Gọi tên em là gió - Chương 13: Muốn khiêu chiến? Tới đây đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Gọi tên em là gió


Chương 13: Muốn khiêu chiến? Tới đây đi


Tỉnh lại sau cơn sốc, Phong Điệp gục đầu xuống bàn, tuyệt vọng nhớ tới ba chữ: Lăng – Khải – Thiên.
Thượng đế, tôi thật sự đã đắc tội với ông sao? Nếu không tại sao lại trừng phạt tôi như vậy? Why? Why? Whyyyyyyyyyyyy….
Một Nghiêm Lạc Hi, một Trầm Ngạn Ngân đã khiến cô sống dở chết dở, thêm tên gian thương này nữa thì cô phải sống như thế nào bây giờ?
Ông trời ơi!!!
Mọi người không có đoán sai, cái người vừa mới đến đó chính là Lăng đại tổng tài, Lăng hồ ly, tên chính thức Lăng Khải Thiên.
Ở trên kia, Lăng Khải Thiên nhìn thấy vẻ mặt sinh không thể luyến của Phong Điệp, nụ cười ‘made in hồ ly’ càng trở nên rực rỡ, khiến người ta sống lưng lạnh toát.
Rất tốt, cô vẫn còn nhớ anh là ai. Cô mà quên anh thì sau này không thú vị nữa rồi.
“Chào các bạn. Hẳn là mọi người đều biết tôi là ai rồi. Xin tự giới thiệu, tôi tên Lăng Khải Thiên, sau này sẽ là giảng viên môn kinh tế của các bạn. Mong là chúng ta sẽ có một thời gian thật ‘vui vẻ’.”
Lăng hồ ly nhấn thật mạnh hai chữ cuối cùng, giọng nói tràn ngập thâm ý.
Đúng nha, sẽ vô cùng vô cùng vui vẻ đó.
Phong tiểu thư vốn đang giả chết ở bên dưới, nghe thấy câu nói đầy ẩn ý kia liền giật mình một chút.
Ai cũng không thấy được, khóe môi của Phong Điệp nhếch lên trên một chút, trong nụ cười nồng đậm chiến ý cùng ngạo nghễ.
Muốn khiêu chiến? Tới đây đi.
Bên cạnh cô, ánh mắt Trầm Ngạn Ngân hơi lóe lên ánh sáng lạnh, quay sang nhìn Phong Điệp.
Ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được một chút sát khí, một cảm giác hết sức quen thuộc.
Là cô sao, Phong Điệp?
Xem ra sau này phải chú ý tới cô ta nhiều hơn rồi.
Hắn nghĩ như thế.
Chỉ là Trầm Ngạn Ngân không biết, có đôi khi, chú ý một người quá nhiều chính là bước đầu tiên báo hiệu rằng bản thân sắp yêu phải người đó.
Hắn không biết, cho nên mới khiến cho con đường tình cảm sau này của hắn trở nên đầy thử thách.
Nhưng, không biết điều này đâu chỉ có một Trầm Ngạn Ngân.
Người với người a, có đôi khi chính là chú định phải dây dưa cả một đời.
——————————
Phong tiểu thư an an ổn ổn vượt qua ngày hôm đó, hiện tại đang hết sức thống khổ bị mẹ thân yêu của mình xoay tới xoay lui.
Cô đứng lặng nhìn người trong gương, tự kỷ cười một chút.
Chu choa ơi con nhà ai mà đẹp vậy hả trời.
Nhìn đôi mắt u buồn này, nhìn thân hình xẹt xi này, nhìn làn da trắng nõn này….
Ôi ôi ôi, Phong Điệp cảm thấy cô sắp bị bản thân mê hoặc rồi.
Phùng Hiểu Linh thấy gương mặt ‘đắm đuối cá chuối’ của Phong Điệp, khỏi cần động não cũng biết con gái đang nghĩ gì.
Bà mỉm cười sủng nịch, vỗ nhẹ vào đầu cô
“Tự kỷ gì chứ. Con như thế coi chừng ế tới già. Này, cầm lấy, mau thay đi. Mọi người sẽ ở dưới chờ con, phải nhanh nhanh lên đó.”
Bà đưa cho Phong Điệp một gói đồ, nhanh chóng đẩy cô về phòng thay quần áo, sau đó thanh thản xuống bên dưới đợi con gái yêu.
Chiếc váy đó đẹp như vậy, con gái bà chắc chắn sẽ là người xinh đẹp nhất đêm nay.
——————————–
Phong Điệp phản ứng chậm ba giây, ngơ người nhìn gói đồ rồi nhìn hai cô gái đang ân cần giúp cô cởi quần áo.
Thật là, chỉ là thay đồ thôi mà, có nhất thiết phải gấp gáp như vậy không?
Tối nay Phong gia tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô, nhân tiện công bố luôn việc hủy hôn của cô với Thẩm Dật Phàm.
Chỉ nghĩ tới đây thôi cô cũng đã thấy vui rồi.
Hai cô gái kia thấy tiểu thư nhà mình lại ngẩn người, bất đắc dĩ kêu một tiếng
“Tiểu thư, cô thay chiếc váy này đi.”
Phong Điệp bị bọn họ gọi tỉnh, đưa mắt nhìn chiếc váy trên tay bọn họ.
“Đẹp thật.” Phong Điệp yêu thích nhìn nó, không kìm được khen ngợi.
Chiếc váy cúp ngực màu tím, đúng màu cô thích nhất, dài tới mắt cá chân, xẻ tà lên đến khoảng giữa đùi, trong có vẻ rất phiêu dật. Phần eo dính một dãy đá quý rực rỡ, kéo dài sang hai bên.
Phong Điệp sờ sờ nó, quay sang hỏi hai cô gái bên cạnh
“Cái này do ai thiết kế vậy?” Cô muốn nhờ người đó thiết kế thêm vài bộ nữa.
“Là thiếu gia ạ.”
Phong Điệp hơi kinh ngạc, không hỏi gì thêm nữa.
Đáp án này khiến cô có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, ngoài của vang lên một tiếng nói cung kính
“Tiểu thư, Nghiêm thiếu gia đã đến rồi.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Không phải hôm qua Nghiêm Lạc Hi nói sẽ đến muộn sao? Tại sao giờ đã tới rồi? Chậc, làm bạn nhảy lại phải đến tận nhà đón, đúng là chu đáo nha.

——————————
“Lạc Hi, ba mẹ cháu gần đây vẫn khỏe chứ?” Phong Lẫm nhìn Nghiêm Lạc Hi, thân thiện hỏi.
Anh mỉm cười hoàn mỹ, lễ phép trả lời
“Vâng, ba mẹ cháu rất tốt. Họ nhờ cháu gửi lời chào tới hai bác.”
Phùng Hiểu Linh nhìn cử chỉ nho nhã của anh, vừa lòng gật gật đầu.
Đứa trẻ này rất tốt, rất phù hợp tiêu chuẩn kén rể của bà. Bà phải lưu ý một chút mới được.
Khác với không khí vui vẻ ở bên này, Phong Vũ ngồi ở đối diện, khuôn mặt u ám nhìn chằm chằm Nghiêm Lạc Hi.
Đây là lần đầu tiên Phong Điệp tìm người khác làm bạn nhảy, không cùng với anh.
Là vì tên nhóc con đáng ghét này sao?
Đối mặt với Nghiêm Lạc Hi, cảnh linh trong Phong Vũ mãnh liệt rung động. Anh có một cảm giác rằng tên nhóc họ Nghiêm này sẽ cướp đi của anh thứ gì đó.
“Ba mẹ, mau nhìn xem con có đẹp không.”
Giọng nói vui vẻ của Phong Điệp vang lên. Mọi người đồng loạt đưa mắt sang nhìn cô.
Phùng Hiểu Linh gật gù, cực kì vừa lòng với vẻ đẹp của con gái.
Thật không hổ là con gái bà, đẹp y chang như mẹ nó vậy.
Phong Vũ và Nghiêm Lạc Hi cũng bị Phong Điệp làm cho thất thần, mỗi người một suy nghĩ.
Nghiêm Lạc Hi thấy cô đẹp như vậy, tự dưng có một cảm giác tự hào đến quái lạ.
Ân, Nghiêm phu nhân tương lai ít nhất cũng phải được như vậy chứ. Anh hài lòng nghĩ.
Còn Phong Vũ, anh hiện giờ đang đắm chìm trong một mớ cảm xúc cực kì hỗn loạn.
Anh vui vẻ, lại đột nhiên thấy trong lòng đắng ngắt.
Có thể nhìn thấy cô khoác lên người chiếc váy do anh tỉ mỉ thiết kế, anh làm sao có thể không thỏa mãn.
Thế nhưng như vậy thì thế nào, người bên cạnh nắm tay cô cũng sẽ không phải là anh.
Phong Điệp không biết hai tên kia đang suy nghĩ gì, cô chạy đến bên Phong Lẫm, nắm tay ông cùng Phùng Hiểu Linh kéo ra ngoài.
Hai người bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó quay đầu gọi hai tên nhóc đằng sau
“Mau đi thôi.”
——————————–
Có một vấn đề cực nan giải là Phong tiểu thư sẽ ngồi cùng xe với ai.
Hai nam nhân nào đó đồng loạt quay qua nhìn cô, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
‘Mau lên xe với tôi, nếu không tôi phạt cô lao động hai tuần’ – Một ánh mắt tràn ngập đe dọa, by Hội trưởng Nghiêm.
‘Tiểu Điệp, đi cùng với anh nào’ – Một nụ cười tỏa nắng, by Phong đại ca.
Phong Điệp hiểu rõ ý của bọn họ, hắc tuyến nhẹ nhàng từ trên đầu trượt xuống.
Hai tên này là con nít sao, vấn đề nhỏ như vậy mà cũng cãi nhau cho được.
Cuối cùng, Phong tiểu thư khuất phục dưới “dâm uy” của Nghiêm Lạc Hi, ngoan ngoãn ngồi lên xe của anh trong ánh nhìn kinh ngạc của Phong Vũ.
Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của ai đó, Phong Vũ siết chặt hai nắm tay, đến mức móng tay đã đâm sâu vào thịt anh cũng không nhận thấy.
Giờ thì anh đã biết người kia muốn cướp cái gì của anh rồi.
Giỏi lắm, Nghiêm Lạc Hi. Thế nhưng đừng đắc ý quá sớm, cho dù tôi không thể ở bên cạnh Điệp nhi, tôi cũng sẽ không dễ dàng đem em ấy giao cho cậu.
Chờ đó!
————————
Phong Lẫm cùng Phùng Hiểu Linh nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy mọi chuyện đúng là ngày càng phức tạp.
Hai người lại thở dài một cái.
Thôi, chuyện của bọn nhỏ cứ để chúng nó tự giải quyết, hai người xen vô cũng sẽ không giúp được gì.
Chỉ mong là mọi chuyện đừng đi quá giới hạn là được rồi.
Hai người nhìn vẻ mặt đen tối của con trai, lo lắng nghĩ.
Thế nhưng thật sự có thể không quá giới hạn sao?
Có thể chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN