Gọi tên em là gió - Chương 9: Hủy hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
310


Gọi tên em là gió


Chương 9: Hủy hôn


Ngày thứ ba, kế hoạch đi chơi của Phong Điệp không thực hiện được, gia đình cô hôm nay cần đến một nơi. Đến Thẩm gia, bàn việc hủy hôn với Thẩm gia chủ.
Nhìn căn biệt thự uy nghiêm trước mắt, Phong Điệp mỉm cười tự tin.
Một lát nữa thôi, tất cả dây dưa của cô cùng Thẩm Dật Phàm đều biến mất.
Một lát nữa thôi, thù hận hay yêu thương cũng không còn tồn tại.
Một lát nữa thôi.
——————————
Trong phòng khách nhà họ Thẩm, một nam nhân trông có vẻ uy nghiêm đang nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay như có như không nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc đeo ở ngón tay cái.
Quản gia bước đến, cung kính báo lại
“Lão gia, người của Phong gia đã đến rồi.”
Thẩm lão gia mở mắt ra, đôi mắt đen ưu tư như hiểu thấu sự đời khẽ híp lại, ra lệnh
“Đi gọi Dật Phàm xuống đây.”
“Vâng.”
Bóng dáng quản gia vừa khuất, Phong gia đã xuất hiện. Nét mặt của họ làm Thẩm gia chủ có dự cảm không tốt.
—————————–
“Du Vân, đã lâu không gặp.” Phong Lẫm hào sảng cười, cùng Thẩm gia chủ – Thẩm Du Vân chào hỏi.
Hai người bọn họ là đối thủ, là bạn thân, cũng là đối tác làm ăn trong sự nghiệp.
“Bác Thẩm, chào bác.” Phong Điệp và Phong Vũ cũng lễ phép cúi người, chỉ có Phùng Hiểu Linh là nhàn nhạt gật đầu.
Thẩm Du Vân mỉm cười ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú qua bao năm vẫn không chút thay đổi.
“Phong Lẫm, ông hôm nay đến là có chuyện muốn nói sao?”
Thẩm Du Vân làm người thẳng thắn, có chuyện gì lập tức vào chủ đề, không thích dong dài mất thời gian.
Nét cười trên mặt Phong gia yếu đi một chút.
Mồ hôi trong lòng bàn tay Phong Điệp hơi rỉ ra. Cô vừa nãy rất tự tin, thế nhưng bây giờ có một chút lo lắng.
Phong Vũ nắm chặt tay Phong Điệp, dùng khẩu hình miệng nói với cô một câu nói.
‘Không sao, có anh ở đây.’
Cô khẽ lắc đầu, ý bảo anh mình không sao hết.
Phùng Hiểu Linh cùng Phong Lẫm hít một hơi, chậm rãi nói ra mục đích của bản thân
“Chúng tôi đến là để hủy hôn.”
“Cái gì?” Hai tiếng nói cùng kinh ngạc vang lên.
Một là Thẩm gia chủ, một… là Thẩm Dật Phàm.
Anh vừa xuống đã nghe thấy được câu nói quan trọng nhất, nhất thời bất ngờ liền bật thốt thành tiếng.
Hủy hôn? Phong gia muốn hủy hôn? Vẫn là, chính Phong Điệp không muốn cùng anh kết hôn?
Trong đầu Thẩm Dật Phàm có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng anh chỉ có thể im lặng đến ngồi đối diện người của Phong gia.
Mi mắt Phong Điệp hơi cụp xuống, tay bất giác liền nắm chặt tay Phong Vũ.
Cảm giác này, lại đến nữa.
Thẩm Du Vân tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp khẽ đảo qua hai người.

Mọi chuyện rõ ràng đang êm đẹp, tại sao chẳng mấy chốc lại trở thành như thế này rồi?
“Có thể nói rõ lý do không? Là vì tên nhóc Dật Phàm sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Du Vân, mọi người ở đây đều im lặng một chút, cuối cùng là Phong Điệp lên tiếng giải thích
“Bác, đây là vấn đề cá nhân của con, không liên quan đến ai cả. Bác cũng biết, Thẩm Dật Phàm không thích con, cũng không thích cuộc hôn nhân này…” Nói đến đây, cô ngừng lại một chút “Vậy nên, con muốn thành toàn cho anh ấy, cũng tự cho mình một cơ hội, cơ hội tìm được hạnh phúc thuộc về con.”
Thẩm Du Vân trầm mặc.
Thẩm Dật Phàm đối với Phong Điệp thế nào, ông chính là người rõ ràng nhất, thế nên ông mới kiên quyết muốn Thẩm Dật Phàm cùng cô kết hôn. Chỉ tiếc…
Thẩm gia chủ thở dài một cái, ánh mắt đảo qua con trai đang sững sờ của mình, lại cảm thấy nhức đầu.
Tuổi trẻ a, làm gì muốn dằn vặt nhau nhiều như vậy. Yêu liền yêu, có chỗ nào không tốt?
“Dật Phàm, ý con thế nào?”
Nghe thấy mình bị gọi đến, anh giật mình một cái, trong lòng suy nghĩ cực kì phức tạp.
Hủy hôn rồi, cô và anh phải chăng chỉ là những người xa lạ? Mà không, có lẽ phải là một thân phận khác. Những người lạ từng quen.
Đáp ứng đi thôi, rồi mọi việc sẽ kết thúc.
“Vâng, con đồng ý.”
Nói ra câu này, Thẩm Dật Phàm rõ ràng thấy được nét mặt của Phong Điệp hơi thả lỏng, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút chua xót.
Vì sao lại có cảm giác này, ai biết được. Anh chỉ biết, dường như có cái gì đang dần dần vượt khỏi khống chế, một cảm giác, sắp mất đi cái gì thực quý giá.
Thẩm Dật Phàm không biết, trong một thời gian dài sau đó, anh luôn hối hận quyết định của mình ngày hôm nay. Nếu biết trước, anh tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy liền buông tay, để sợi dây bền chặt gắn kết hai người bọn họ bị chính anh cắt đứt.
Thế nhưng cuộc đời này vĩnh viễn cũng không có “nếu”.
“Được, như vậy liền hủy hôn thôi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian để công bố việc này.”
—————————————————
Bước chân ra khỏi Thẩm gia, Phong Điệp hít một ngụm không khí, cảm giác tươi mát để tâm trạng cô trở nên cực kì bay bổng.
Thế là hết, sau này cô chỉ cần an phận sống, tiêu diêu tự tại đi hết cả quãng đời.
Thật tốt.
Phong Vũ cưng chiều nhìn Phong Điệp, cảm giác trong lòng ngọt ngào giống như rót mật vậy.
Chỉ cần mỗi ngày đều thấy cô hạnh phúc, anh cũng đã vui lòng.
Điệp nhi, em cứ tự do bay lượn, anh mãi mãi, mãi mãi vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất của em.
Phong Vũ nghĩ rằng mình đủ ẩn nhẫn, đủ cao thượng để nhìn cô hạnh phúc. Thế nhưng anh cũng là con người, căn bản không phải một thánh nhân. Anh không cam tâm cô vĩnh viễn không biết anh yêu cô nhiều như vậy.
Ghen tỵ rất đáng sợ, và nó sẽ càng đáng sợ hơn nếu vẫn bị người ta áp chế không thể hiện ra ngoài.
Một ngày nào đó cảm xúc này bùng nổ, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ gấp trăm lần.
————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN