[H+] Màu Nắng - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


[H+] Màu Nắng


Phần 8


Bàn tay tham lam của tôi lại tiếp tục mò xuống dưới sâu hơn, xoa nhẹ lên lớp vải quần nơi đùi em, e khép chân mình vào xấu hổ. Tôi không buông tha vẫn vuốt ve em, e vẫn chỉ phản kháng yếu ớt, ngực vẫn ưỡn lên, tay vít đầu tôi xuống ngực em. Tôi lần mò cúc khóa nơi quần em, mở bực ra, e lúc này như bừng tỉnh, níu chặt tay tôi, giữ lại:
– Anh ơi, đừng, e sợ.
Môi tôi bập vào đầu ngực e mút mạnh, em cong người ra, tay em bỏ tay tôi ra bấu lại vào đầu tôi kéo xuống.
– Ah.. ah… anh ơi.
1 lần nữa tôi kéo mạnh phéc-mơ-tuya quần em xuống
Đúng lúc đó.
ĐÙNG!!!
Thằng nào đánh bom khủng bố???

Không, trời nổi sấm to rồi mưa đổ xuống như trút nước, như tỉnh cơn mê, cả tôi và em vội và chạy vào Điếm canh đê gần đó trú mưa cùng mấy người khác.

Cơn mưa mùa hạ đến không đúng lúc một chút nào, lúc tạnh cũng đã hơn 4h, e liên tục nhìn đồng hồ lo lắng.
– Chết. như thế này thì về đến nhà muộn quá a ạ. Mình về luôn thôi anh.
Lúc tôi về trời vẫn mưa lất phất, may trong xe a Tú lúc nào cũng sẵn áo mưa đôi nên tôi với e mặc vào đi ngay. Sau cơn mưa trời hơi lạnh, ngồi sau tôi, mặc chung 1 chiếc áo em nép vào tôi thật chặt.
– Vừa nãy ngắm hoa đẹp nhỉ e nhỉ.
– Vâng, nhưng e có được ngắm mấy đâu. Tại a đấy.
– Tại gì a? a có làm gì đâu. Tại e thì có.
– Sao lại tại em, tại anh cứ nghich làm e chẳng được ngắm hoa đấy.
– Tại em đẹp quá nên a mới thế chứ.
Em cười hinh hích đấm vào lưng tôi.
– Lần sau cấm được như thế nữa đấy. Làm thế nữa em giết.
– A không sợ.
– Kệ a, e k biết.
E kéo dài chữ biết mãi ra, trong giọng nói của em tôi thấy rõ ý cười. Em lại càng ôm tôi chặt hơn, cơn mưa như không còn lạnh nữa, gió cũng thổi nhẹ hơn.

Do trời mưa đương trơn nên chúng tôi về đến Hà Nội cũng hơn 7h. Về đến gần nhà em đã 8h kém. Nét lo lắng hiện rõ lên khuân mặt e, kiểm tra điện thoại em hơn chục cuộc điện thoại nhỡ của bố mẹ e. chắc đi đường ồn nên k để ý. Mọi hôm h này e đã về nhà, hôm nay chưa về, điện thoại không gọi được lo lắng là phải. Chắc h này bố mẹ e đang giận lắm.
Sau khi em vào nhà, tôi vẫn lo lắng đứng trước cửa nhà e nghe ngóng.
1 lúc sau tin nhắn của em đến:
– Hihi. K sao a ạ. Bố e giận lắm nhưng e cũng chỉ bị chửi tí thôi.
Chỉ lúc đó tôi mới yên tâm đi về.
Tối đến em nhắn tin cho tôi:
– Hôm nay đi chơi e thích lắm a ạ. Cảm ơn a nhé, có lẽ đây là sinh nhật vui nhất từ trước đến nay của e đấy.hihi. yêu a. :*
Đọc mà tôi thấy tim mình mát lạnh.

Ѕẽ luôn thật gần bên em
Ѕẽ luôn là vòng taу ấm êm
Ѕẽ luôn là người уêu em
Ϲùng em đi đến chân trời

Lắng nghe từng nhịp tim anh
Lắng nghe từng lời anh muốn nói
Vì em luôn đẹp nhất khi em cười
Vì em luôn là tia nắng trong anh
Không xa rời.

***

Sau hôm đấy tôi với em cũng k đi xa nữa, chỉ loanh quanh bến xe Kim Mã, khu vực gần nhà em thôi. Một mặt để e tập trung ôn thi mặt khác tôi cũng cần phải ôn thi cuối kỳ nữa.

Nói qua cho các bạn biết tình hình học tập của tôi lúc này. Kỳ 1 tôi học 7 môn thì thi đi trượt 5 môn, qua được Đại số và Thể dục, thi lại 5 môn trượt tiếp cả 5 k đỗ môn nào. Kỳ 2 học thêm 7 môn mới và 5 môn học lại tất cả là 12 môn, lúc này tôi phải cố gắng nếu không về việc học hành sẽ có 1 Tuấn “bả” thứ 2 xuất hiện.

Các bạn đừng trách tôi mải yêu quên học, việc yêu đương của tôi các bạn cũng đã biết, tốn rất ít thời gian, nhưng chẳng hiểu sao tôi học không vào, hay nói cách khác là chán chả buồn học, có lẽ đó là tâm lý chung của sinh viên năm 1 như tôi. Thằng Hùng cũng chẳng khá hơn, học 7 môn, qua được 3 trượt 4. Nhưng nó đã quyết tâm ôn lại để thi đại học, nó k thích học trường Giao thông nữa. Nó Cấp 3 học giỏi hơn tôi, điểm thi đại học cũng hơn tôi nên còn thế đc, chứ tôi thực sự là k có hứng.

Thời tôi Bách khoa, Xây dựng, Giao thông có lẽ là 3 trường học nặng, việc bị tăng ca (đúp 1 năm), đuổi học là bình thường, cứ nhìn ông Tuấn bả 7 năm không ra được trường, 16 lần thi lại học lại 1 môn không qua là biết.

Nói thế nhưng tôi cũng rất quyết tâm, nếu mà bị tăng ca hay đuổi học thì chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào nhìn e nữa.

Những ngày này gặp em càng thấy em xanh xao tiều tụy hơn, mấy lần tôi bảo e đi khám nhưng e cứ bảo không sao, chỉ là lo lắng nên k ăn được thôi. Thế nên lần nào đi chơi tôi cũng bắt e phải ăn thêm gì đấy. Việc học chắc cũng căng thẳng tôi nghĩ mà thương e vô cùng, nghĩ ước gì mình có thể thay em để học để thi hộ em nhưng lại nghĩ với sức tôi thi thì chắc là trượt đầu nước nên lại thôi.

Tôi thi hết môn song k về nghỉ hè mà chỉ về có 1,2 hôm thăm nhà rồi lại xuống ngay, bốc phét bố mẹ là tôi phải phục vụ thi đh nên chưa nghỉ đc. Tôi phải xuống để ở bên e lúc này.

Ngày em thi khối A cũng đến, điểm dự thi của e ngay tại trường. Năm đó nắng to lắm, ve kêu xào xạc cả đêm trên vòm lá. Sáng sớm tôi dậy thật sớm, nhắn tin chúc e thi tốt, do hẹn từ trước nên tôi chờ e ở cổng sau trường tôi, bố đưa e vào thi rồi e sẽ gặp tôi ở đó. Tôi đưa em con hạc giấy tối hôm trước tôi gấp rồi chúc e thi tốt 1 lần nữa.

Em nhoẻn cười vào phòng thi. Tôi ở ngoài khéo còn hồi hộp hơn cả e ở trong, khối A không phải khối chuyên của e nên e cũng đỡ bị áp lực hơn, e bảo e thi vào trường tôi để được 1 lần ngồi vào bàn ghế nơi tôi ngồi, 1 lần được bước chân vào giảng đường nơi tôi từng học.

2 ngày thi khối A cũng qua, không phải khối chuyên mà về nhà so đáp án em làm bài rất tốt, điểm dự kiến cao hơn tôi đợt trước nhiều. Nếu muốn e thừa sức vào Cầu Anh hay Cầu Pháp hoặc bất cứ khoa nào nếu e muốn. Rà soát đáp án cùng em tôi mừng quá, kiểu này e đã chắc chắn đỗ rồi, em khẽ cười, ánh mắt e cũng ánh lên hãnh diện và hạnh phúc.
– Thực ra e cũng muốn đỗ để được học cùng a lắm nên cố học thêm nhiều môn Hóa với Lý đấy.
Tôi ôm siết em vào lòng, bờ vai gầy của e sao càng gầy thế chắc do học hành nhiều quá đây, tôi ôm mà thương em quá.
– E mà được học cùng a thì thích nhỉ, khéo a cũng phải đúp 1 năm để học cùng e mới được. Tôi trêu nửa đùa nửa thật.
– Hihi, nhưng bố e k thích thế đâu, bố e k muốn con gái học trường kỹ thuật đâu. Vì thế e phải cố đỗ khối D. Nếu không…..
E bỏ lửng câu nói, lúc đó tôi cũng chẳng biết nó nghĩa gì, nên cũng k quan tâm vì đang bận vui sướng với kết quả thi của em.

Mấy hôm sau là ngày thi khối D, tôi cũng dậy sớm cùng em đến trường thi, cũng gấp tặng e 1 con hạc giấy trao e trước khi e vào phòng thi.
Ngày đầu tiên e làm bài rất tốt. e bước ra phòng thi với ánh mắt rực sáng, leo lên xe bố em đèo về nhìn tôi long lanh cười. Nhắn tin cho tôi bảo làm bài tốt lắm.

Lúc đó tôi thấy cuộc đời thật đẹp, cái nắng gay gắt của mùa hè như nhạt bớt đi, tiếng ve kêu như 1 bản nhạc du dương trầm bổng. Lúc đó tôi nào biết ngày mai, khi e thi môn cuối đã xảy ra chuyện, 1 chuyện có lẽ đã thay đổi cuộc đời cả 2.
Hôm sau em thi môn cuối, sang sớm lúc gặp e tôi thấy e xanh khủng khiếp, mắt quầng lên thiếu ngủ, tôi hỏi e bảo hôm trước e mất ngủ nên hơi mệt nhưng k sao.
Em vào phòng thi mà tôi cứ bồn chồn mãi k yên, trong lòng lo lắng khó tả.
Trống hết h 1 lúc không thấy e ra, cũng chẳng thấy bố em đến đón như mọi lần. Gọi cho e vẫn tắt máy chưa bật lại. Lòng tôi như có lửa đốt. Hay lúc em về đông quá nên tôi không nhìn thấy, hay máy em hết pin nên chưa gọi lại cho tôi được. Mang nặng nỗi lo lắng trong lòng tôi bắt xe bus về nhà.

Tôi không về nhà luôn mà loanh quanh tại khu nhà e liên tục gọi cho e nhưng chưa bật máy. Cổng nhà e vẫn đóng im ỉm, k ai ở nhà.

1 lúc lâu sau đã quá trưa em mới gọi cho tôi. E nói qua làn nước mắt:
– A ơi, e trượt rồi. huhu
– Sao thế e?
– E bị ngất, k biết tại sao vừa làm bài được 1 lúc thì e thấy chóng mặt quá rồi e bị ngất, bị ngất 2 lần. e k làm được bài a ơi,huhu
Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai. E tôi bị ngất, k biết bị làm sao, nhìn e tiều tụy quá tôi đã lo rồi, chỉ trách quá vô tâm.
– E đang ở đâu? a đến.
– Đừng a ơi, bố mẹ e đang ở đây, vừa ra ngoài gặp bác sĩ e mới gọi cho a.
– K được, e nói đi, e đang ở đâu, a phải nhìn thấy e. tôi tức giận gắt lên.
Chưa bao h tôi gắt hay nặng lời với e cả, e lặng im rồi khẽ đọc địa chỉ bệnh viện e đang nằm cho tôi.

Tôi nhanh chóng bắt xe ôm đến chỗ e luôn. Lúc đó trong đầu tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều, chẳng cần biết e học tập, thi cử ra sao, lúc này tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của e. Không biết e yêu của tôi bị làm sao, tôi thầm ước e sẽ không có bệnh gì, sẽ mãi mạnh khỏe, mãi đáng yêu, sẽ mãi là Như Minh xinh đẹp của tôi, mãi sẽ như ánh sáng, ánh mặt trời soi sáng cuộc đời tôi. Trên xe nhớ lại hình ảnh rạng rỡ của em, cái dáng buồn ngủ của e tôi lại thầm cầu nguyện e không làm sao, sẽ k có mệnh hệ gì.

Vào đến viện, tôi đi ngang qua phòng e bảo, thấy em đang nằm trên giường, tay đang cắm ống truyền dịch, ngồi bên cạnh e là 1 phụ nữ tầm hơn 40 tuổi, đẹp, có vầng trán cao, tôi đoán chắc là mẹ em đang vừa gọt táo vừa nói truyện với em. Giường e nằm ngay sát hành lang nên ở bên ngoài tôi vẫn nghe thấy được cuộc nói truyện.

– Ăn táo đi con, có kết quả xét nghiệm rồi. Suy nhược cơ thể cộng với lo lắng quá độ nên dẫn tới tụt huyết áp, gây ngất chứ cũng k có gì nghiêm trọng cả. Khổ thân con tôi, chắc do học hành vất vả quá đây. Chiều lấy kết quả chụp CT nếu k có gì thì về.

ở bên ngoài nghe mẹ e nói vậy mà tôi như trút đi gánh nặng, tảng đá ở ngực như được ai dỡ ra giúp. Tôi thổi phù nhẹ nhõm, thầm hứa lúc về sẽ mua hoa quả thắp hương cảm ơn tất cả các vị thần mà trên đường tới đây tôi đã khấn cầu.

– Thế việc thi của con thì sao mẹ, có thi lại được k?
– K được đâu con, nhưng cũng k sao. K vào học Ngoại thương cũng được.
– Thế con học Giao thông mẹ nhé?
– Cái này mẹ không quyết được. phải hỏi bố con nhưng nếu phải chọn Giao thông với cái kia thì chắc bố con không đồng ý đâu.
– Thế sang năm con thi tiếp được k mẹ, con sẽ học thi chắc chắn sẽ đỗ mà mẹ. Mẹ bảo bố cho con đi.
– Mẹ k biết. Cứ để từ từ. Thôi con nghỉ ngơi đi, mẹ đi mua cháo.

Tôi ở bên ngoài nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Sao lại chọn giao thông với gì nữa, e có nộp hồ sơ thi thêm trường nào nữa đâu. Qua lời kể của em về trường c3 nơi e học, cùng với thông tin cuộc nói truyện tôi lờ ngờ ngộ ra e với mẹ nói đến cái gì, nhưng tôi k dám nghĩ tới, càng không muốn nó là sự thật, sự thật đó với suy nghĩ non nớt của tôi sẽ làm cho e xa rời tôi mãi mãi.

Mẹ e đi thì tôi vào thăm e, e tôi xanh xao nằm trên giường bệnh. Thấy tôi,e khẽ gượng dậy, nước mắt ầng ậc trực trào ra.
– Anh…e nghẹn ngào gọi tôi.
Tôi ngồi xuống cái ghế mẹ e vừa ngồi, nhẹ cầm tay em, gầy và xanh quá.
– K sao e, vào học giao thông với a nhé.
Tôi cố gắng nói giọng vui vẻ nhất, an ủi em. K đả động gì đến truyện vừa nghe được vừa rồi, tôi k muốn hỏi e lúc này.
– A ơi…huhu
Đột nhiên e bưng mặt khóc nức nở, đôi vai gầy rung lên, tôi muốn ôm e tôi vào lòng quá nhưng k dám.
– Đừng em, đừng khóc, có gì kể a nghe.
Em không nói gì vừa lúc lắc đầu vừa khóc nức nở.
Tôi cứ thế ngồi lặng yên nhìn em khóc, tim tôi lúc đó cũng đang khóc theo em.

Sợ mẹ e về bắt gặp nên tôi cũng ra ngoài sân bệnh viện, tôi định ở lại chờ kết quả cuối cùng rồi về, đưa em cái Chocopie nghĩ sẽ để cho e ăn khi kết thúc kỳ thi, rồi đi ra.
Lòng tôi nặng trĩu trăm mối tơ vò. Buồn quá ai ơi!

Sân bệnh viện rợp mát bóng cây nhưng tôi thấy đất trời không khí như cô đặc lại, hít thở khó khăn, tôi nằm vật trên ghế đá, nghĩ những lời mẹ e nói, nỗi sợ mơ hồ tôi càng lớn dần, dần hiện hữu. Nỗi sợ xa em.
Buổi chiều, có kết quả chụp CT cuối, kết luận cuối cùng e k sao. Em về nhà, hẹn tôi ngày mai gặp mặt.

Cả tối đó tôi trằn trọc không ngủ được, tôi với em chỉ nhắn tin 1 vài tin rồi ngủ do e mệt và do tối nay mẹ ngủ với em. Đêm rả rích, a Tú vẫn đang đi công tác, thằng Hùng thi song cũng đã về quê, mình tôi cô đơn trong căn nhà, lòng lạnh lẽo giữa tháng 6.

Tôi và em ngồi lặng lẽ trong 1 khu vườn ở khu Ciputra, tay vẫn trong tay nhưng k ai nói gì. Bình thường tôi và em gặp nhau lần nào là ríu rít truyện trò lần đấy, bây h e thi cử song, đáng lẽ phải là lúc vui vẻ thoải mái nhất, thế mà h đây.
– K sao e ạ. K học NT cũng được, sao đâu e, điểm khối A của e cũng cao mà. Tôi mở lời trước.
– Huhu,a ơi… e lại gục đầu vào vai tôi, tự nhiên khóc nức nở.
– Sao thế em, sao khóc mãi thế, kể a nghe?
– Tối qua về, bố em không cho học GT, bắt e phải đi du học.
– Sao lại đi du học Minh?- điều lo sợ của tôi đã đến.
– Năm ngoái bố e có bảo làm hồ sơ xin học bổng, bố e bảo làm đi để trải nghiệm còn học thì học trong nước thôi. Bố mẹ cũng không muốn e con gái xa nhà. Đợt đó e cũng thử làm.
– Sao e làm mà k bảo a?
– Đợt đấy e chưa quen a.huhu. Đợt vừa rồi có kết quả, mấy lần e định bảo a song lại thôi.
– Kết quả tốt chứ e.
– Vâng, e được 1 trường ở Leeds _ UK nhận, học bổng 80%. Lúc biết tin e định kể anh song lại sợ a nói, bố mẹ e cũng mừng, nhưng mẹ e quyết k cho e đi học ĐH xa nhà, bố e nghe mẹ e nên chấp nhận bảo e thi vào NT rồi theo nghề bố hoặc nghề mẹ. Mọi truyện cũng thế thôi, nên e k kể em nữa. Nhưng hôm qua..huhu
– Hôm qua bố em lại bắt e đi à? Mẹ e bảo gì k?
– Vâng, mẹ e k nói gì, e bảo k đồng ý, e thích ở Việt Nam, e muốn học GT. Huhu. A ơi, e không muốn xa a…
– ừ ừ. A ở đây mà, a luôn bên e mà. Chắc bố mẹ e cũng đồng ý thôi, cứ để mấy hôm xem sao e.

Tôi ôm e vào lòng, tình yêu của tôi và em lúc này không còn êm đềm nữa rồi, đã qua cái thời nước sông trôi lững lờ êm đềm, đã tới lúc sông phải bổ ra bể lớn, phải đối mặt với sóng to gió lớn rồi. Không biết con thuyền hạnh phúc của tôi và e có vượt qua được khó khăn trước mặt k?

Tối đó tôi một mình bên chai rượu, một mình trong căn nhà cấp 4 tại Xuân Đỉnh, 1 mình trong nỗi cô đơn, 1 mình trong nỗi lo sợ mơ hồ, một mình tôi hoang mang sợ điều tồi tệ nhất sẽ tới. Trong cơn mơ chập chờn lúc say tôi thấy em đang dần xa dời tôi mãi mãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN