[H+ SM NP] Sương Hinh Rực Rỡ [18+]
Chương 2: 1707
Sương Hinh mặc bộ quần áo giả da quen thuộc, chiếc quần ngắn cũn cỡn kết hợp đôi vớ lưới đen, đôi chỗ rách mảng to lộ rõ phần da rám nắng chắc khỏe. Dụi điếu thuốc sắp tàn vào gờ tường, cô nâng mũ từ chiếc áo khoác da, cho hai tay vào túi áo khoác, xuyên qua đám đông, dọc theo con đường vắng vẻ đến khu phế thải cũ bỏ trống dưới Thiên Hạch.
Đám người Minh Quân đã ở đó sẵn, một tổ chức phản động cũng rầm rộ lắm, vậy mà chỉ có mình Sương Hinh là người đàn bà duy nhất can đảm dám ngồi ngang hàng với hắn. Sự xuất hiện của cô khiến cả đám hô vang, cô hếch nhẹ mép trái, lướt qua bọn chúng thẳng tiến đến chỗ Minh Quân đang ngồi.
Minh Quân giơ tay xem giờ từ chiếc đồng hồ cổ, thấy có vẻ cũ, nhưng ở đây nó là món đồ khá đắt giá khó mua được và không dễ tìm kiếm chút nào: “Đúng giờ đấy!”
“Hừ!” Cô hừ lạnh, ngồi xuống ghế cạnh hắn: “Anh biết đường lên?”
Minh Quân lắc đầu: “Không.”
“Trò gì đây?” Cô gác chân phải lên bắp đùi chân trái, nhịp gót chân trái tỏ vẻ khó chịu.
“Nghe nói có vài tên tím xuất hiện ở Địa Hạch.”
“Tím?”
“Phải.”
Sương Hinh lấy từ túi áo ra hộp thuốc lá cùng chiếc hột quẹt cũ, rút điếu thuốc, cô xoay đầu lọc lại đập nhẹ vào lòng bàn tay trước khi cho lên môi và rít nhẹ một hơi. Hào phóng ném hộp thuốc còn dăm ba điếu xuống đám đàn em bên dưới. Sương Hinh cao hứng: “Tốt thế! Đám chó ấy đến đây để bắt ai à?”
Minh Quân cau mày: “Tử Thần, Sứ Giả không phải cái danh xưng thích đặt thì đặt. Bọn chúng không phải bọn chó địa ngục dễ xơi.”
“Vậy sao?” Cô đặt ngón cái ở đuôi đầu lọc điểm nhẹ làm tàn thuốc rơi vụn xuống đất, ánh mắt chưa từng rời khỏi làn khói thuốc mờ ảo, cô nghiến răng: “Cũng chỉ là đám chó sai vặt. Mất một tên bọn chúng cũng không để tâm đâu nhỉ?”
“Đừng xem thường kẻ địch!”
Minh Quân trao cho Sương Hinh lời cảnh báo, rút từ túi quần một lọ nước màu xanh dương: “Tối nay, nhà Chính có tiệc dành cho đám xanh dương. Đến đó thu thập chút thông tin đi!”
Sương Hinh cười khẩy: “Anh nghĩ đám đó không có ai chưa từng ngủ với tôi?”
“Chúng ta không phải người Địa Hạch tầm thường.” Minh Quân nói nhỏ bên tai Sương Hinh, trao cho cô nụ cười gian xảo, hắn đưa tay ra hiệu cho ba người đứng dưới dắt cô vào bên trong căn phòng bừa bộn, phủ đầy mạng nhện.
Cô gái mang mã số 2076 màu đen lôi từ trong hộp thiếc một chiếc mặt nạ bằng da người thật, máu vẫn còn chưa khô hết. Sương Hinh nhăn mặt, che mũi: “Này, đừng có nói là đắp cái miếng da hôi thối này lên mặt tôi nhé!?”
2076 gật đầu, bảo: “Tôi đã dùng chất bảo quản trộm được từ bệnh viện Chính, giúp giữ độ đàn hồi, căng mọng như da thật trong vòng mười hai tiếng tính từ lúc mở hộp. Cho nên tối nay, cô nhất định phải rời khỏi nhà Chính trước mười giờ tối.”
Sương Hinh hiểu nhưng cái mùi này thật sự rất kinh khủng: “Tôi hiểu rồi, nhưng cô không thể làm cho nó bớt mùi đi được sao?”
2076 hạ thấp ánh mắt, cười ngượng: “Thật xin lỗi, tôi không phải chuyên gia!”
“Thôi được rồi!” Sương Hinh thở dài: “Đắp lên đi, không thì tên mặt sẹo ngoài kia lại càu nhàu khó dễ chúng ta.”
2076 bảo hai người đi cùng chuẩn bị đồ nghề, Sương Hinh có chút lo lắng hỏi: “Có đau không?”
2076 cười mỉm: “Chỉ hơi rát một chút thôi.”
Rất nhanh sau đó 2076 đã biến Sương Hinh thành một người phụ nữ hoàn toàn khác, mã số 2009 màu đen cũng bị đổi thành 2009 xanh dương. Quần áo cá tính trên người được đổi thành bộ đầm đỏ nâu ôm sát cơ thể quyến rũ. Làn da rám nắng chỉ trong chốc lát biến thành bộ dạng trắng bệch yếu ớt như kẻ thiếu máu. Sương Hinh mang đôi guốc đen cao, tay phì phèo điếu thuốc mới mồi lửa. Minh Quân đi đến giật phăng điếu thuốc ném xuống đất, đưa chân giận dữ dập tắt, gằn giọng: “Xanh dương không hút thuốc.”
“Được rồi! Không cần phải cáu gắt như thế!” Sương Hinh tập quen với lớp da mặt phủ bên ngoài, có chút khó chịu và ngứa ngáy, cười hay khóc cũng khó vì cơ mặt chẳng đồng bộ được tý nào. Thôi thì làm vị phu nhân cao quý lạnh lùng vậy.
Cô ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, bóng dáng phi thuyền to lớn phủ khắp Địa Hạch. Ở đó, được đồn thổi chính là Thiên Hạch, nơi chỉ có kẻ giàu và quyền lực nhất sinh sống. Và cũng là nơi giữ chân người mà Sương Hinh tìm kiếm bao nhiêu năm qua.
Trước khi thế giới chia làm Địa Hạch và Thiên Hạch, con người vốn sống hòa bình trên một địa cầu mang tên Trái Đất. Và rồi thế chiến thứ tư diễn ra, những quả bom hạt nhân liên tục được phóng đi, thả xuống, tàn phá hết tất cả sinh vật, khí quyển và quyền sống của con người. Những kẻ có quyền thế, giàu có đã chuẩn bị trước cho mình chiếc vé thông hành ở Thiên Hạch, nơi không có những căn bệnh quái đản, không khí trong lành. Nơi được mệnh danh Thiên Đàng Vàng, người ta nói rằng Thiên Hạch chính là phi thuyền kia, không có đường lên, cũng chẳng thấy đường xuống. Vậy mà người ở Thiên Hạch vẫn tự do đi lại Địa Hạch, nắm quyền kiểm soát sinh mệnh, rồi đặt ra vô số luật lệ hà khắc, vô lý, vô nhân đạo, tàn sát con người chống đối chính sách của chúng. Người Địa Hạch cả trăm ngàn năm qua luôn tìm đường để lên Thiên Hạch, nhưng một chút khả năng cũng không. Nếu có thể thì cũng nửa đường bị bọn “Chó Địa Ngục” hô biến người sống thành tro tàn khỏa lấp từng khoảng không trên bầu trời.
Sương Hinh lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài tường thành cao vững vàng. Họ gieo rắc vào đầu người Địa Hạch những lời tẩy não chết tiệt, nào là ngoài đó chẳng có gì ngoài chết chóc, bệnh tật, một đống mục nát, thối rửa của thế kỷ cũ. Cho nên việc tất cả con người được giữ bên trong Địa Hạch là để bảo vệ an toàn. Còn cô, cô lại không cho là thế. Thế giới mà cô từng biết, từng nhớ, nó xinh đẹp, lộng lẫy đến mức bất diệt. Chẳng gì có thể hủy hoại, phá nát sự rực rỡ đó. Chẳng qua, nếu bước chân ra khỏi cánh cổng Địa Hạch, trong vòng năm giây cô phải chạy thật nhanh trước khi đám chó địa ngục săn đuổi đến. Quá mạo hiểm!
“Minh Quân, anh có từng nghĩ về những thứ bên ngoài Địa Hạch chưa?”
“Chưa, nhưng chắc chắn chỉ mang đến cái chết.”
“Nhưng 1707 vẫn chưa chết, đúng chứ?”
Minh Quân đảo mắt về hướng cánh cổng lớn, rồi trao cho Sương Hinh cái nhìn lạnh thấu xương: “Đã chết!” Hắn quay lưng rời đi để lại cho cô lời dặn dò: “Tối nay, làm cho tốt.”
Sương Hinh có chút lớn giọng: “1707 vẫn chưa chết, anh ta… đã gửi lời hồi âm.”
Bước chân Minh Quân hơi chần chừ, hắn không quay đầu nhìn lại, vô tình mà nói… hắn lạnh lùng tuyên bố: “Đó chỉ là bóng ma, còn người… đã chết rồi!”
Ừ, đã chết! Chết từ lúc anh ta bỏ rơi tất cả mọi người để đổi lấy cuộc sống tự do ích kỷ cho chính mình bên ngoài cánh cổng lớn kia.
Sương Hinh nhìn sắc trời vẫn còn rất gắt, ánh sáng bỏng rát thiêu đốt lớp đất cát, chỉ cần đưa mắt cũng thấy được một màn khói đặc quánh bốc lên bởi nhiệt độ cao. Cô đưa tay sờ dãy mã số màu xanh dương ở sau ót mình, cười khan: “Xanh dương chưa đủ.”
Sơ lược về các cấp bậc mã số và màu sắc.
– Mã số được bốc ngẫu nhiên khi đứa trẻ được sinh ra tính theo nơi sinh Địa Hạch hoặc Thiên Hạch.
– Màu sắc được đo theo cấp bậc cao nhất của cha hoặc mẹ.
– Mã số không thể đổi, cấp bậc có thể tăng ở Thiên Hạch, Địa Hạch thì không.
– Màu sắc chia thành bảy màu tương đương bảy cấp bậc: Vàng (I) ; Đỏ (II) ; Cam (III) ; Tím (IV) ; Xanh Dương (V) ; Xanh Lá (VI) ; Đen (VII)
– I ; II ; III chỉ sống ở Thiên Hạch, không xuất hiện ở Địa Hạch.
– IV được mệnh danh là “Sứ Giả” “Tử Thần” hoặc “Chó Địa Ngục” có thể đi lại giữa hai nơi, tuy vậy rất ít xuất hiện ở Địa Hạch trừ phi có tội phạm truy nã nguy hiểm, không ở lại quá lâu.
– V ; VI ; VII chỉ sống ở Địa Hạch.
– VII có số lượng đông đúc, cuồng bạo, bốc đồng, liều mạng và hung hãn nhất. Cho nên ở Địa Hạch họ được xếp vào tận cùng đáy xã hội theo luật của Thiên Hạch đặt ra, chống cự bằng chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!