Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?
Chương 8
Lý Thi An nói: “Con hôm nay không được đi chơi” Là nói với Nam Vỹ Thần.
Nam Vỹ Thần ngơ ngác nói: “Dạ?”
“Nếu có đi phải đưa hai đứa nó cùng đi”
“Ơ…” Mắc gì phải vác theo hai thằng này?
Nam Vỹ Thánh vui vẻ nói: “Em muốn đi đá…”
Nam Vỹ Thần trừng tới, hắn vội im miệng. Cô liếc mắt tới nhìn Lam Vấn Độc mở miệng: “Mày ở nhà——-“
“Xưng hô cái kiểu gì thế hả?” Lý Thi An cắt ngang, gương mặt cực kì nghiêm khắc.
“…”
Dắt chiếc TOTEM của Ân Sở Khiết ra khỏi cổng nhà, đen mặt nhìn Lam Vấn Độc ôm một con gấu bông to đùng, cô chỉ vào hắn: “Mày, đem dẹp ngay!”
“Không thích” Lam Vấn Độc cũng chẳng muốn đi, quay đầu bỏ đi. Cách nói chuyện tự kiêu tự đại không ai bằng!
Nam Vỹ Thần đứng trân trối nhìn theo bóng lưng hắn, từ trước tới giờ mới có một đứa nói chuyện kiểu đó với cô! Mày không xong rồi! Không lôi được mày đi, tao con mày!
Cô xoay đầu nhìn Nam Vỹ Thánh: “Mày đi lấy hai chiếc xe đạp thể thao khác ra đây”
Cô chạy theo đuổi kịp hắn, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn lôi đi, Lam Vấn Độc bị tập kích bất ngờ, lưng ngã ra phía sau hét lên: “Tôi nói tôi không đi! Cậu buông tôi ra!”
“Mẹ nói tao phải đưa mày đi!”
“Không đi! Có buông ra không!”
“Câm miệng!”
Lam Vấn Độc bất lực bị lôi đi, sức hắn yếu hơn sức cô…
Nhìn nhìn chiếc xe đạp, hắn mấp máy môi: “Tôi không biết chạy xe đạp——–” Hắn không thích vận động cơ thể nhiều, gần như lúc nào cũng có người đưa rước về.
Nhà hắn có, nhưng hắn chưa từng nhìn đến.
Nam Vỹ Thần phóng khoáng vỗ vỗ yên sau: “Tao chở mày”
Lam Vấn Độc: “…”
Nam Vỹ Thánh bực bội nói: “Nó ở nhà——–” Hắn còn không có được chị chở đâu!
Nam Vỹ Thần lạnh lùng nói: “Tốt nhất là đừng có lôi thôi với tao! Trể thời gian của tao rồi”
Nam Vỹ Thánh nhăn nhăn nhìn Nam Vỹ Thần chở Lam Vấn Độc, Lam Vấn Độc vẫn ôm khư khư con gấu bông.
Lam Vấn Độc oán hận nhìn lưng cô, khó chịu nói: “Tôi đã nói là——“
“Vấn Độc”
Lưng hắn cứng ngắc: “Gì vậy?”
“Mày ở nhà tao, tốt nhất là tao nói cái gì thì ngoan ngoãn nghe đi” Cô lạnh nhạt nói, chân chạy nhanh như bay.
Lam Vấn Độc không nhượng bộ nổi nữa, tức giận nói: “Cậu nghĩ cậu là cái thá gì?”
Nam Vỹ Thần quay đầu lại nhìn hắn: “Dựa vào mày ở nhà tao” giọng nói cô châm chọc.
“Cậu nghĩ tôi muốn ở đây chắt! Cậu là cái loại con gái gì không biết! Ăn mặt như con trai còn ngông nghênh tự cho mình là lớn nhất, cậu đúng là loại người, người gặp người ghét———-” Lam Vấn Độc hiện tại chỉ muốn liều mạng phóng xuống khỏi xe rồi chạy về nhà. Hắn biết cô đưa hắn đi cùng vì muốn đem hắn đến một nơi nào đó, tránh tầm mắt của Lý Thi An để ngược đãi hắn!
Nam Vỹ Thần dừng xe lại, Nam Vỹ Thánh nhìn mặt cô tối sầm lại liền bật thốt: “Chị… Chị bình tĩnh, bình tĩnh”
Nam Vỹ Thần nhìn Lam Vấn Độc: “Mày nói gì?”
Chổ cô đang đứng gần một cái hồ nước rất sâu…
Tốt nhất là cư xử cho tử tế đi.
Lam Vấn Độc bản tính thiếu gia bộc phát, không sợ trời không sợ đất hất cằm nói: “Tôi nói cậu là đồ con gái chẳng ra gì!”
Nam Vỹ Thần không nói hai lời dựt lấy con gấu bông của hắn đang ôm, không quan tâm đến gương mặt thất kinh của hắn, chạy đến bên bờ hồ rồi mạnh mẽ ném luôn xuống gần giữa hồ, cô cũng không nhìn đến hắn: “Còn dám nói tiếp? Tao chắc chắn sẽ ném luôn mày xuống——–“
Lam Vấn Độc nhìn con gấu bông chìm dần xuống, ánh mắt cay cay. Đó là mẹ hắn tặng cho hắn…
Lam Vấn Độc đi đến kéo cổ áo cô lại, nắm tay nắm chặt lại đánh thật mạnh vào má cô, Nam Vỹ Thần không thể tin được…
Nó mạnh vậy sao?
Vấn đề quan trọng là, miệng cô bị đánh cho trào máu rồi…
Lực đạo không nhẹ đâu!
Khóe miệng Nam Vỹ Thần bị đánh cho ra máu.
Hắn vật luôn người cô xuống đất, Nam Vỹ Thánh tức giận đi đến muốn xô hắn ra, Lam Vấn Độc chỉ đấm một quyền vào mặt cô, mắt hắn đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt cô, tay hắn dơ lên muốn đánh vào mặt cô tiếp!
Hắn phải đánh! Đánh cho cái tên khốn kiếp này biết mặt trời hình tròn hay hình bán nguyệt!
Cô một phát chụp được tay hắn, ánh mắt sắt lạnh, mày đụng đến giới hạn của tao rồi! Cô vặn thật mạnh tay hắn: “Mày——-”
Cô tức giận vật ngược lại hắn, tay liền đấm mạnh vào mặt hắn, cô lạnh lùng nói, lời nói tức giận đến đỉnh điểm: “Bây giờ tao không cho phép mày ở nhà tao nữa! Mày cút được rồi———” Cô dơ lên định hạ thêm một quả đấm nữa vào cái mặt xinh xắn của hắn, tay liền dừng lại.
Tiếng nói cô im bặt. Hai tay chóng xuống đất. Cô thẩn thờ nhìn Lam Vấn Độc đang khóc tức tưởi.
Lần trước cô biết nó giả vờ.
Lần này là nó khóc thật…
Lam Vấn Độc hai tay che mặt lại, hắn tức giận đến phát khóc, nước mắt theo kẻ tay rơi ra liên tục, răng cắn chặt môi hàm hồ nói: “Cậu là đồ đáng ghét! Cậu trả lại tiker cho tôi! Trả lại ngay! Đó là của mẹ tôi tặng cho tôi! Cậu trả lại đây!”
Nam Vỹ Thần thẩn thờ bị hắn xô ngã ra đất, hắn chạy liều mạng như muốn đi tự vẫn, Nam Vỹ Thần hoảng hốt lôi áo hắn trở lại, cô hét lên: “Ở đó rất sâu! Mày có biết bơi hay không mà nhảy xuống!?”
“Không biết bơi thì tôi cũng phải lấy lại tiker! Mặc kệ tôi! Buông tôi ra đồ khốn kiếp!” Hắn gằn từng tiếng, mạnh mẽ vung tay cô ra rồi chạy đi, Nam Vỹ Thần phát điên lên!
Cô quát Nam Vỹ Thánh: “Mày tiếp tao coi!”
Nam Vỹ Thánh chạy đến ôm chân hắn, cô kéo cổ áo hắn lôi vào bờ.
Lam Vấn Độc đã đi xuống được một bước thì liền bị lôi lên!
Hắn ôm mặt khóc, đờ đẫn nhìn con gấu đó chìm dần xuống không còn thấy đâu.
“Vấn Độc, sinh nhật 8 tuổi vui vẻ”
“Mẹ, con chỉ thích đồ chơi lắp ráp! Con không phải con gái đâu!”
“Thôi mà, Vấn Độc, con không thấy nó rất đáng yêu sao?”
“Không đáng yêu gì hết! Mẹ tặng anh, luôn là những thứ anh thích! Còn con? Lúc nào cũng là đồ chơi của con gái là thế nào!? Anh nói, mẹ rất thích có con gái, nhưng lại sinh ra con, mẹ xem con là con gái sao!”
“Mẹ… Mẹ không có, Vấn Độc, mẹ xin lỗi”
Lúc đó hắn thẳng tay ném luôn món quà sinh nhật của mẹ mình, lần đó hắn thấy mẹ hắn buồn phiền cuối mặt tay lau lau mắt.
Nhưng vì bản tính trẻ con nên đã vô tâm phớt lờ, đó là món quà sinh nhật cuối cùng của mẹ hắn…
Hắn định đứng lên đi xuống tiếp, hắn phải lấy lại…
Nam Vỹ Thần đứng ra cản lại, cô hét lên: “Bỏ đi! Mày không có biết bơi!”
“Cậu thì biết cái quái gì! Đó là thứ cuối cùng mà mẹ tôi đã tặng cho tôi! Cậu thì làm sao hiểu được! Khi cậu có cha mẹ yêu thương đầy đủ mà còn luôn không biết trân trọng! Tôi rất ghét cậu! TRÁNH RA!!!” Hắn điên tiết gào lên.
Nam Vỹ Thần nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của hắn, ánh mắt hắn oán hận nhìn cô như muốn xé cô thành trăm mãnh, trong lòng cô chán nản không thôi…
Cô cắn răng nói: “Mày không biết bơi thì đứng yên ở đây cho tao! Vỹ Thánh! Mày mà để nó bước xuống thì tao vặn nát cổ mày!”
Nói rồi liền chạy xuống bờ hồ thả mình lặn xuống.
Nam Vỹ Thánh: “…” Liên quan gì em?
Không đúng!
“Chị! Ở đó rất sâu! Vỹ Thần! Chị bước lên đi mà!” Nam Vỹ Thánh lo lắng hét lên, tay chân luống ca luống cuống.
Lam Vấn Độc thẩn thờ đứng ở đó, mắt trợn tròn, mặc cho nước mắt vẫn cứ rơi như suối nguồi về với cội, cậu ta…
Nam Vỹ Thần bơi hết chỗ này đến chỗ kia, lặn mỗi lúc một lâu hơn. Nước hồ này rất đục, lặn xuống liền cay mắt đến không chịu nổi, cô mím môi, phải lấy được lại thứ đó…
Nam Vỹ Thánh thấy mặt hồ yên ắng đã một lúc lâu, tay chân lạnh rung, nếu…
Lam Vấn Độc lo lắng quát lên: “Nam Vỹ Thần!”
Con nhỏ đáng chết này!
Nam Vỹ Thánh sợ hãi quay đầu bỏ chạy, tim hắn chìm tận đi đâu…
Mắt hắn cay xè, hắn phải đi tìm người giúp! Hắn nhìn hết một vòng xung quanh, không có một bóng người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!