Gọi tên em là gió
Chương 9: Hủy hôn
Mọi chuyện rõ ràng đang êm đẹp, tại sao chẳng mấy chốc lại trở thành như thế này rồi?
“Có thể nói rõ lý do không? Là vì tên nhóc Dật Phàm sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Du Vân, mọi người ở đây đều im lặng một chút, cuối cùng là Phong Điệp lên tiếng giải thích
“Bác, đây là vấn đề cá nhân của con, không liên quan đến ai cả. Bác cũng biết, Thẩm Dật Phàm không thích con, cũng không thích cuộc hôn nhân này…” Nói đến đây, cô ngừng lại một chút “Vậy nên, con muốn thành toàn cho anh ấy, cũng tự cho mình một cơ hội, cơ hội tìm được hạnh phúc thuộc về con.”
Thẩm Du Vân trầm mặc.
Thẩm Dật Phàm đối với Phong Điệp thế nào, ông chính là người rõ ràng nhất, thế nên ông mới kiên quyết muốn Thẩm Dật Phàm cùng cô kết hôn. Chỉ tiếc…
Thẩm gia chủ thở dài một cái, ánh mắt đảo qua con trai đang sững sờ của mình, lại cảm thấy nhức đầu.
Tuổi trẻ a, làm gì muốn dằn vặt nhau nhiều như vậy. Yêu liền yêu, có chỗ nào không tốt?
“Dật Phàm, ý con thế nào?”
Nghe thấy mình bị gọi đến, anh giật mình một cái, trong lòng suy nghĩ cực kì phức tạp.
Hủy hôn rồi, cô và anh phải chăng chỉ là những người xa lạ? Mà không, có lẽ phải là một thân phận khác. Những người lạ từng quen.
Đáp ứng đi thôi, rồi mọi việc sẽ kết thúc.
“Vâng, con đồng ý.”
Nói ra câu này, Thẩm Dật Phàm rõ ràng thấy được nét mặt của Phong Điệp hơi thả lỏng, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút chua xót.
Vì sao lại có cảm giác này, ai biết được. Anh chỉ biết, dường như có cái gì đang dần dần vượt khỏi khống chế, một cảm giác, sắp mất đi cái gì thực quý giá.
Thẩm Dật Phàm không biết, trong một thời gian dài sau đó, anh luôn hối hận quyết định của mình ngày hôm nay. Nếu biết trước, anh tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy liền buông tay, để sợi dây bền chặt gắn kết hai người bọn họ bị chính anh cắt đứt.
Thế nhưng cuộc đời này vĩnh viễn cũng không có “nếu”.
“Được, như vậy liền hủy hôn thôi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian để công bố việc này.”
—————————————————
Bước chân ra khỏi Thẩm gia, Phong Điệp hít một ngụm không khí, cảm giác tươi mát để tâm trạng cô trở nên cực kì bay bổng.
Thế là hết, sau này cô chỉ cần an phận sống, tiêu diêu tự tại đi hết cả quãng đời.
Thật tốt.
Phong Vũ cưng chiều nhìn Phong Điệp, cảm giác trong lòng ngọt ngào giống như rót mật vậy.
Chỉ cần mỗi ngày đều thấy cô hạnh phúc, anh cũng đã vui lòng.
Điệp nhi, em cứ tự do bay lượn, anh mãi mãi, mãi mãi vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất của em.
Phong Vũ nghĩ rằng mình đủ ẩn nhẫn, đủ cao thượng để nhìn cô hạnh phúc. Thế nhưng anh cũng là con người, căn bản không phải một thánh nhân. Anh không cam tâm cô vĩnh viễn không biết anh yêu cô nhiều như vậy.
Ghen tỵ rất đáng sợ, và nó sẽ càng đáng sợ hơn nếu vẫn bị người ta áp chế không thể hiện ra ngoài.
Một ngày nào đó cảm xúc này bùng nổ, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ gấp trăm lần.
————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!