Gọi tên em là gió - Chương 11: Từng có một người, dùng cả sinh mệnh để yêu anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
273


Gọi tên em là gió


Chương 11: Từng có một người, dùng cả sinh mệnh để yêu anh


Cả buổi sáng hôm đó tinh thần Phong Điệp vẫn luôn duy trì trong trạng thái cảnh giác, hậu quả của việc này cũng rất rõ ràng. Chuông báo giờ nghỉ vừa reo, cô liền lập tức nằm nhoài ra bàn học.
Trời cao có mắt! Nếu cứ như thế này nữa sớm hay muộn cô cũng bị chính mình mệt chết.
Phong Điệp uể oải than thở, ánh mắt ai oán nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình. Tên Trầm Ngạn Ngân, tạm thời cứ gọi như vậy, hắn từ lúc chuông vừa reo đã biến đi đâu mất.
Cô cứ tưởng thời gian này là thời gian nhàn rỗi của bản thân, nào ngờ tên kia vừa xuất hiện tất cả đều tan biến.
Cô hận!!!
Than thở thì than thở, Phong Điệp vẫn cố gắng lết cái thân tàn xuống phòng ăn, chuẩn bị dùng thức ăn ngon an ủi tâm linh bị tổn thương của mình.
Nghĩ đến thực đơn phong phú của học viện, Phong Điệp nuốt nước bọt một cái, phi như bay đến phòng ăn ở dãy C của học viện.
Mỹ thực hãy chờ ta, ta lập tức đến với vòng tay của các ngươi.
Ách, mỗ tác giả đã nói chưa nhỉ? Nói với mọi người việc Phong tiểu thư chính là một người siêu cấp siêu cấp thích các món ăn ngon?
A, chưa nói sao? Vậy thì giờ mọi người đã biết rồi đấy.
—————————–
Phong Điệp tự hào mình ít nhiều đã được coi là có kiến thức, thế nhưng phòng ăn này lại khiến cô cực kì kinh ngạc.
Các người chắc chắn cái này là phòng ăn sao? Thật sự không phải là một khách sạn năm sao phiên bản nhỏ?
Phong Điệp cảm thấy bản thân giống như một người nông dân mới bước chân lên thành phố.
Ai nói cho cô biết, vì sao trên bàn ăn có lắp một vi tính xách tay?
Ai nói cho cô biết, vì sao tường đều được dát một lớp vàng thật mỏng?
Ai nói cho cô biết, vì sao bàn ghế đều rất giống được làm từ pha lê nguyên chất?
Trong lòng Phong Điệp vô cùng bỡ ngỡ, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn là một đại tiểu thư tao nhã cao quý, hoàn toàn không thể hiện một chút thất thố đi ra ngoài.
Điệp viên nha, chính là phải bảo trì mặt nạ ở mọi lúc mọi nơi.
Phong tiểu thư cũng không nghĩ nhiều nữa, đem tinh thần tập trung tối đa vào mỹ thực mình sắp được thưởng thức.
Cuộc đời a, phải chi vẫn luôn tươi đẹp như vậy.
————————————
Như đã nói, Thượng đế có vẻ không vừa mắt Phong Điệp, buổi trưa cô vừa thấy cuộc đời tốt đẹp, buổi chiều phiền toái đã tìm đến cửa.
Dưới tàng cây anh đào, nam nhân cao lớn hai tay đút vào túi, nghiêng người dựa vào thân cây như đang chờ đợi ai đó.
Đắm chìm trong ánh sáng cam nhạt của tịch dương, mái tóc đen của anh dường như lóe lên ánh sáng buồn cô độc.
Phong Điệp dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, đôi môi nhẹ mấp máy, cuối cùng khẽ khàng thốt ra ba chữ
“Thẩm Dật Phàm.”
———————————–
Memory là một quán cà phê rất khác biệt.
Trên tường không có vật trang trí, tất cả đều được dán đầy những tấm hình của các vị khách. Đó là hồi ức của riêng họ khi đặt chân đến nơi này.
Trong quán nhẹ nhàng vang lên một bản nhạc không lời du dương nào đó, dịu dàng, lại có chút buồn bã như sắp phải biệt ly.
Ở một góc khuất, Phong Điệp cùng Thẩm Dật Phàm ngồi đối diện nhau, bầu không khí im lặng khiến người ta có chút gượng gạo.
“Em, dạo gần đây có tốt không?” Cuối cùng vẫn là Thẩm Dật Phàm lên tiếng trước. Ngày hôm qua bị sự việc kia làm cho kinh ngạc, anh vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô.
Động tác khuấy cà phê của Phong Điệp dừng lại một chút. Mắt cô hơi cụp xuống, giống như không có việc gì trả lời anh
“Vâng, em ổn.”
Bầu không khí lại tẻ ngắt. Không ai lên tiếng, mỗi người đều tự chìm vào suy nghĩ của bản thân.
“Chuyện ngày hôm qua…”
“Thẩm Dật Phàm, không cần đề cập tới chuyện đó.” Không để anh nói hết, cô đã vội ngắt lời.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Dật Phàm dường như ảm đạm một chút. Vì sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác đau đớn, bản thân anh cũng không thể nào giải thích được.
Có lẽ, chính là vì không thói quen thái độ lạnh nhạt của cô đi.
Anh tự nhủ với mình như vậy.
“Vậy thì không nói. Phong Điệp, có lẽ ba tháng nữa anh sẽ trở về Thánh An học đó.” Thẩm Dật Phàm giống như không chút để ý nói với cô.

Nhận ra anh đang khéo léo nói sang chuyện khác, Phong Điệp cũng hơi mỉm cười, nở một nụ cười đúng chuẩn thục nữ hỏi lại anh
“Thời gian này anh học ở Minh Lăng, mọi việc vẫn tốt chứ?”
“Tạm ổn. Có rất nhiều cô bé theo đuổi anh nha. Haiz, anh đúng là vẫn giàu mị lực như vậy.” Thẩm Dật Phàm tự kỷ vuốt vuốt tóc, hoàn mỹ che giấu đi một tia bị thương nơi đáy mắt.
Đây chính là hình thức mà trước đây ‘Phong Điệp’ cùng anh ở chung. Anh nói về các cô gái khác, cô lẳng lặng nghe, cuối cùng đem ghen tuông cùng tổn thương tự mình cất giữ.
Ngọt ngào, lại đau đớn.
Cô giống như một người bạn tốt, giống như ngày xưa nói với anh một lời chúc phúc
“Anh vui vẻ là tốt rồi.”
Vui vẻ? Anh thật sự vui vẻ sao?
“Mà này Thẩm Dật Phàm, anh sẽ không vì chuyện từ hôn mà khổ sở trong lòng chứ?” Phong Điệp nửa thật nửa giả hỏi.
Cô hỏi câu này thực chất cũng có mục đích. Cô muốn thay nguyên chủ hỏi người này, cô muốn biết anh có hay không từng thật lòng thích qua ‘Phong Điệp’.
Thân hình của Thẩm Dật Phàm nhẹ nhàng cứng lại, sau đó giống như bình thường nở một nụ cười phong lưu tao nhã
“Ngốc thật, em nghĩ anh là ai chứ. Thẩm thiếu gia anh đây cũng có thể vì chuyện này mà phiền não sao?”
“Vả lại, anh căn bản chỉ xem em là em gái, sao có thể vì từ hôn với em mà lẩn quẩn trong lòng.”
Choang một tiếng, Phong Điệp cảm thấy có cái gì đang vỡ vụn.
Là cái gì vậy? Có lẽ là tình yêu cũng như chấp niệm cuối cùng ‘Phong Điệp’ dành cho anh đi.
Về phần Thẩm Dật Phàm, anh nói xong còn khẳng định gật gật đầu, giống như muốn chứng minh cho ai kia nhìn thấy. Hoặc giả, tự thuyết phục tình cảm của chính anh.
Phong Điệp đối với anh chỉ là em gái, không hơn.
Chỉ là em gái.
——————————-
Chiều hôm đó hai người bọn họ nói rất nhiều, mối quan hệ cũng được xác lập thật rành mạch.
Là anh trai cùng em gái, là những người bạn thuở nhỏ cùng lớn lên.
Khi Phong Điệp về đến Phong gia, ba mẹ cô vẫn chưa về, có lẽ còn ở tập đoàn xử lý công việc.
Phong Vũ, cô không mấy quan tâm.
Đối với Phong Điệp hôm nay là một ngày không quá tốt đẹp, cô muốn mau chóng tắm rửa rồi ngủ một giấc để tinh thần thả lỏng.
Rất kì lạ, bình thường cô vừa lên giường không lâu cũng đã ngủ, hôm nay làm thế nào cũng không thể chợp mắt.
Có lẽ là vì chuyện lúc chiều đi.
Phong Điệp thở dài một hơi, nhận mệnh ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ ngắm trăng.
Bất giác, lại suy nghĩ về những gì Thẩm Dật Phàm đã nói ban nãy.
Chỉ là anh em sao?
Thẩm Dật Phàm, anh có lẽ mãi mãi cũng không biết, từng có một người, dùng cả sinh mệnh để yêu anh.
Anh có lẽ mãi mãi cũng không biết, từng có một người, ngốc nghếch hy sinh bản thân chỉ để anh hạnh phúc.
Anh, mãi mãi cũng không biết.
Môi Phong Điệp nở một nụ cười nhẹ nhõm, mắt lại lặng yên trượt xuống một giọt nước mắt.
Này, có lẽ là lưu luyến cuối cùng ‘Phong Điệp’ dành cho anh.
Nữ phụ nha, vĩnh viễn cũng không có quyền rơi nước mắt.
Thứ tượng trưng cho yếu đuối đó, một giọt là đủ rồi. Chỉ một giọt. Lặng yên, không ai thấy.
————————————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN