“Thiếu gia, những gì cậu căn dặn tôi đã làm xong rồi.”
“Tốt lắm.” Nam nhân hài lòng gật gật đầu “Cậu ra ngoài trước đi.”
Khi cánh cửa đã được đóng lại, nam nhân lười biếng vươn người, giọng nói từ tính vì hưng phấn mà có chút trầm thấp
“Chỉ có tên đầu gỗ ấy xuất hiện thì vở kịch làm sao cao trào được. Thôi thì để tôi giúp các người một tay vậy.”
“Học viện Thánh An, bình yên sắp kết thúc rồi. Phong Điệp, em chuẩn bị tiếp chiêu đi.”
Dưới ánh trăng lộng lẫy, đôi mắt đỏ của người nọ lóe lên tia nhìn thích thú, tựa như dã thú đang chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Với sự hiện diện của hắn, học viện Thánh An vốn chẳng mấy yên bình sẽ trở nên càng ngày càng hỗn loạn.
—————————–
Phong Điệp bước đi một mình trên hành lang, sâu sắc cảm thấy trái tim mình thật là mệt mỏi.
Cái tên Ngân kia mới chuyển tới đây có hai tuần mà cô cảm thấy giống như hai chục năm vậy, dài dằng dẵng không biết tới bao giờ.
Ngày nào đến lớp cũng phải nâng tinh thần đến mức cao nhất, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống tên sát thủ ấy có thể làm ra, đã vậy cô còn phải mỉm cười vui vẻ với hắn, tỏ vẻ bản thân chỉ là một đại tiểu thư mềm yếu.
Mệt quá a.
Quá đáng hơn nữa, cái bọn trong lớp gần đây thế nhưng lại loan tin cô thích tên hai mặt ấy.
Cô thích hắn hồi nào vậy? Không phải chỉ nhìn hắn không rời mắt sao? Đó là do cô đề phòng hắn có động tác mờ ám gì đó, nếu không cho cô vàng cô cũng không thèm liếc.
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là ở tên sát thủ Trầm Ngạn Ngân.
Hắn biết rõ mọi người hiểu lầm, thế nhưng lần nào cũng chỉ mỉm cười như thể đang gián tiếp thừa nhận.
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, tới nỗi bây giờ cả học viện ai ai cũng nghĩ cô và hắn có cái gì mờ ám.
Điều làm cô đau đầu hơn nữa chính là thái độ của Nghiêm Lạc Hi.
Lần trước sau khi cô mời hắn làm bạn nhảy trong sinh nhật xong hai người bọn họ cũng rất ít gặp nhau, thế nhưng mỗi lần đụng mặt hắn lại trừng cô như thể cô thiếu nợ gì của nhà hắn.
Khó hiểu vô cùng.
Nói tóm lại, hai tuần này Phong Điệp trải qua cực kì gian khổ, có thể đem viết thành một trang huyết lệ sử.
Cô thật sự là bị kiệt sức rồi, đến nỗi sinh nhật vào ngày mai cũng không lòng nào quan tâm đến.
Thượng đế a, xin hãy rủ lòng thương xót, xin hãy cho người thu phục mấy tên ôn thần mang tên ‘nam chính’ này đi đi.
Nếu Thượng đế là có thật, ông nhất định sẽ từ bi nhìn Phong Điệp, sau đó cười đến cực kì vô lại
“Con gái, đừng mơ tưởng nữa. Keo con voi một khi đã dán lên thì sẽ không tháo ra được nữa đâu.”
————————
Vừa vào tới lớp Phong Điệp đã nhận ngay những nụ cười cực kì ái muội từ đám “bạn tốt” xung quanh, cái cảnh này quen thuộc tới mức cô trở nên vô cảm, đen mặt đi về chỗ ngồi.
Tốt nhất đừng để cô bắt được chuyện xấu của bọn họ, nếu không cô tuyệt đối sẽ đem chuyện xấu ấy loan tin cho cả thế giới đều biết.
“Tiểu Điệp, chào cậu.”
Một giọng nói ôn nhu vang lên sau lưng Phong Điệp. Vẻ mặt cô có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ sau lưng mình
“Trầm đồng học, phiền cậu đừng gọi tôi thân mật như vậy, sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm.”
Nụ cười trên mặt hắn không chút thay đổi, vẫn dịu dàng giống như một dòng nước
“Không sao. Vả lại tôi thấy như vậy dễ nghe hơn.”
Phong Điệp ảo não gục xuống bàn, tự cảm thấy mình thật thất bại. Đây là lần thứ n+1 cô bị thái độ này của hắn đánh gục.
Sát thủ đại nhân, tiểu nữ khâm phục rồi.
Ánh mắt vốn ôn nhu như nước của Trầm Ngạn Ngân trở về với sự bình lặng, không chút gợn sóng ngồi vào bên cạnh cô.
Đại tiểu thư Phong gia, cô thật sự đơn thuần như cô vẫn thể hiện sao?
Không khí im ắng trong lớp cũng không duy trì lâu lắm, giọng nói tràn ngập hưng phấn của Hình Thiên An đã vang lên
“Mọi người ơi mình có tin hot nè!!!”
Như đã nói, lớp S là một lớp bao gồm những phần tử hết sức “hiếu động”, vừa nghe Hình Thiên An nói thế đã vội vàng bao vây cô.
“Khai mau, tin hot gì?” Viêm Hi Vũ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tựa như một dân chơi sành điệu.
“Vừa nãy mình đi ngang qua phòng hiệu trưởng, mọi người biết mình nghe được gì không?”
“Nói mau a, cậu không nói ai biết được chứ.”
Hình Thiên An hắng giọng một cái, vẻ mặt thần bí nhìn mọi người xung quanh
“Có một nhân vật hết sức tầm cỡ vừa đến học viện chúng ta. Người đó tạm thời sẽ là giảng viên môn kinh tế của chúng ta trong một thời gian ngắn.”
“Ai vậy?” Vừa nghe đến hai từ “tầm cỡ”, lớp học liền nháo nhào thành một cái chợ. Rất nhiều suy đoán được đưa ra, thế nhưng Hình tiểu thư chỉ mỉm cười tinh nghịch, không nói gì thêm.
Ở bàn học sát cửa sổ, Phong Điệp cùng Trầm Ngạn Ngân lẳng lặng nhìn bọn họ trao đổi, mỗi người một suy nghĩ.
Ánh mắt Trầm Ngạn Ngân có chút tối nghĩa, nụ cười trên môi vẫn không chút thay đổi.
Ngày hôm qua hắn nhận được tin sẽ có người đến Thánh An ngày hôm nay, chỉ là không biết kẻ kia có ảnh hưởng gì tới kế hoạch của hắn hay không.
Chỉ mong đừng xảy ra sơ suất, nếu không hắn nhất định bắt kẻ kia nhận lấy hậu quả thật thê thảm.
Còn Phong Điệp, cô đang nghiêm túc suy nghĩ thông tin mình vừa nhận được, phân tích xem tại sao kịch tình lại đi lệch nhiều như vậy.
Rõ ràng ở trong truyện không hề đề cập đến nhân vật tầm cỡ nào dạy học cho lớp S, tại sao bây giờ lại có sự xuất hiện của người này?
Một suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Phong Điệp, thế nhưng nhanh chóng bị cô bác bỏ.
Cô chỉ là hủy hôn với Thẩm Dật Phàm, không hề làm gì mang tính ảnh hưởng lớn tới nội dung câu chuyện, hiệu ứng hồ điệp sao có thể lớn tới thế.
Cảm giác không thể nắm mọi chuyện trong tay này thật quá khó chịu.
Đè xuống cảm giác bất an trong lòng, Phong Điệp lại tiếp tục ngẩn người.
Mong là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
—————————
Lúc này, ở phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng tuổi đã ngoài 40, đầu thì hói, tính lại keo kiệt giờ đang khép nép đứng trước mặt một thanh niên vô cùng tuấn mỹ, nụ cười trên mặt giống như muốn nở một đóa hoa.
“Chủ tịch, chào mừng ngài đến học viện. Xin thứ lỗi vì không thể đón tiếp ngài một cách long trọng.”
Thanh niên kia liếc hiệu trưởng một cái, sau đó bị bộ dạng của hiệu trưởng làm cho khó chịu.
‘Thật mất thẩm mỹ a.’ Người nào đó chê bai trong lòng.
“Không có việc gì, ông hoàn thành tốt việc tôi giao cho ông là được rồi.”
Hiệu trưởng cười đến cực kì nịnh nọt, chỉ chỉ một nữ giáo viên vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
“Cô Lưu, mau đưa ngài ấy đến lớp S.”
Cô Lưu, cũng chính là la sát trong miệng lớp S tiến lên một bước, cung kính cúi người
“Chủ tịch, xin mời đi theo tôi.”
Thanh niên kia cùng cô Lưu bước đi, thế nhưng trước khi ra khỏi đó cũng không quên cười đến cực kì vô hại
“Những ngươi khác chắc sẽ không biết tôi là chủ tịch của học viện đâu nhỉ?”
“Vâng, vâng, tuyệt đối sẽ không biết.” Hiệu trưởng vội vàng gật đầu, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.
Thật đáng sợ a.
———————–
Cô Lưu vừa bước vào lớp, không khí vốn đang náo nhiệt bỗng chốc liền yên ắng, tới nỗi một con muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy.
Vừa ý với hiệu quả mình tạo ra, cô Lưu hài lòng cười
“Tốt lắm. Hôm nay tôi có một việc muốn thông báo. Kể từ bây giờ, các em sẽ có một giảng viên kinh tế mới. Mời thầy.”
Cô Lưu có chút cung kính cúi người. Mọi người bị thái độ của cô làm cho kinh ngạc, trong lòng không ngừng suy đoán thân phận của người sắp tiến đến.
Sẽ là ai đây? Ai mà có thể khiến người không sợ cường quyền như cô Lưu cung kính?
Người kia bình thản tiến đến, khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta không thể dời mắt.
Mọi người cùng hít một ngum khí lạnh.
Thế nhưng lại là hắn!!!
Cùng lúc này, trong đầu của Phong Điệp đã nổ tung, cô bị người trước mặt làm cho kinh sợ.
Hắn hắn hắn…cái tên đáng ghét này, HẮN TẠI SAO CÓ THỂ XUẤT HIỆN Ở ĐÂY???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!