Diệp An Băng lôi kéo Quách Khiếu Nam xồng xộc về phòng, rồi đóng sầm cửa lại, lưng cô tựa vào tấm cửa, tay thì ra sức vuốt ngực để trấn an tinh thần.
Nhìn nét mặt vừa sốc vừa xấu hổ đến đỏ má của cô mà hắn không thể nhịn cười.
“Em đang làm gì vậy?”
“Niệm chú tịnh tâm, xua đuổi những thứ đen tối vừa nạp vào đại não khiến em mụ mị.
Anh không biết em vừa nhìn thấy gì đâu, kinh khủng lắm!”
“Nam nữ phát sinh quan hệ thể xác thôi mà, theo anh thì đâu đến mức kinh khủng như em nói chứ!”
Quách Khiếu Nam vừa nói vừa đi về giường ngủ, hắn ngồi xuống xong thì Diệp An Băng cũng tiến tới, dò hỏi:
“Này, sao anh biết bên trong xảy ra chuyện gì mà nói vậy hả? Có phải anh biết trước rồi nhưng cố tình dụ em đúng không?”
Người đàn ông cong môi cười tà mị, đồng thời bắt lấy cánh tay của cô gái, dứt khoát kéo về phía mình, ra sức âu yếm ôm vào lòng, xong mới nói:
“Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Nếu em không lo lắng cho anh ta thì đâu phải chứng kiến cảnh tượng không nên thấy.
Hay là em đang cảm thấy đau lòng khi người ta ái @n cùng cô gái khác?”
“Quách Khiếu Nam, anh đang nghi ngờ, chứng tỏ anh không hề tôn trọng em rồi đó.”
Chỉ một câu nói vô tình đã khiến Diệp An Băng nổi giận, cô còn đang vùng vẫy để được thoát khỏi vòng tay hắn ta, nhưng bất thành vì đối phương dùng sức quá mạnh.
Buộc lòng, cô phải dụng võ.
Và chỉ một hai đường quyền đã thành công thoát khỏi người đàn ông kia, nhưng trong một giây lơ là, cô lại bị hắn ta áp đảo lên giường, còn hắn ngang nhiên chế ngự bên trên, giam cô gái nóng tính vào hai cánh tay cùng cặp đùi rắn chắc của mình.
Thấy cô nổi trận lôi đình, Quách Khiếu Nam vẫn cứ cong môi mà cười:
“Quách Khiếu Nam, anh mau tránh ra cho tôi.”
“Suỵt…!Em làm gì mà nóng nảy vậy? Anh đang ghen nên nói thế thôi! Em phản ứng gay gắt như này lại giống đang chột dạ đấy!”
“Chột cái con khỉ.
Bà đây ngay thẳng, nếu anh không tin thì bà cũng chả muốn giải thích làm gì.
Mau cút ra khỏi đây ngay.”
“Ưm…”
Âm thanh không rõ vần rõ chữ sau câu nói cuối cùng, đó là lúc Diệp An Băng bị thế lực bá đạo từ người bên trên chiếm lấy phiến môi hồng.
Cô không còn được dung nạp dưỡng khí mà đang được truyền nạp nước bọt và rút cạn o-xy một cách mất tự chủ.
Hắn biết cô bạn gái mới đến của hắn rất “hiền”, nên một khi đã gắt thì hắn phải ôm cua quay đầu, kẻo đại nạn ập tới khi thế sự chưa thành.
Có thể trước đó cô sống hướng nội, tính tình rụt rè, e thẹn là bởi chưa dậy thì xong.
Nay đã bước qua ngưỡng tuổi vị thành niên nên thật sự thành công trong hạng mục dậy thì.
Cuối cùng, tính nóng và đanh đá thời còn nổi loạn nó vẫn còn đó chứ chưa lạc mất vào đâu được.
Không sao, cô càng mạnh mẽ, hắn càng yên tâm.
Nhưng yên tâm mặt nào thì chỉ mình hắn mới biết, hiện tại cứ lo cúi mặt mà hôn trên môi mềm, dùng lưỡi quấy phá khoang miệng vốn đang bình yên, để tuyến dư vị của hắn hòa vào ngọn lửa giận dữ từ cổ họng cô tuôn ra, tới khi đối phương không còn thở nổi, hắn mới chịu đưa miệng rời đi.
“Hòa nhé! Anh không trêu, em cũng đừng giận nữa!”
“Chả ai thèm giận người dưng!”
“Thế anh là người dưng?”
Hắn mới cau mày, hỏi nhẹ một câu thôi mà cô đã thay đổi sắc mặt ngay, âm giọng cũng hạ thấp.
“Người dưng chung giường!”
Vậy đó, trên môi hắn ta mới vẽ nên đường cong tuyệt mỹ, sau đó ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô gái.
“Anh còn chưa trả lời em đâu đó.
Rốt cuộc sự việc của anh Kiến Hoa là như nào? Rõ ràng trước đó anh ấy nói Lệ Lệ không khỏe, nhưng giờ lại…lại “abcd” với cô ấy.
Trông anh thì còn có vẻ rất rành rọt chuyện này nữa.”
“An Băng, nếu em biết có người muốn hãm hại anh thì sao?”
“Kẻ nào mà chán sống vậy? Người của bổn tiểu thư cũng dám động vào, há chẳng phải coi trời bằng vung rồi sao?”
Diệp An Băng đáp tỉnh bơ, ung dung xác định khả năng bảo vệ người đàn ông của mình nằm trong bậc thượng thừa, khiến hắn phải cười vì mức độ lật mặt quá đáng yêu của cô gái này.
Hắn quay mặt sang nhìn cô, lúc đó cô cũng đang nhìn hắn, cả hai nằm cạnh nhau, qua vài giây, hắn cực kỳ nghiêm túc cất lời:
“Ôn Kiến Hoa muốn vu oan anh, nhằm mục đích chia rẽ chúng ta!”
“Thật ư? Nhưng chuyện này làm sao anh biết được?”
“Anh cũng tình cờ biết được thôi, lúc đó…”
Hai tiếng trước…
Ôn Kiến Hoa đã lén lút tìm gặp một người phục vụ.
Sau khi nhìn ngó trước sau kỹ càng, anh ta dúi vào túi quần nam phục vụ một túi thuốc, rồi khẽ nói:
“Lát nữa, bỏ số thuốc ấy vào ly rượu của Quách Khiếu Nam, hành động cẩn thận tránh để nghi ngờ.”
“Còn đây là tiền công của cậu!”
Nam phục vụ cúi đầu, chìa tay nhận lấy chiếc phong bì dày cộm trước mặt.
Sau đó, Ôn Kiến Hoa cũng nhanh chóng rời đi, đến lúc nam phục vụ quay lưng chuẩn bị đi tiến hàng công việc của mình thì nào ngờ chạm mặt Quách Khiếu Nam.
Hắn nhìn cậu ta với đôi mắt sắc lạnh, gương mặt gay gắt, khiến đối phương phải dè dặt.
“Quách thiếu gia, anh có gì c ần sai bảo hay sao?”
“Có đó! Vừa rồi tôi tình cờ quay được một đoạn clip cận cảnh giao dịch hàng cấm với mục đích hại người.
Nếu bây giờ tôi giao nó cho cấp trên của cậu, chắc công việc này không thể giữ lại, mà còn phải đối mặt với trách nhiệm trước pháp luật.”
“Không không, xin Quách thiếu gia rộng lượng tha cho tôi lần này, vì mê tiền mới lỡ dại bị người xấu xúi giục.
Giờ anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm hết.”
Chưa gì mà cậu ta đã sợ hãi quỳ gối van xin, cảnh tưởng này khiến hắn hả hê tột cùng.
Sâu trong ánh mắt chợt lóe lên tia thâm độc.
“Tôi thích nhất cái trò, gậy ông đập lưng ông.
Chắc cậu biết cần phải làm gì rồi chứ?”
“Ý của anh là vẫn làm theo những gì kẻ đó muốn, nhưng hoán đổi ly rượu, để người trúng kế ngược lại là anh ta?”
“Thông minh đấy! Vậy cứ lo thực hiện tốt việc mình nên làm, chắc cậu biết bên nào nặng nhẹ mà đúng không?”
“Vâng vâng! Anh yên tâm, tôi nhất định làm theo ý anh muốn!”
Quách Khiếu Nam nhếch nhẹ khóe môi, ung dung đút một tay vào túi quần, rồi xoay người rời khỏi đó.
Và kết quả, ắt hẳn sau đó đã rõ.
Quay trở lại hiện thực, với màn tường thuật chi tiết của người đàn ông, nhưng Diệp An Băng vẫn trưng ra nét mặt khó hiểu.
“Nhưng Lệ Lệ thì sao? Cô ấy cam tâm tình nguyện làm chuột bạch ư?”