[ H+ ] Sống chung (Đam mỹ) - Phần 13: Về nhà với anh, có được không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
717


[ H+ ] Sống chung (Đam mỹ)


Phần 13: Về nhà với anh, có được không?


Sau một thời gian gác bút, bạn Ánh đã comeback rồi đây!!! =ω= cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong những ngày qua! Lớp diuuu<33

Chap 13: Về nhà với anh, có được không?

Diệp Chi Lăng mở mắt, ngáp nhẹ một cái rồi ngồi dậy, cẩn thận xếp chăn lại gọn gàng rồi đi vào phòng tắm.

Anh nhìn mình trong gương mà giật mình, đôi mắt đẹp thường ngày giờ sưng lên, khiến mắt anh ti hí như một đường thẳng.

Anh nghĩ tới chuyện hôm qua, thở dài một cái rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Hà Từ Hoàng mở cửa đi vào, thấy Diệp Chi Lăng đang ngồi trên ghế đọc sách thì không khỏi ngạc nhiên.

“Ông chủ!? Sao hôm nay đến sớm vậy?”

Diệp Chi Lăng không ngước lên, chỉ đáp: “Có hơi sớm.”

Hà Từ Hoàng chớp chớp mắt, thấy ông chủ hơi kì kì nhưng cũng chẳng nhiều chuyện, đi tới xếp đồ để chuẩn bị mở cửa.

Bạch Uyển Nhi là người đến thứ hai, và cũng là người thứ hai cảm thấy hôm nay Diệp Chi Lăng có chút khác lạ.

“Khác lạ gì cơ?” bác Trương hết nhìn Hà Từ Hoàng rồi lại nhìn Bạch Uyển Nhi.

“Thì đó! Bác có thấy ảnh không, từ sáng tới giờ ngồi lì một chỗ đọc sách, đến cả đầu cũng chẳng ngẩng lên một cái, không nói không rằng, cứ im ỉm suốt, với lại lúc cháu hỏi anh ấy đã ăn sáng chưa, ảnh còn lạnh lùng trả lời cháu là ăn rồi, thực có chút kì lạ mà!” Hà Từ Hoàng bắt đầu kể lể.

Bạch Uyển Nhi cũng gật đầu phụ họa theo: “Cả cháu cũng thấy anh ấy hôm nay cũng có chút lạ.”

“Thế à?” bác Trương gãi gãi đầu: “Bác không để ý cho lắm.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông vang lên báo hiệu có khách tới, Hà Từ Hoàng và Bạch Uyển Nhi không nhiều lời nữa, chạy ra đón khách.

Nhưng thật không ngờ, vị khách hôm nay lại là…

“Wow!! Đẹp trai quá!”

“Dáng như người mẫu vậy, cái mặt thì khỏi chê”

“Là ai vậy nhỉ? Nhìn có vẻ khá giàu có.”

“Khá gì mà khá! Không thấy người ta rất giống Hàn Thiên Ngạo – chủ tịch công ty giải trí Phượng Hoàng hay sao?”

“Gì cơ? Sao có thể!? Người cao quý như vậy tại sao lại vào một hiệu sách nhỏ bé như này?”

“Chắc là cậu nhìn nhầm rồi.”

[…]

Về phần Hà Từ Hoàng và Bạch Uyển Nhi vừa mới từ bên trong đi ra đã gặp được một nhân vật lớn thế này thì hết hồn, chẳng phải đó là chủ tịch Hàn Thiên Ngạo của công ty giải trí Phượng Hoàng luôn luôn chiếm trang nhất trong các bài báo hay sao? Tại sao hôm nay lại hạ cố tới một nơi nhỏ bé như này?

Hàn Thiên Ngạo đưa mắt tìm kiếm xung quanh, mày kiếm bỗng nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng càng trở nên âm trầm hơn.

Bạch Uyển Nhi thấy vậy vội vàng hoàn hồn chạy ra tiếp chuyện: “Anh cần tìm ai ạ?”

Hàn Thiên Ngạo không nhanh không chậm nói: “Diệp Chi Lăng.”

Bạch Uyển Nhi chớp chớp mắt ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, cúi đầu lễ phép: “Anh đợi một chút, tôi sẽ đi vào nói với ông chủ.”

Bạch Uyển Nhi đang định quay đi thì Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nói: “Không cần, chỉ cần nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu là được.”

Bạch Uyển Nhi có phần hơi do dự, nhưng ngại thế lực của anh nên chỉ đành chỉ về phía căn phòng nhỏ Diệp Chi Lăng thường ở.

Hàn Thiên Ngạo khẽ gật đầu coi như cảm ơn rồi bước nhanh tới căn phòng, để lại đôi mắt tò mò của Bạch Uyển Nhi và Hà Từ Hoàng đằng sau.

Diệp Chi Lăng không cần ngước lên cũng biết người mới vào là ai, chỉ lạnh lùng nói: “Ngồi đi.”

Hàn Thiên Ngạo hơi bất ngờ với thái độ bình tĩnh của anh nhưng cũng rất nhanh ngồi xuống, đang định mở miệng thì Diệp Chi Lăng đã nói: “Tôi cần một lời giải thích.” mặc dù miệng nói nhưng đầu lại không hề ngẩng lên.

Hàn Thiên Ngạo cũng không để ý lắm, chỉ không mặn không nhạt mà bảo rằng: “Cô ta là vị hôn thê của anh.”

Hàn Thiên Ngạo đợi một lúc vẫn không thấy Diệp Chi Lăng nói gì, chỉ đành tiếp tục: “Mẹ anh bảo cô ta về đây để vun đắp tình cảm trước khi cưới, anh không hề có tình ý với cô ta, chuyện tối hôm qua chỉ là sự trùng hợp.”

“Trùng hợp?” Diệp Chi Lăng cười một tiếng, ngước đôi mắt lên lạnh lùng nhìn Hàn Thiên Ngạo: “Thế nào gọi là trùng hợp? Anh về nhà hôm nào cũng nồng nặc mùi nước hoa, có hôm còn đem cả vết son về, rồi còn không về nhà, đến cả ngày kỉ niệm quen nhau của chúng ta cũng không nhớ, lúc tôi về nhà thì thấy cô ta đang ngồi trên đùi anh, ôm ôm ấp ấp, âu âu yếm yếm, anh xem có phải trùng hợp quá rồi không?”

Hàn Thiên Ngạo đưa tay day day huyệt thái dương, không biết phải giải thích thế nào.

Diệp Chi Lăng thấy Hàn Thiên Ngạo im lặng thì mím môi rồi nói: “Anh về đi.”

Hàn Thiên Ngạo ngước lên nhìn Diệp Chi Lăng, vẻ bất đắc dĩ nói: “Thực sự chỉ là sự trùng hợp, em biết anh là gay mà, anh sao có thể thích cô ta?”

Diệp Chi Lăng đứng bật dậy, ném quyển sách trên tay xuống đất, tức giận nói: “Anh là gay? Là gay tại sao lại hôn cô ta? Là gay tại sao hôm nào cũng gần gũi với cô ta để rồi bị dính mùi nước hoa vào người? Là gay tại sao không từ chối cô ta như anh đã từng làm với những cô gái khác? Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Hôm nào cũng nhìn thấy anh ôm eo cô gái khác trên báo, anh chỉ bảo tôi rằng đừng để ý, đừng để ý? Đừng để ý cái mẹ anh ấy! Nếu anh nghĩ tới tôi thì anh sẽ tự động tránh xa người khác, nhưng hành động của anh đã cho tôi thấy anh không để tôi vào mắt!”

Diệp Chi Lăng nghiến răng nghiến lợi mà mắng, đang lúc mắng hăng say thì Hàn Thiên Ngạo đột nhiên lao tới ôm anh, không ngừng ghì chặt.

“Anh xin lỗi! Là lỗi của anh, gần gũi cô gái khác là lỗi của anh, không nói rõ cho em biết cũng là lỗi của anh, nhưng hãy tin anh, trong mắt anh chỉ có mỗi một mình em, ngoài em ra anh đều không quan tâm một ai hết. Em nghi ngờ anh, ngay bây giờ anh liền giải thích cho em.” Hàn Thiên Ngạo hít một hơi rồi nói tiếp: “Cô ta là vị hôn thê ba mẹ chọn cho anh, mới về nước tuần trước, ba mẹ đã gọi điện nói rằng anh phải luôn luôn để mắt đến cô ta, phải chiều theo ý thích của cô ta nên anh đành phải để cô ta lui tới phòng làm việc. Hôm anh không về là vì phải ở lại công ty, dạo này có rất nhiều việc phải xử lí, anh là chủ tịch, đương nhiên phải tăng ca, nhưng anh cam đoan với em, anh với cô ta không có gì cả.”

Nói xong, Hàn Thiên Ngạo rất sợ Diệp Chi Lăng không chịu tin, chỉ đành chôn đầu vào hõm vai anh, nói nhỏ: “Anh thề, anh chỉ có mỗi mình em.”

Diệp Chi Lăng mím mím môi, đôi mắt ầng ậng nước, bao nhiêu bực bội cùng tổn thương từ tối qua tới giờ đều vì những lời giải thích của Hàn Thiên Ngạo mà bay đi hết.

“Muốn khóc thì cứ khóc, đừng kìm nén.” Hàn Thiên Ngạo khẽ vỗ vỗ lên lưng anh.

Diệp Chi Lăng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật khóc, nước mắt trong suốt lăn xuống, thấm lên bộ vest đen sang trọng của Hàn Thiên Ngạo, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Từ nay về sau đừng thân thiết với cô ta quá, có được không?”

“Được.” Hàn Thiên Ngạo nói bằng giọng kiên định, không quên hỏi: “Vậy về nhà với anh, có được không?”

Diệp Chi Lăng vùi đầu vào ngực Hàn Thiên Ngạo, đáp:

“Được”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN