo ta không, kể ra cùng làm việc chung với nhau mấy năm nay” Vũ đề nghị nói

Nghe được Vũ nói thế tên thủ thành nội tâm cực kì vui mừng, được đi theo một cửu tinh võ giả thì oan toàn hơn nhiều so với làm một hộ vệ thủ thành nho nhỏ, hắn lập tức đáp ứng ngay

-“Được đi theo tiền bối là phúc hạnh của vãn bối, vẫn bối sẽ làm trâu làm ngựa phục vụ tiền bối”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN