Sau khi gặp Thẩm Dật Phàm thì hứng thú đi mua sắm của Phong Điệp cũng không còn. Cô lên xe, chạy về nhà với khuôn mặt rạng rỡ.
Một Thẩm Dật Phàm còn chưa đủ để cô phải sầu mi khổ kiểm.
Cô là Phong Điệp, là một cơn gió tự do, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị tình cảm làm cho khốn đốn.
—————————
“Điệp nhi.”
Phong Điệp vốn đang chuẩn bị đi về phòng thì lại bị Phong Vũ gọi lại. Cô quay sang, khó hiểu nhìn anh
“Anh, làm sao vậy?”
Nếu cô nhớ không lầm thì trước khi Doãn Tĩnh xuất hiện mối quan hệ của hai anh em Phong gia vẫn rất tốt, nhưng là Phong Vũ cũng ít khi cùng cô nói chuyện riêng như thế này.
Đây, là có chuyện gì?
Nhìn ra nét nghi vấn trong mắt cô, anh nở nụ cười ôn nhu, giọng nói cũng dịu dàng tựa như một cơn gió mùa xuân
“Hai tuần nữa là sinh nhật em rồi, em có muốn anh tặng quà gì không?”
Hai tuần nữa? Sinh nhật?
Phong Điệp hơi sững lại, lập tức đã biết được điều gì đang xảy ra.
14/2, sinh nhật của ‘Phong Điệp’.
Ngày quan trọng như thế, sao cô lại quên rồi?
Nghĩ cũng đúng, bao nhiêu năm cô đều sinh nhật ngày 24/12. Mỗi năm vào ngày này Lăng Quân sẽ nấu cho cô những món ăn thật ngon, cùng cô đi dạo khắp thành phố, sau đó tặng cô một nụ hôn khi ma thiên luân lên đến nơi cao nhất.
Lăng Quân, ngày sinh nhật, những nụ hôn…
Tất cả, đều chỉ là đã từng.
Nghĩ mới thấy, hình như ‘Phong Điệp’ mỗi năm đều có một ngày sinh nhật tồi tệ.
Ngày 14/2, ‘Phong Điệp’ sẽ tặng cho Thẩm Dật Phàm chocolate, mời anh đến dự sinh nhật của cô, sau đó lặng lẽ nhìn anh đến bữa tiệc cùng một cô gái xinh đẹp.
Cuối cùng, một mình liếm miệng vết thương trong phòng tối.
Một ngày ý nghĩa đến đau khổ.
Phong Vũ nhìn thấy Phong Điệp lại bắt đầu thất thần, nở một nụ cười khổ.
Điệp nhi, anh đang đứng trước mặt em, em lại có thể suy nghĩ về những người khác, hoàn toàn bỏ quên anh, người vẫn luôn gần em nhất.
Vì sao, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy anh?
Vì sao, chỉ biết nghĩ đến Thẩm Dật Phàm?
Vì sao, lại cách xa anh đến vậy?
Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc liền ngưng trệ, phảng phất chỉ cần động nhẹ liền có thể nổ tung.
Cuối cùng, Phong Điệp lên tiếng trước
“Anh, sao cũng được. Em không muốn gì hết.”
“Vậy thì anh sẽ cố gắng chọn một món quà thật ý nghĩa, cùng Điệp nhi chào đón tuổi 19.”
“Cảm ơn anh. Anh, anh là anh trai tuyệt vời nhất trên thế giới.”
Phong Vũ lại cười, chỉ là nụ cười của anh nhiều thêm một chút bất đắc dĩ.
Anh trai? Em gái?
Đây là lợi thế để anh đến gần cô, cũng là ranh giới lớn nhất khiến bọn họ mãi mãi cũng chỉ là người thân.
Anh và em, thật gần, lại cách nhau một thế giới.
———————————
Ở trên lầu hai của biệt thự, Phong Lẫm cùng Phùng Hiểu Linh nhìn nụ cười của Phong Vũ sau khi Phong Điệp rời đi, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
“Lẫm, ánh mắt Tiểu Vũ nhìn Tiểu Điệp có nét gì đó rất lạ.”
“Thằng bé dường như là… yêu Tiểu Điệp.” Phong Lẫm do dự nói, có thể thấy ông cũng đang hoang mang vì chuyện này.
“Cái gì? Tiểu Vũ biết nó không phải con của chúng ta sao?”
Nhận thấy vẻ lo lắng trong giọng nói vợ mình, Phong Lẫm ôm lấy Phùng Hiểu Linh, nhẹ giọng an ủi
“Không sao đâu, mọi việc sẽ ổn mà. Nếu thật sự là như vậy, anh tin thằng bé sẽ hiểu và tiếp nhận thôi, dù gì chúng ta cũng đã sống cùng nhau mấy chục năm.”
“Vả lại, nếu Tiểu Vũ yêu Tiểu Điệp thật lòng thì chúng ta cũng có thể cho hai đứa kết hôn. Anh tin nó sẽ đối xử tốt với con bé.”
Trên mặt Phùng Hiểu Linh xuất hiện một nụ cười miễn cưỡng, trong đáy mắt vẫn tràn ngập lo âu.
Bà cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
———————————–
Tối hôm đó, Phong Điệp nhận được một cuộc gọi hết sức đặc biệt.
Một cuộc gọi không có tên.
“Alo, xin hỏi ai vậy?”
Phong Điệp lễ phép nhấc máy khi điện thoại đã reo lần thứ 28.
Cô vốn dĩ không muốn tiếp điện thoại từ một người không quen biết, thế nhưng người kia thật sự quá cứng đầu, cứ gọi mãi không chịu ngừng.
Bất đắc dĩ, cô mới phải nghe.
“Phong đồng học, tôi gọi cô 28 lần.” Ở đầu dây bên kia, một giọng nói có vẻ lạnh lẽo vang lên.
Tay chân Phong tiểu thư cứng đờ.
Giọng nói này… hình như là giọng cái tên ôn thần nào đó thì phải… Không phải đâu, sẽ không bất hạnh như thế chứ…
Giống như biết Phong Điệp đang nghĩ gì, người bên kia lập tức liền báo ra tên họ
“Là tôi, Nghiêm Lạc Hi.”
Đoàng…
Phong Điệp cảm thấy có một tia sét đánh thẳng vào người cô.
Cô thế nào lại để tên ôn thần đó gọi nhiều lần như vậy mới bắt máy? Cơ mà cũng không phải lỗi của cô a. Là tên kia không nói trước với cô đây là số của hắn, làm sao cô biết để mà nghe.
Nói cho cùng, là lỗi của Nghiêm Lạc Hi.
Trong lòng Phong Điệp ngạo kiều hừ một tiếng, ngoài miệng lại nói chuyện nhỏ nhẹ như một nàng dâu nhỏ
“Hội trưởng, anh… sao anh lại có số của tôi?”
“Học bạ.” Hội trưởng nào đó rất bình thản, hoàn toàn không cảm thấy mình lợi dụng chức quyền có cái gì không đúng.
Thì đã sao? Anh là Hội trưởng hội học sinh, ngày nào cũng phải vì lợi ích của học viện mà làm việc, bây giờ anh lợi dụng thẩm quyền một chút thì có gì quá đáng?
Sao bây giờ? Giọng nói của anh hùng hồn quá, cô căn bản không thể nói được gì.
Cầu mong anh ta đừng ghi thù việc vừa rồi, nếu không thì cuộc đời của cô tuyệt đối sẽ lạc trôi a~~~
“Nghe nói hai tuần nữa là sinh nhật của cô…” Nghiêm Lạc Hi uyển chuyển mở đầu câu chuyện, quyết định rộng lòng tha thứ tội vừa rồi của Phong tiểu thư.
“Phải.” Hôm nay là ngày gì a? Một cái hai cái đều hỏi về sinh nhật.
“Cô đã có bạn nhảy chưa?”
“Bạn nhảy? Có lẽ sẽ cùng với anh tôi đi.”
Phong Điệp bình thản nói. Chỉ là điệu nhảy đầu tiên thôi mà, nhảy với ai đều được. Hằng năm ‘Phong Điệp’ đều là cùng với Phong Vũ.
Nghiêm Lạc Hi trầm mặc một lúc. Tùy tiện như vậy, nếu có người mời cô trước anh, chẳng phải là anh chịu thiệt?
“Phong đồng học, cô đã sắp 19 tuổi…”
“Ừ, thì sao?”
“Cô nên nghiêm túc với sinh nhật của mình.”
“Nghiêm túc?”
“Đúng vậy. Cô nên tìm một bạn nhảy phù hợp.”
Phong Điệp im lặng.
Thẩm Dật Phàm không cần nói đến.
Phong Vũ là người có ý đồ bất chính với Phong gia, nên đề phòng một chút.
Phong Lẫm phải nhảy với Phùng Hiểu Linh, tuyệt đối không được làm phiền.
Những người khác, cô cơ bản không quen ai hết.
Cũng chỉ còn một người…
“Hội trưởng, anh làm bạn nhảy của tôi đi.”
Nghiêm hội trưởng cười thỏa mãn, cảm thấy cô đúng là rất dễ gạt.
“Được.” Nói xong liền vô tình cúp máy.
Phong Điệp hướng về điện thoại làm một cái mặt quỷ, để điện thoại sang một bên, đi ngủ.
Tuổi 19, thật đáng mong chờ.
Tối hôm đó, có người buồn cũng có người vui, thế nhưng chắc chắn rằng rất nhiều người không ngủ được.
Đêm, vẫn còn dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!