Gõ Cửa Trái Tim - Chương 7:..?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Gõ Cửa Trái Tim


Chương 7:..?


CHƯƠNG 7

Có lẽ rất lâu rồi từ sau cái chết của ba,cô đã không còn biết cái cảm giác sợ hãi mất đi một ai đó thế nhưng vụ tai nạn hôm đó đã khiến cảm giác ấy một lần nữa trỗi dậy trong tim cô.

“Em sao vậy, trông em có vẻ mệt mỏi?’ Nhìn bộ dạng của Vân bây giờ Thiên Ân thấy xót xa và thấy áy náy vì mấy ngày qua khiến cô vất vả chạy tới chạy lui như vậy.Thật vất vả đối với một người con gái như cô.

“Làm ơn đi em cũng là xương là thịt chứ không phải là sắt là đồng như ai kia .Cả tuần chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui không mệt mới là lạ.” Vân thở dài mệt mỏi.

“Xin..xin lỗi em, anh không ngờ lại khiến em mệt mỏi như vậy.” Câu nói này là từ tận đáy lòng của anh.

“Không cần phải xin lỗi .Biết trách ai được, ai bảo em là thư kí của anh,có trách chỉ trách em vì không cẩn thận nên mới khiến anh như bây giờ. Không còn gì nữa em xin phép ra ngoài.” Nói xong Vân quay lưng ra ngoài.

Quá mệt mỏi vừa ra tới phòng khách cô nằm phịch xuống bộ xô pha màu kem mềm mại với hi vọng xua bớt đi cái mệt mỏi mấy ngày qua.Vốn chỉ định nằm một lúc vậy mà khi cô mở mắt ra thì thấy ngoài trời đã tối đen như mực.Mới chớp mắt một cái khi tỉnh lại đã là mấy tiếng sau rồi.

Dù đã đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần nhưng vì lần nào cũng vội vã tới rồi lại vội vã đi nên đây là lần đầu tiên thật sự được ngắm nhìn nơi này thật kĩ lưỡng.Treo chính giữa phòng là bộ đèn pha lê lộng lẫy màu vàng trắng lấp lánh anh sáng thu hút anh mắt cô ,tường được sơn màu kem rất nhẹ nhàng thanh lich nhưng vẫn ấp áp, các loại bình gốm được đặt ngay ngắn trên kệ cô đoán tất cả đều là đồ cổ lâu đời không ngờ người như anh ta cũng đam mê những thứ này. Đang ngồi dậy đột nhiên cô nghe thấy tiếng Hoàng phu nhân vọng lại từ xa :

“Cháu dậy rồi sao, lúc nãy bác tính đánh thức cháu nhưng Thiên Ân nó bảo cháu đang rất mệt mỏi cho nên cứ để cháu ngủ thêm một lát nên bác không gọi cháu dậy.Mà dạo này cháu có ăn uống đầu đủ không vậy trông cháu gầy lắm!!!”.

Nghĩ tới việc mình ngủ quên trên sô pha cô thấy rất ngại thế nhưng khi nghe bác gái nói anh quan tâm ,muốn cho cô ngủ thêm cô lại thấy rất ấm áp.

“Dạo này cháu cũng hơi bận. Mà cháu xin lỗi nhé cháu tính nằm nghỉ một lát thôi ai dè ngủ luôn tới giờ, chắc tại sô pha nhà bác êm quá đó mà.hì hì. Thôi cũng muộn rồi cháu không làm phiền bác nữa cháu xin phép về trước.” Cô cười cho qua chuyện rồi cấm lấy túi tính ra về.

“Khoan đã đợi bác một chút bác có hầm cho cháu nồi canh gà cháu ăn đi đã đừng phụ tấm lòng bà già này chứ.Nhìn cháu gầy đi bác xót quá.Tất cả là do cái kẻ cuồng công việc trong kia kìa.”

“Đây cũng là công việc của cháu thôi mà bác.Bác cứ nói vậy cháu ngại lắm.Cháu cũng không đói, cháu xin ph…’”

Chưa nói hết câu thì cái dạ dày của cô đã phản chủ mà kêu lên, cô theo phản xạ ôm bụng trên mặt có chút ngượng ngùng khiến bà vừa buồn cười vừa thương:

-“Cháu xem thế mà còn kêu không đói!Hay lại khách sáo với bác hả,dù gì cháu cũng là bạn gái của Thiên Ân mà cháu cứ khách sáo vậy bác buồn lắm đó.”

Bà nửa đùa nửa thật nhắc nhở con trai mình nhưng vẫn không quên nháy mắt với Vân một cái còn cô thì theo phản xạ gật đầu cái rụp.

“ Em còn giám gật đầu ,hồi nãy ai vừa bảo nào là đây là công việc ,nào là chả biết trách ai,nào là lỗi do mình… thế mà giờ đã lật mặt rồi.”

Thiên Ân liếc cô một cái nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười. Trước ánh mắt giết người như không kia thì cô chỉ còn nước tìm người bảo vệ thế cho nên trong chớp mắt cô chạ về phía sau lưng mẹ anh nói :

”Em chỉ là thuận theo lẽ phải thôi mẹ anh nói đúng nên em gật đâu thôi,có gì sai đâu, bác gái nhỉ?” Có người bảo vệ cô dương dương tự đắc còn giám lè lưỡi chọc tức anh nữa chứ.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ còn 20cm ,tim cô thật sự bị hỏng rồi nó cứ đập liên hồi cô có cảm giác mặt mình bắt đầu nóng lên rồi .Không khí bây giờ thật sự rất ngộp thở .

“ Đây.. đây canh gà của anh đây.Mẹ có cho ít tam thất vao đó anh cố mà ăn cho hết đi!”

“Quái lạ lúc nãy còn đói lắm mà sao giờ mới ăn mấy miếng đã kêu no rồi.Đúng là khó hiểu, mà sao con bé nó vội vàng thế nhỉ…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN