Sáng sớm, trời trong, gió nhẹ, chim hót líu lo…
Khung cảnh lãng mạn cực kì, và đương nhiên là sẽ lãng mạn hơn nếu không có tiếng kêu như giết heo của một người nào đó
“TÊN LƯU MANH, BÀ NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG THA CHO MI!!!!!!!”
Người qua đường A thở dài: Tội cho cô gái đó, mới tí tuổi đầu đã mắc bệnh thần kinh.
Người qua đường B tay không ngừng bấm điện thoại: Tin nóng trong ngày! Mỹ nữ xinh như tiên nổi điên giữa phố.
Người qua đường C ánh mắt tiếc hận: Còn trẻ thế này mà tóc đã bạc trắng, rất tội nghiệp.
Nghe đến “tóc bạc trắng”, hẳn là mọi người đều biết người đó là ai.
Vâng, chủ nhân của tiếng hét cao cả trăm decibel ấy chính là nữ chính vĩ đại của chúng ta – Phong Điệp.
Mỗ nữ nào đó đỉnh đầu đang bóc khói, hai mắt trợn trừng nhìn về một phía chân trời xa xăm, nói trắng ra là nhìn ngã tư đường không chớp mắt.
Phong Điệp hiện tại đang rất bất xúc. Rất rất bức xúc.
Có phải vì cô xinh quá nên Thượng đế chán ghét cô không? Khó khăn lắm mới có ba ngày nghỉ, vừa đặt chân ra đường toàn gặp chuyện không đâu.
Ngày hôm qua thì gặp Thẩm Dật Phàm, hôm nay lại gặp một tên biến thái, không biết ngày mai lại gặp thứ gì nữa.
Bạn không có nghe lầm, nữ chính Phong Điệp, điệp viên cao cấp, đại tiểu thư Phong gia vừa bị một tên vừa biến thái vừa lưu manh phi lễ.
Để hiểu tường tận, chúng ta phải quay lại vài phút trước…
———————————
Ngủ một giấc xong tâm trạng của Phong Điệp rất tốt, thế nên cô quyết định ra ngoài dạo một chút.
Nghĩ là làm, Phong tiểu thư liền thay một bộ quần áo đơn giản, thanh thản đi bộ ngắm cảnh bình minh.
Phong Điệp rất tự tại, hoàn toàn không phát hiện mình đã lọt vào tầm ngắm của con sói già nào đó.
Nam nhân một thân hắc y, khuôn mặt được bao kín mít chỉ để lộ một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Màu đỏ trong mắt người kia dường như lóe sáng một chút khi nhìn thấy Phong Điệp.
“Thật không ngờ tùy tiện ra ngoài dạo cũng có thể gặp cô bé này. Aiz, này đúng là duyên phận a.” Nam nhân nhẹ giọng cảm thán.
Đưa tay vuốt vuốt mái tóc bạc mềm mại, nam nhân, hay nói chính xác là Lăng Khải Thiên cất bước đi về phía Phong Điệp.
Về phía Phong tiểu thư, cô biết rõ có người đang đến gần, lại hoàn toàn không có chút động tác, vẫn nhàn nhã đưa mắt nhìn xung quanh.
Có gì phải cảnh giác đâu. Cô không cảm nhận được ác ý từ người này, hẳn là không có hại.
Cho nên nói, luôn tin vào trực giác cũng không tốt.
“Có ý đồ xấu” cùng “có ác ý” tuy khác nhau nhưng đều không có lợi.
Điều này đặc biệt đúng khi người mang ý đồ lại là Lăng Khải Thiên. Ý đồ của hắn luôn không phải cái gì tầm thường. Hắn nhưng là một con sói già kiêm hồ ly a.
Cứ như thế, một người tiến tới còn một người không để ý, trực tiếp dẫn đến bi kịch phát sinh.
Trong đầu Phong Điệp hiện tại chỉ còn hai chữ…
Ngọa tào!
Ngọa tào!
Ngọa tào!
Bà đây sống tận hai đời, thế nhưng lại bị người khác sờ mông.
SỜ MÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!
Tên biến thái nào dám phi lễ bà?
Phong Điệp hùng hổ quay đầu lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt đẹp trai không có lời để nói.
Dụng cụ để che mặt đã bị Lăng Khải Thiên gỡ xuống, lộ ra ngoài nụ cười “làm nên thương hiệu” của bản thân.
Đôi mắt đỏ xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm Phong Điệp, buồn cười nhìn cô trừng to mắt có ý đồ hành hung anh.
Càng ngày càng cảm thấy cô giống một con mèo nhỏ. Hứng thú của anh đối với cô đúng là trở nên lớn hơn rồi.
Phong Điệp thấy tên biến thái đẹp trai kia mỉm cười nhìn mình, nhấc chân muốn cho “người anh em” của hắn một cước, thế nhưng giữa chừng lại bị ai kia nắm chặt lấy chân nhỏ.
Hắn thế nhưng còn dám sờ!!!
Phong tiểu thư trơ mắt nhìn chân ngọc ngà của mình bị “kẻ lạ mặt” sờ tới sờ lui, cực kì nghẹn khuất nhưng không có lời nào để nói.
Nếu biết trước sẽ có một ngày này, lúc trước cô tuyệt đối sẽ chăm chỉ học võ, đấm thật mạnh, hoặc trực tiếp hủy dung cái mặt đáng ghét của tên biến thái kia.
Tức chết cô!
“Anh là ai?” Phong Điệp nén giận hỏi, cố gắng bỏ lơ đôi tay đang sờ soạng trên chân mình.
Lăng Khải Thiên thấy khuôn mặt vặn vẹo vì giận của cô, buông lỏng tay. Nhân cơ hội, Phong Điệp lập tức rút chân về.
Cũng may bây giờ vẫn chưa có người, nếu không không biết cô phải đem mặt giấu vào đâu.
“Đẹp trai như anh lại là một biến thái, thật uổng phí khuôn mặt đó.” Vừa được tự do, Phong tiểu thư đã nhịn không được châm chọc.
Nụ cười trên mặt Lăng Khải Thiên không chút sứt mẻ, chỉ là khóe mắt nhẹ nhàng run một chút.
Cô thế nào lại nói anh là biến thái rồi? Cô thấy tên biến thái nào đẹp trai như anh sao? Vừa rồi anh rõ ràng chỉ thử cô một chút, xem cô có giống những cô gái khác si mê anh hay không a.
Thấy được vẻ vô tội trên mặt kẻ nào đó, gân xanh trên tay Phong Điệp không ngừng nhảy lên, một ngã tư đường màu đỏ chói xuất hiện trên trán cô.
Cô biết mình đánh không lại hắn, thế nên cô nhịn.
Nhịn!
“Tôi chỉ sờ em một chút a.” Lăng Khải Thiên vô tội nhún vai, hoàn toàn xem nhẹ cảm xúc đang chuẩn bị bùng nổ của Phong Điệp.
Nhịn! Nhịn! Nhịn! Nhịn cái b**p! Bà đây không giết ngươi bà liền không phải họ Phong.
Phong Điệp lại giơ chân, và động tác của cô lập tức cứng lại.
Có gì đó, mềm mềm, ngọt ngọt, đang chạm nhẹ vào môi cô.
Môi…
Hai mắt Phong Điệp trợn to, đầu đùng một cái liền nổ.
Cô bị một người xa lạ cướp mất nụ hôn đầu! Nụ hôn đầu!
Nụ hôn thần thánh cô, nụ hôn cô vốn định cất kỹ cả cuộc đời, cứ như vậy bị người ta nhẹ nhàng cướp đi rồi.
Chưa để Phong Điệp hồi phục lại tinh thần, cảm xúc ấm áp trên môi đã biến mất, thay vào đó là một thứ gì đó trong bàn tay.
Người kia lập tức đã rời khỏi.
——————————
Phong Điệp nhìn danh thiếp mạ vàng bóng loáng trong tay, hai hàm răng nghiến chặt.
Để bà xem mi là ai mà dám đối với bà giở trò đồi bại.
Phong Điệp nhìn thấy một dãy số, cùng với ba chữ vàng to tướng…
Lăng Khải Thiên.
Ông trời của tôi ơi! Thế nào mà lại là nam chính vậy? Rõ ràng là một tên biến thái, đùng một cái lại trở thành nam nhân hoàng kim của các thiếu nữ. Não cô có chút ngắn, không đủ dùng.
Sau 3 giây đứng máy, Phong Điệp lại tiếp tục sôi trào.
Mặc kệ hắn là cái quỷ gì! Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cô, nếu không cô tuyệt đối khiến hắn chết thật khó coi.
Lăng Khải Thiên, đợi đó.
Qua chuyện lần này, Phong Điệp rút ra được một phép toán vĩ đại.
Biến thái + Đẹp trai = Nam chính
Sau này cô tuyệt đối sẽ đề phòng.
Thế nhưng Phong Điệp không biết, lúc cô biết cảnh giác thì đã muộn rồi.
Sói đã vào nhà, sao có thể đuổi đi.
————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!