[H+] Màu Nắng
Phần 6
Hà Nội tháng 12 hoa cải về trời họa mi ở lại
Sáng sớm, băng qua những làn sương mờ ẩn hiện, đâu đó những người đạp xe chở gánh hàng hoa chầm chậm di chuyển trong không khí vắng vẻ. Mùa đông Hà Nội không còn nắng, cơn gió mang theo giá lạnh, để gánh hoa Cúc họa mi thêm bừng sáng và tinh khôi hơn bao h hết. Đưa tay ôm trọn bó họa mi vào lòng lại thấy rạo rực và dâng trào nỗi iều khó tả. Cách cúc bồng bềnh như làn mây trắng, mỉm cười chào Hà Nội mùa đông đã về.
E cũng rất thích Cúc họa mi, trên đường Kim Mã mỗi khi gánh hoa đi qua, e lại xuýt xoa. Em bảo e thích hoa họa mi vì tuy nó bé nhỏ giản đơn nhưng lại có 1 nhiệm vụ vô cùng cao cả là báo hiệu mùa đông về. Nó chỉ giống như cánh chim báo tin, vụt đến rồi vụt đi ngay. Khi mọi người đã quen với cái lạnh giá của đất trời đang xê dịch thì nó lặng lẽ biến mất, lặng lẽ rời xa giống như cái cách chúng xuất hiện chẳng ồn ào. Chỉ khoảng một, hai tuần, đến và đi lặng lẽ như áng mây trôi nhưng luôn để lại trong lòng người 1 cách gì đó rất riêng, 1 thứ mà chẳng loài hoa nào có thể thay thế được…
Hà Nội năm đó mùa đông lạnh lắm, gió Đông Bắc tràn về tê tái cả người, cái lạnh hanh khô cứ len lỏi qua từng lớp áo dày cộm, chỉ chực ai đó sơ hở là ùa vào. Bằng cách này hay cách khác, cái lạnh khiến con người sát lại gần nhau hơn, khiến những cái siết tay hay những cái ôm trở nên ấm áp và ý nghĩa hơn. Lạnh sâu thì đã sao chứ, Hà Nội vẫn đẹp bình yên và đầy thân quen!
Trời lạnh, thằng Hùng hay bỏ tiết đầu ở nhà ngủ vùi, nhưng tôi thì không, tôi vẫn dậy sớm đi học đúng h để đc gặp e. Thằng Hùng cũng đã biết truyện tôi nên chẳng ngạc nhiên gì, a Tú thì càng ủng hộ:
– Thời sinh viên thì phải yêu, phải trải qua hết, nếu không phí đời sinh viên. Mà chú đã chén chưa? Hôm nào dẫn về a duyệt cho.
Ông Tú vẫn thế, bỗ bã rất đời.
Hôm đó, vào một ngày cuối năm, bên hồ Thủ Lệ tôi thấy e nháng buồn.
– Sao thế e? hôm nay ở lớp có truyện gì à?
– Không có gì đâu a.
– Đừng giấu a. Có gì kể a nghe.
– Sắp đến Tết rồi a nhỉ. – e không trả lời thẳng tôi.
– ừ, khoảng hơn chục ngày nữa thôi.
– Bao h a về quê?
– 25 (âm) a về, Sao thế nhớ a à?
– Ghét, ai thèm nhớ chứ. Em vừa nói vừa đấm thùm thụp vào lưng tôi.
– Anh về nhớ nhắn tin cho e nhé.
– ừ. Anh gọi nữa nhé.
– Đừng anh, bao h không có ai thì e gọi cho nhé, không bố mẹ e biết chửi chết.
– Lo gì, bố mẹ e không biết đâu.
– K được, e cấm đấy.
E lừ mắt nhìn tôi. Sau hôm tôi nói yêu em đến h cũng đc 1 thời gian, tình cảm của chúng tôi cứ thế vun bồi, tình cảm ban đầu giống như 1 dòng suối nhỏ, cứ tí tách chảy dần ra sông rồi ra biển lớn, thấm mát tâm hồn chúng tôi. THời điểm bấy h nó như ở khoảng giữa của dòng sông, cứ êm ả trôi dòng, chưa trải qua sóng lớn nơi cửa biển, bãi xa.
Tôi và e đã nhắn tin với nhau nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng gọi điện nói chuyện với nhau nhưng hạn chế. E bảo bố mẹ e ghê và tinh lắm, k thích em yêu đương gì, nhất đang lớp 12 nên càng cấm. Tôi và em vẫn chỉ gặp nhau chủ yếu tại Kim Mã, nói truyện với nhau tại bến xe, bên ghế đá hồ Thủ Lệ hay trên những chuyến buss ít người. Những buổi chiều e được nghỉ học thì lại cùng nhau vào khu Ciputra chơi nhưng rất ít.
Tôi cũng không muốn e phải phân tâm nhiều để tập trung cho việc học, mấy tháng nữa thôi khi em đã là sinh viên như tôi, lúc đó tôi và em sẽ có nhiều thời gian cho nhau hơn. Nghĩ đến đó tôi lại mỉm cười, bằng lòng với những buổi sáng cùng e trên chuyến xe bus chật cứng, đôi lúc đi bộ cùng e đến trường, hài lòng với những buổi chiều cùng e sóng đôi trên đường Kim Mã, bước qua những gốc cổ thụ già bên hồ Thủ Lệ, cũng chẳng phàn nàn mỗi khi đang cùng nhau em giật mình mỗi khi tin nhắn đến cứ ngỡ mẹ gọi, k buồn khi e hoảng hốt nhìn đồng hồ rồi dục tôi ra về mặc dù mới gặp nhau chưa đc 5 phút. Không sao cả miễn là tôi có em ở bên là đủ.
– Ra Tết cái là em cũng sắp thi Đh rồi đấy, nhanh anh nhỉ, e lo quá.
– Không sao đâu em, cứ bình tĩnh thôi. Lo gì, có gì không biết cứ hỏi anh, a giỏi lắm đấy.
Tôi nhìn em cười động viên, đúng là học sinh cuối cấp, lo lắng thi cử luôn thường trực. Em cứ nói đến truyện thi là lại lo, tôi biết e rất áp lực, áp lực từ gia đình, áp lực từ bạn bè. Tôi bảo e có gì hỏi tôi chú thực ra tôi muốn bảo cũng chẳng bảo được. E học chuyên Anh, thi khối D trong khi đó thì tôi tiếng anh ngoài Hê lô với gút bai ra thì chịu, mà e thì cũng toàn đứng trong Top trên của lớp, nói thật chứ lực học của em ngày xưa tôi lớp 12 cũng còn chạy xa chứ đừng nói đến bây h. Tôi chỉ có thể ở bên động viên những lúc như này thôi:
– E k phải lo đâu, ngày xưa a học dốt lắm, có biết gì đâu mà vẫn đỗ đại học đấy thôi, quan trọng là phải bình tĩnh, bình tĩnh mới làm được bài tốt. mà ngoài khối D ra e có định thi thêm k?
– Có, e thi thêm khối A nữa. Hay e thi vào trường a nhé ?
– ừ.
– Cứ nghĩ đến học tập thi cử là e thấy mệt mỏi lắm a ạ. Từ bé đến h đã thế rồi. Bố mẹ kỳ vọng nhiều vào e lắm, lúc nào cũng áp đặt, cấm đoán e. E chưa bao h trái ý bố mẹ điều gì đâu, cũng chẳng giấu điều gì, gì cũng kể. Có mỗi a là e chưa kể thôi. Hi
Tôi cứ lặng yên nghe e tâm sự, thỉnh thoảng ậm ừ câu truyện. E là chị cả trong nhà, dưới e còn 1 cậu e kém em 10 tuổi. Bố mẹ e đều là cán bộ, bố làm ngoại giao, mẹ ngân hàng, từ nhỏ e đã chăm ngoan học giỏi, đạt nhiều giải thưởng của thành phố. Nhưng theo e kể từ nhỏ e chỉ có học học và học, chẳng mấy khi đi chơi ra khỏi nhà, trừ đi du lịch cùng gia đình. Lên c3 trường em học tổ chức nhiều hoạt động ngoại khóa e mới được vui chơi nhiều hơn, thoải mái hơn nhưng vẫn bị áp lực thi đại học và sự kì vọng càng lớn của bố mẹ.
– Hôm nào trước khi về nghỉ tết anh đưa e đi chơi 1 hôm nhé, quanh quanh Hà Nội thôi.
– Thật á. – Giọng e reo vui như trẻ con
– ừ. E thích đi đâu.
– Thế thứ 3 tuần sau nhé. Hôm đó e nghỉ buổi học thêm cũng đc. A cho e lên Đinh Lễ nhé, e muốn lên đấy đọc sách, Sau đó ăn kem Tràng Tiền e thích vừa ăn kem vừa đi dạo quanh bờ hồ, sau đó đi đâu tùy anh. Nhưng k được về muộn đâu nhé.
Đúng là chăm học, đi chơi vẫn nghĩ đến đọc sách, được rồi, tôi sẽ về hỏi ông Tú mấy địa điểm để đưa e đi.
Tối về e nhắn tin cho tôi:
– Hihi, e thích quá, lâu lắm rồi chẳng được đi chơi đâu, toàn học.
– Thỉnh thoảng a chả đưa e đi chơi đấy thôi.
– Đâu, điêu thế, a đưa e đi đâu bao h đâu.
– Ra hồ thủ lệ chơi, vào Ciputra chơi còn gì. Tuần mấy lần nhé.
– Eo ơi. Thế mà cũng gọi là đi chơi á. Đi được có tí.
– Tại em toàn đòi về đấy chứ, a thì đi mấy tí chả được.
– Hi. Thứ 3 nhớ nhé, e mong đến thứ 3 thật nhanh. H e đi học đây, tí e nhắn tin cho nhé.
Ngồi 1 lúc lại thấy tin nhắn của em:
– Thứ 3 đi luôn từ trưa a nhé, e k về nhà nữa. e mời a ăn bánh mì Hương Lan.hi
Nhắn tin cả trong lúc học thế này tôi biết e đang rất vui, thấy e vui tôi lại trách mình vô tâm. Từ lúc quen đến h chẳng bao h đưa em được đi đâu chơi cả.
Hôm thứ 3, nửa buổi tôi bắt xe bus từ trường đến cơ quan a Tú mượn xe máy, do đã bảo trước nên a Tú đưa ngay, chỉ dặn đi lại cẩn thận. Chờ 1 lúc thì e ra, thấy tôi e cười nhưng trán hơi nhăn lại hỏi:
– Đi xe máy à a? a có biết đường k thế?
– A biết mà. Tối hôm trước đã hỏi kỹ a Tú đường rồi còn cẩn thận ghi ra giấy đúc vào túi áo nên tôi tự tin đáp ngay.
– Hi thế đi ăn đã anh ạ. Em đói quá, mà hôm nay ngồi trong lớp cứ nghĩ đi chơi là e chẳng tập trung học gì cả đấy.hi. a có thế k?
– K, a tập trung lắm… a bận tìm hiểu xem hôm nay đi chơi những đâu nên tập trung lắm.
– Hi, a này.
E cười đập vào tay tôi. Vào ngày đầu năm 2007 nếu bạn nào thấy có 1 thằng đẹp trai như Lưu Đức Hoa đang bị 1 em mặc đồng phục học sinh cấp 3 xinh như Evgeniya Loza cầm cả cái balo phang vào người tại tiệm bánh mỳ trên đường KM thì đấy chính là tôi đấy.
Tôi đèo em qua đi qua từng con phố, trời lạnh mà e cứ ngồi cách tôi 1 đoạn chắc e ngại, tôi muốn e ngồi dịch vào với tôi lắm nhưng chẳng biết làm thế nào. Đúng lúc đang nghĩ mưu thì phía trước 1 thằng đi xe máy tạt đầu. May mà tôi phanh kịp, e hơi bất ngờ nên chúi về phía trước.
– Ngoài đường đi ẩu ghê. May mà a phanh kịp. E ngồi cẩn thận k ngã nhé. Mà trời rét e nhỉ.
Tôi thông minh nhưng e còn thông minh hơn, nghe tôi nói vậy e cũng dịch gần lại phía tôi, nhưng vẫn cách 1 đoạn.
– A rét hả? khổ thân,.
– ừ, gió thổi hơi lạnh, làm thế nào nhỉ?
– Hi, e ngồi sau chẳng rét mấy, hay e cho a mượn áo nhé?
Á khẩu, tôi chẳng dám nói thêm gì, đúng lúc đèn đỏ, tôi lại phanh két. E ngã dúi đập mặt vào lưng tôi.
– Ui, a đi kiểu gì thế?
– Tại đèn đỏ- tôi ấp úng- mà k tại em đấy
– Sao lại tại em?
– Tại em mà a lạnh.
– Hihi, rõ ghét.
Lần này e ngồi dịch hẳn về phía tôi, dựa cằm vào vai tôi
– Hôm nay lạnh nhỉ a nhỉ?
– ừ, e ôm anh cho e đỡ lạnh nhé. Người a ấm lắm.
– còn lâu nhé.
Em nói, tì mạnh cằm vào vai tôi đau điếng những vẫn luồn tay vào túi áo khoác của tôi siết lại. Lúc đó tôi thấy cơn gió mùa đông như ấm hơn rất nhiều.
Vào phố Đinh Lễ đọc sách, e chúi đầu vào mấy quyển sách ngoại văn còn tôi thì đọc 7 viên ngọc rồng. Lúc ra về tôi mua cho e cuốn “If Tomorrow Comes” của Sidney Sheldon, trong nhà sách tôi để ý thấy e đọc chăm chú lắm, lại thấy cái bìa sách đẹp đẹp lại nghĩ là tặng tiểu thuyết tình cảm còn gì lãng mạn bằng nên mua tặng e. Tôi còn mượn bút ghi vào trang bìa mấy dòng sau:
“ Tặng em!
Nhân dịp buổi đi chơi đầu tiên. Mong rằng nó sẽ bầu bạn với em những lúc không có a.
Hà Nội, ngày.. tháng.. năm”
Lúc đầu e nhất định không chịu để tôi mua vì quyển sách ngoại văn cũng khá đắt, tôi phải nói mãi e mới chịu nghe.
– E về đọc đi, rồi kể cho a nghe xem truyện tình cảm của nhân vật trong sách có hay như của mình k nhé.
– Vâng, nhưng đây k phải tiểu thuyết tình cảm đâu nhé.hihi
– Thế à, cũng k sao, nhưng đọc song nhớ p kể cho a nghe nhé.
– Vâng!
Chúng tôi nắm tay nhau ra bờ hồ, ngồi ghế đá ngắm tháp rùa ăn kem, em vừa ăn vừa suýt xoa vì lạnh, nhưng ánh mắt ánh lên vẻ thích thú ngập tràn. Tôi siết chặt tay em, hai hàm răng va vào nhau cồm cộp, cố gắng lắm mới ăn hết được 1 cái kem ốc quế.
– Hi, a lạnh quá à. E mà k no thì vẫn ăn được nữa đấy.
– A có 1 cách vẫn ăn kem mà k no đấy.
– Cách gì vậy a? e ngạc nhiên hỏi
– Ăn môi a đây này. Vừa lạnh, có vị kem mà lại k sợ no nhé.
– Xí, ai thèm chứ.
Em ửng hồng nắm tay tôi kéo đi.
– Đứng dậy đi a. e muốn đi bộ quanh hồ.
Đi bộ 1 tí mỏi chân, còn e lại kêu đói (con gái tuổi 18 có khác, ăn khỏe thế) trước khi về tôi đèo e qua ngõ Huyện ăn cháo. Đoạn đường về tôi vòng qua đường Cổ Ngư, đi qua con đường lãng mạn nhất Hà nội rồi vòng đường ven hồ Tây về nhà.
Trời đã về chiều, qua hồ gió thổi mang hơi nước càng thêm lạnh. Lúc về e đã ngồi sát vào tôi, tay vẫn đút vào túi áo tôi nhưng vòng tay đã siết chặt hơn. Sắp hết con đường ven hồ, gần về đến nhà tôi càng đi chậm lại, lòng thầm ước con đường này mãi dài ra để tôi được ở bên e lâu hơn.
– A ơi dừng lại 1 tí, e chưa muốn về.
Tôi dừng xe tại 1 góc đường, nép xát vỉa hè, tôi và em dựa vào xe nhìn ra hồ im lặng.
– Hôm nay đi chơi e vui lắm a ạ.
E khẽ nói dựa đầu vào vai tôi. Tôi khoác tay qua lưng em, kéo em thêm vào lòng
– ừ, a cũng vui lắm.
ghé sát mặt vào tóc em, tôi hít hà hương thơm con gái.
– Tóc e thơm quá.
– Điêu, e đi cả ngày rồi còn gì thơm nữa.
– Thật, a thề.
Tôi kéo em lại gần mình hơn, lúc này e dựa hẳn vào người tôi, tôi vòng 2 tay qua ôm em, mặt dí sát vào tóc e hít hà. Gió từ hồ thổi vào phần phật, tôi thấy e khẽn run lên.
Xoay e lại, tôi ôm chặt hơn, e gục đầu vào vai tôi, tôi lại nghe thấy e hát, 1 bài hát tiếng anh mà tôi k biết.
Chúng tôi cứ đứng như thế 1 lúc, áp vào nhau. Rồi như bản năng tôi hơi đẩy em ra, lúc này mắt em hơi nhắm, gió thổi mang tóc và hương thơm phả vào làm tôi càng thêm ngây ngất. Tim tôi thì đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nhìn thấy đôi môi e đang run rẩy đón chờ.
Tôi cúi xuống, môi tôi và môi e run rẩy tìm đến nhau, vụng về và lập cập.
Nụ hôn đầu đời của tôi và cũng là của em đầy đam mê và vụng dại, sự khao khát, run rẩy khì lần đầu chạm môi 1 người khác bao năm vẫn ko thể xóa mờ. tôi ôm e thật chặt, môi tôi môi e dính chặt ngỡ như chẳng thể tách rời.
Hôm đấy, bên Hồ Tây lộng gió, tôi và em đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Thật mềm. Thật êm….
Rồi bỗng, e cắn tôi 1 cái đau điếng vào môi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!