[H+] Màu Nắng - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


[H+] Màu Nắng


Phần 5


1 tuần trôi qua với sinh viên như tôi nhanh lắm, nhoáng cái đã đến ngày tôi định đi gặp em ở 1 nơi không phải trên xe bus. Trong tuần mọi việc có vẻ hơn thuận tiện hơn trước, sau hôm tôi đi bộ cùng e đến trường có vẻ như e ít khi buồn ngủ mỗi lúc gặp tôi hơn, mà có vẻ tôi cũng bạo dạn hơn. Tôi đã hỏi được e tên là Minh – Như Minh, hiện đang học lớp 12. Nhưng tất cả cũng vẫn chỉ có thế, bởi vì tôi vẫn ngại nói truyện trên xe bus đông người buổi sáng lắm.

Hôm đó buổi trưa tôi k về mà đến ký túc chơi với mấy thằng cùng lớp. Ở ký túc thì nhiều truyện hay ho lắm nhưng kể khi khác. Chỉ nhớ hôm đấy vào tôi được mấy thằng cho xem tắm tiên miễn phí. Chẳng là dẫy nhà chúng nó ở quay lưng vào lưng của khu ký túc xá của trường Văn hóa nghệ thuật quân đội cách nhau 1 khoảng không tầm 50m. Lưng 2 dãy ký túc quay lưng vào nhau, mà lưng tòa nhà thì toàn là nơi bố trí buồng tắm J, cửa sổ, ô thông gió các em có lấy mành, gỗ với áo mưa quây lại nhưng uây thì sơ sài lắm,chỉ cho có thôi. Các anh sinh viên bên này thì toàn đực, trong môi trường cũng toàn đực rựa với nhau nên khám phá ra ngay, 1 số phòng nhìn thấy hết. Thỉnh thoảng gào các anh bên này lên:
– Em ơi, mông to thế.
– Em ơi, đùi trắng thế.
– Em ơi, kéo ra 1 tí cho a xem với, sao che kỹ thế.

Mấy e bên kia cũng chẳng vừa, cũng chửi với sang:
– Mấy a đụt thiếu gái nên hoa mắt ơi, bay sang đây e cho xem.
– Nhảy xuống đi anh ơi, rồi nhảy lên đây.
– Mấy thằng thiếu gái tinh trùng phọt lên não rồi à/

Cứ thế tiếng cãi nhau, gọi nhau xen kẽ với tiếng dội nước vỗ mông ùm oạp suốt.
Chơi chán trong ký túc, đã đến h tôi đến gặp em.

Đến điểm xe bus ngay gần mấy hàng bán SIM số đẹp toàn tứ quý 8 tứ quý 9 đọc 1 tí hoa hết cả mắt, vừa liếc về phía đường Núi Trúc vừa ngó quanh quất.

Đúng h đấy, y như tôi tính toán, e đi ra. Vẫn cái dáng đi hơi buồn ngủ, cái balo nặng trên vai, sống mũi cao, gánh cặp kính cận, đặc biệt là cái trán cao nhìn rất bướng, tôi nhận ra ngay.
– Ơ, Minh. Đi học về à.
– Chào anh! – E có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây lắm, nên mắt mở to, cái trán hơi dô cau lại, nhìn yêu lắm chỉ muốn gõ cho cái – a vừa đến nhà bạn ở đây ạ?
Bạn nào nhỉ, t làm đéo gì có bạn ở đây? Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn gật gù.
…..

Đến bây h tôi cũng không nhớ rằng hôm đấy cụ thể nói truyện với e như thế nào. Chỉ nhớ là tôi với em nói nhiều truyện lắm, truyện Saddam Hussein bị bắt này, truyện oto lên giá này, truyện tiền giả này, truyện cúm gà này… toàn truyện thời sự nóng bỏng thôi. Em cứ cười mãi bảo rằng tôi vui tính và có khiếu hài hước. Tôi khoái lắm, chỉ mong cái xe bus hôm nay nó tuột cha xích ở đâu đi để tôi có nhiều thời gian nói truyện với em hơn.

Thực ra thì hôm nói tr đấy đối với các bạn bây h đúng là chả có cái vẹo gì, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thực sự trò truyện với em, mặc dù ít thôi, nhưng t vẫn vui lắm, h nghĩ lại vẫn thấy dâng lên trong lòng niềm xúc cảm khó nói. Nó vừa hồi hộp, vừa sung sướng, lại có chút bẽn lẽn ngại ngùng của tuổi mới lớn.

Và sau hôm đấy tôi đã xin được nick chát YaHoo và số điện thoại của em, mặc dù e nói là ít khi lên mạng lắm còn điện thoại thì cũng ít dùng, chỉ mang đi học thôi còn về nhà là cất đi cho mới.

THời của tôi điện thoại cũng đã khá phổ biến rồi, tôi có 1 con 1100 đen trắng huyền thoại, e thì có 1 con Samsung nắp gập hồng hồng. Đặt cạnh 1100 của tôi thì y như công chúa đứng cạnh chú lính chì vậy. Vừa về đến nhà tôi vớ lấy điện thoại định nhắn tin cho e ngay
– Minh ơi, về đến nhà chưa?
Song lại xóa đi, thấy như thế vồ vập quá nên thôi. Cả tối đấy tối như thằng mất hồn, đi ra đi vào ngó nghiêng cái điện thoại, nửa muốn nhắn tin ngay nửa lại thôi, cuối cùng đến 9h hơn tôi nhắn 1 tin:
– Minh ơi, đang làm gì thế J

Không màu mè hoa mỹ vì thực chất tôi cũng chẳng biết nhắn gì. 5 phút, 10 phút, 15 phút rồi 1 tiếng sau cũng k thấy hồi âm gì. Tôi chán nản quá, chắc tin nhắn mình vớ vẩn quá nên e không thèm trả lời chăng. Đang định đi ngủ thì tôi mới nhớ ra là e chưa biết đấy là số của tôi, mà e đã bảo là k bao h nói truyện với người lạ nên chắc không trả lời tôi đấy thôi.
Nghĩ thế nên tôi hí hửng nhắn tiếp ngay:
– Minh ơi, anh T đây, không phải là người lạ đâu nhé, e cứ trả lời bình thường.
Nhắn song tôi thấy mình thông minh quá xá, may mà nghĩ ra kịp nếu không lại trách e kiêu. Loáng cái tin nhắn Ting ting tới. đấy xưng danh cái là có tin mừng báo về ngay, các bác về sau có đi nhắn tin với gái nhớ lấy tôi làm bài học phải xưng tên xưng tuổi đầy đủ nhé, như thế là có tin vui ngay.
Đúng là không bõ công tôi ngồi chờ, chắc tin nhắn của e đấy, tôi vồ lấy điện thoại đọc ngay. Đọc song tôi hoa cả mắt:
– Hôm nay vào ký túc xem sex sướng không?
Đù, sao e nhắn tin lạ thế, đang định nhắn lại: sao e biết a xem sex tài thế? thì nhìn lại hóa ra là thằng Đ Bướm nhắn tin hỏi thăm. Bình thường tôi thích nói truyện với nó lắm, nhưng hôm nay đọc được tin nhắn của nó tôi chán đéo muốn trả lời, người đâu mà thiêng thế, lúc cần đéo thấy lúc đéo cần lại đến rõ đúng lúc. Không thèm trả lời Đ Bướm, tôi tiếp tục ngồi chờ tin nhắn của em. 10 phút, 15 phút rồi lại 1 tiếng sau, vẫn chẳng thấy thêm bất kỳ tin nhắn nào kể cả tin nhắn quảng cáo của nhà mạng. Buồn quá tôi ôm gối ngủ, thời đó là thời hoàng kim của nhắn tin điện thoại, thế mà lần đầu tiên ra quân của tôi đã thua trận bẽ bàng, à mà k, còn chưa được cả ra trận. Nằm trên giường tôi cứ trằn trọc mãi, hay tối nay e bận gì, hay e chưa về đến nhà ( :!) định gọi điện cho em song lại thôi. Buổi chiều nói truyện cũng vui vẻ thế mà tối đến nhắn tin cũng chả buồn nhắn lại. Tôi buồn lắm.

***
Anh chẳng ngại thời gian đâu
Chỉ cần em hứa bao lâu cũng chờ..!
Nhớ em anh viết vần thơ
Câu thương câu nhớ câu chờ đợi em

Khi buồn anh dở ra xem
Từng câu từng chữ đã lem úa màu
Mà sao câu hứa ngày nào
Chắc là theo gió bay vào khoảng không

Mấy mùa cây lúa trổ bông
Là ngần ngày ấy anh mong anh chờ
Biết Là lời hứa tuổi thơ
Hứa cho vui đấy! Ai chờ mặt ai

Em giờ như cánh chim bay
Riêng anh ở lại đêm ngày nhớ thương
Giờ thì tóc đã điểm sương
Hai mươi năm lẻ vấn vương bóng hình

Nhớ ai tác nước đầu đình
Những đêm trăng sáng chúng mình có đôi
Bây giờ em đã xa rồi
Chỉ gì câu hứa nên tôi vẫn chờ. …!
Sáng sớm ngủ dậy, việc đầu tiên tôi vớ ngay điện thoại xem có gì không.
1 tin nhắn của Đ Bướm:
– Đm, lần sau vào ký túc xem sex nhớ rủ bố với.
1 tin nhắn của em – gửi lúc 2h sáng.
– E học. Bây h ngủ.

Đọc tin nhắn cụt lủn vậy thôi mà tôi thấy vui lắm, cứ đọc đi đọc lại mãi, chẳng buồn cả ngồi dậy để đi học. Thế là k phải e kiêu, e có nhắn tin lại cho tôi. Chẳng qa là e bận học thôi, đúng là học sinh thành phố, chăm học thật, 2 h sáng mới được đi ngủ mà sáng còn phải dậy đi học nữa. Tôi nhắn lại:
– Em ngủ muộn thế. Lúc e nhắn tin a ngủ mất rồi. Hôm qua ngủ a mơ thấy e đấy.
Đúng là hôm trước ngủ tôi có mơ thấy em, được nắm tay e đi chơi thật, nhưng nói thế ngại quá nên tôi lại xóa đi, chỉ nhắn:
– Em ngủ muộn thế. Lúc e nhắn tin a ngủ mất rồi. Tí nữa gặp nhau trên xe bus nhé.
Gõ song, đọc đi đọc lại xem câu cú có lủng củng không rồi mới gửi đi.

Hôm nay có nắng nên trước khi đi học thằng Hùng mang chăn chiếu ra phơi phóng (chúng tôi chẳng mấy khi giặt chăn cả, cứ hôm nào có nắng là mang ra phơi thôi – sinh viên mà). Đang đánh răng mà tôi còn nge thấy thằng Hùng vừa phơi chăn vừa gào tướng lên:
– T ơi là T, đã học đại học rồi mà còn đái dầm. xấu hổ đéo chịu được.
Thằng Hùng mồm to, lại còn gào lên nữa làm mấy em đi qua nhà thấy thế cười khúc khích làm tôi ngại lắm. Mồm đang ngậm kem đánh răng nên tôi chẳng thể nào bào chữa được. Ra đến bến xe bus gặp mấy em vừa nãy cười mình, đang định thanh mình rằng: không phải tôi đái dầm đâu. Nhưng lại sợ các em nghĩ k phải đái dầm cũng chắc là mộng tinh nên mới ướt chăn thì càng xấu hổ nên tôi cũng đéo thèm giải thích.

Hôm nay xe bus chật cứng, tôi chỉ thấy e mỗi lúc lên xe, e cười với tôi như mùa thu tỏa nắng rồi đứng tịt luôn ở phía trên đầu xe. Tôi định men men đi lên đứng gần e, nhưng xe đông qá, lại gặp ngay một ông cao to đen mồ hôi dầu đứng chắn nên cũng chịu. Chỉ đứng ở dưới nhòm lên, thấy e vẫn điệu vừa đứng vừa gà gật.

Chưa được nói với e câu nào nên tôi bứt rứt lắm, đến trường tôi không xuống mà quyết định đi theo em.

Hôm nay trời đẹp lắm, trời mùa thu, những tia nắng sớm không gay gắt như nắng mùa hè, nó êm dịu chảy dài từng vạt trên từng vòm lá, đổ xuống đường như mật ong. Sớm thu còn có những cơn gió mát thổi qua, mơn man trên da thịt của các chị các cô đang chạy xe máy ngoài đường, tôi thấy hình như ai cũng cố dạng dạng thêm chân ra để gió lùa vào cho nó mát, còn nó mát là là cái gì mát thì tôi chẳng biết.

Đang thả hồn theo từng cơn gió thu thì em hỏi:
– Hnay a lại đến đây gặp bạn à?

– ừ. Sao e biết tài thế?

– E đoán đấy. hihi.

Tôi và em đang sóng bước cùng nhau, cuộc nói truyện của chúng tôi đã không còn cụt lủn như trước nữa, tôi cảm thấy thân tình hơn, thỉnh thoảng em còn cười nữa.

– Em ngủ khuya nhỉ, hôm qua 2h còn nt cho a.

– Vâng. Lúc đấy e mới học song. Lúc a nhắn tin e k để ý. Hi.

E nói rồi quay sang nhìn tôi cười. Lại nói tiếp:

– Sinh viên bọn a thích nhỉ, e cũng thích được làm sinh viên lắm.

– E cũng sắp được là sinh viên rồi mà. Cố học còn mấy tháng nữa thôi.

Tôi biết chắc việc học tập của e áp lực lắm, nhìn cái balo nặng, lúc nào lên xe bus cũng gà gật là tôi biết em vất vả thế nào rồi. Tôi động viên e:

– Trường e tỷ lệ đỗ cao mà, có mấy ai thi trượt đâu.

– Thế nên e mới sợ, thấy cũng áp lực lắm Nhỡ e trượt thì chết.

Định động viên em ai dè còn như thêm dầu vào lửa. Tôi hỏi tiếp:

– Thế e định thi vào trường nào?

– E chưa biết. Thôi e vào học đây.

Dứt lời e định chạy vụt đi. Luống cuống tôi gọi lại:

– Minh ơi. Anh bảo này.

– Sao thế anh?

– Thỉnh thoảng cho a nhắn tin nói truyện với e nhé. A sinh viên xa nhà nhiều lúc cũng buồn.

– Hihi. Vâng. Có sao đâu anh. Nhưng e lâu nhắn lại thì a cũng k được trách em đâu nhé.

Nói song e vụt đi, bỏ lại cho tôi nụ cười như nắng mùa thu.

Sau hôm đấy, tôi cảm thấy tình cảm 2 đứa phát triển hơn. Nó nhẹ nhàng như làn gió mùa thu, nhẹ len lỏi vào tâm hồn chúng tôi dịu mát. Thứ tình cảm đầu đời thiêng liêng, trong sáng.

Thỉnh thoảng tôi lại trốn tiết đầu đi bộ đến trường cùng em. Không dám hôm nào cũng đi sợ e chê lười học không yêu thì chết. Còn việc nhắn tin thì ngày nào tôi với e cũng nhắn tin với nhau, sáng nhắn, chiều nhắn, tối cũng nhắn nhưng tổng kết một ngày chắc chưa được 10 tin nhắn. Lí do thì là e bận, bận học và bố mẹ e rất nghiêm k cho e dùng điện thoại liên lạc lung tung.

Buổi sáng tầm 8h ngồi trong lớp tôi nhắn tin:

– Minh à, buồn ngủ không e, sáng a thấy e ngủ gật suốt thế? J

Tầm 1 tiếng sau e sẽ nhắn lại:

– Em không, sáng trên xe ngủ 1 tí rồi.hi. Em vừa học song tiết Toán.

Tôi nhắn lại luôn:

– Thế à? A buồn ngủ quá. Chiều mấy h e tan học thế?

Đến tầm trưa e sẽ nhắn lại:

– 4h hơn ạ. E vừa học song.

Tôi biết e phải thức khuya học bài nên buổi trưa cũng ít khi nói truyện để e nghỉ ngơi. Chỉ đến tối tôi với em mới nhắn một vài tin nhắn hỏi han. Em chỉ nhắn lại khi đã học song chuẩn bị đi ngủ, thường là 2h sáng, tôi cũng hơi buồn, nhưng k có gì vì được nói truyện với e là tôi vui lắm rồi.

Mỗi buổi chiều em tan học thêm tôi thường chờ em về cùng. Một tuần cũng 2, 3 buổi. Còn những hôm e đi học ở trung tâm thì thôi. Đợt đấy tôi hay bốc phét với thằng Hùng là ở lại trường lên thư viện hoặc vào ký túc học nhóm.

Trời Hà Nội đã quá thu vào đông, tiết trời se lạnh. Chờ e ở bến xe bus trên đường Kim Mã, ngắm đường phố qua lại như mắc cửi, thỉnh thoảng lại có gánh hàng rong đi qua. Tôi hay mua cho e hôm thì bắp ngô hôm thì củ khoai nướng, nhìn em vừa xuýt xoa vừa ăn vừa thôi thích lắm. Tôi hay trêu:

– Cẩn thận, không nóng phỏng lưỡi, phỏng môi về mẹ lại hỏi đi học cắn nhau với ai mà lại sưng mồm.

Em nhìn tôi, nguýt dài, đuôi mắt lườm khét lẹt

– A đừng có vớ vẩn. Thôi, đi đi anh đi.

– Đi đâu? Xe bus đã đến đâu e?

– Đi bộ, hôm nay e muốn đi bộ. hihi.

Em kéo tay tôi đi, tay em thật mềm, thật ấm.

Chúng tôi đi bộ trên con đường Kim Mã nên thơ, bên những tán bằng lăng đang mùa trút lá, trơ trọi khẳng khiu. Đi bộ cùng e tôi cảm nhận được một sự dịu dàng, trầm lắng khác hẳn với cuộc sống ồn ào, tất bật hiện hữu xung quanh.

Đi bộ qua hàng xà cừ bên hồ Thủ Lệ, tôi và em dừng chân ngồi trên hàng ghế đá gần hồ, ngắm các cụ già tập thể dục, đi bộ, đánh cầu lông, ngắm các quán cắt tóc dưới gốc cây cổ thụ, ngắm các cụ câu cá thỉnh thoảng giật tung cần, cười khoái trá khi bắt đc chú cá rô, cá chép, hít hà mùi thơm của khoai nướng, cảm nhận vị ngọt của bắp ngô lùi, cùng em ngắm nhìn khoảnh khắc tuyệt đẹp mà cuộc sống ban tặng tôi cảm thấy lòng thật bình yên và dịu dàng, nhịp sống hối hả, xô bồ bên ngoài như lùi ra xa.

Tất cả đẹp như 1 bộ phim hoài cổ. Tôi và em như xích lại gần nhau hơn, tay trong tay, tôi khẽ đưa tay vòng qua lưng em siết lại, em e thẹn thu mình, dựa đầu vào vai tôi.

– Minh ơi, a yêu em.

Gió vẫn xào xạc trên tầng cao, lời tôi như hòa vào lời gió. E k nói gì, tôi chẳng biết e có nghe thấy không, chỉ thấy e càng rúc sâu vào vai tôi, tay e nắm chặt tay tôi, khẽ hát:

e hát một bài gì đó bằng tiếng anh mà tôi k biết…..
*
Viết đến đây cảm xúc quá các bác ạ, nhớ lại tôi tí rớt nước mắt đấy.

****
Em có nghe thấy anh nói gì không
Em có nghe thấy gió nói gì không
Anh đã thương nhớ gửi vào trong gió
Đôi phút bên em, được nghe em nói với anh.

Gió hãy nói rằng tôi mong có em
Gió hãy nói rằng tôi luôn nhớ em
Gió hãy nói rằng tôi yêu em
Thế thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN