[ H+ ] Sống chung (Đam mỹ) - Phần 14: Anh lúc nào cũng muốn em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
698


[ H+ ] Sống chung (Đam mỹ)


Phần 14: Anh lúc nào cũng muốn em


Chap 14: Anh lúc nào cũng muốn em

Kể từ ngày hôm ấy, vị hôn thê của Hàn Thiên Ngạo cũng không thấy xuất hiện nữa, cuộc sống trở lại quỹ đạo ban đầu.

Trời trở lạnh, Diệp Chi Lăng lười biếng nằm trong chăn, Hàn Thiên Ngạo vòng tay qua eo nhỏ của anh, kéo anh lại gần mình.

“Sớm an” Diệp Chi Lăng nắm lấy tay Hàn Thiên Ngạo đặt bên eo mình, ngẩng lên hôn nhẹ vào môi Hàn Thiên Ngạo một cái rồi cười, nụ cười dịu dàng như thiên sứ khiến Hàn Thiên Ngạo ngẩn người.

“Sao vậy?” Diệp Chi Lăng chớp chớp đôi mắt nước long lanh.

Vừa dứt lời, Hàn Thiên Ngạo đã đặt lên môi anh một nụ hôn, Diệp Chi Lăng lấy tay đẩy anh ra, lau lau miệng nói: “Anh còn chưa đánh răng.”

Hàn Thiên Ngạo buồn cười nói: “Thế nào? Ghét bỏ anh?”

“Đúng thế!” Diệp Chi Lăng quả quyết gật đầu.

Hàn Thiên Ngạo nhướng mày, bỗng dưng ngồi bật dậy, đè lên người Diệp Chi Lăng, hai tay thò vào trong áo ngủ của anh, bắt đầu cù.

“Ahahahahahaha! Hàn…Hàn Thiên Ngạo! Anh mau dừng lại!” Diệp Chi Lăng cười tới chảy nước mắt, uốn éo người, tay nhỏ cố đẩy tay Hàn Thiên Ngạo.

“Thế nào? Có còn ghét anh nữa không?”

Hàn Thiên Ngạo vừa dứt lời, Diệp Chi Lăng đã đáp ngay: “Không, em không ghét nữa! Hahaha! Anh dừng lại! Mau dừng lại đi!”

Hàn Thiên Ngạo nhận được câu trả lời mong muốn, cười ngả ngớn rồi dừng tay lại, ngón tay khớp xương đưa lên lau nước mắt cho Diệp Chi Lăng, đôi mắt đen sâu thẳm quan sát biểu cảm lúc này của anh.

Diệp Chi Lăng sau một hồi cười không ngừng thì mặt hơi đỏ lên, đôi mắt có ánh nước lóng lánh, lông mi dài khẽ nheo lại, mái tóc màu nâu mềm mại rơi trên gối, cổ áo xộc xệch lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế, bàn tay nhỏ cùng những ngón tay mềm mại đưa lên dụi dụi mắt, biểu cảm đáng yêu như mèo con khiến Hàn Thiên Ngạo không thể rời mắt, anh khẽ nuốt nước bọt, thằng em nhỏ không yên phận bắt đầu rục rịch.

Diệp Chi Lăng khẽ ngáp một cái, đang định ngồi dậy thì bị Hàn Thiên Ngạo ấn xuống giường, đôi môi mỏng ấm nóng của anh áp xuống, từng nụ hôn rơi xuống chiếc cổ trắng nõn, in lên những vết hồng hồng.

Diệp Chi Lăng hoảng hồn, vội vàng đẩy Hàn Thiên Ngạo: “Không… không được, hôm qua không phải đã làm rồi sao?”

Hàn Thiên Ngạo biểu tình si mê nhìn Diệp Chi Lăng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ kia, giọng nói trầm khàn vang lên: “Anh lúc nào cũng muốn em.”

Diệp Chi Lăng đỏ mặt, cả người đều cứng lại, Hàn Thiên Ngạo nhân cơ hội đưa hai tay anh lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn lên bờ môi anh đào kia, tay còn lại luồn vào trong áo, bắt đầu du ngoạn trên cơ thể mềm mại của Diệp Chi Lăng.

Qua một lúc lâu, nụ hôn sâu vẫn chưa chịu dừng lại, Diệp Chi Lăng khẽ nhíu mày giãy giụa, nhưng Hàn Thiên Ngạo vẫn không chịu buông tha, ngược lại còn càng càn quấy hơn.

Hàn Thiên Ngạo luồn tay vào trong chiếc quần ngủ của anh, nắm lấy vật đang ngủ đông kia, ép buộc nó thức tỉnh.

Diệp Chi Lăng cố nén ngứa ngáy trong lòng, nhưng cổ họng vẫn phát ra những tiếng ngâm nga yêu kiều.

Hàn Thiên Ngạo kéo tung chiếc áo ngủ vướng víu kia, cúi xuống ngậm lấy nhụy hoa, bắt đầu day cắn, tay không ngừng ở phía dưới trêu đùa Diệp Chi Lăng.

“Ưmm…aa..” Diệp Chi Lăng khẽ rên rỉ theo từng nhịp lên xuống của anh, tiếng ngâm nga kiều mị không ngừng đập vào tai Hàn Thiên Ngạo, khiến cơ thể anh khô nóng, không kiềm được nuốt nước bọt.

Hàn Thiên Ngạo buông tay, kéo anh ngồi dậy, nhét thứ thô to đang căng cứng kia vào miệng Diệp Chi Lăng, tay nắm tóc anh bắt đầu lên xuống.

Diệp Chi Lăng chưa được thỏa mãn đã phải phục vụ Hàn Thiên Ngạo nên có phần hơi bất mãn, nhưng vẫn bị Hàn Thiên Ngạo ép cho phải ngoan ngoãn.

Thứ nóng bỏng kia trượt qua trượt lại trong miệng Diệp Chi Lăng, tốc độ nhanh đến mức khiến miệng anh bị đau. Nhưng Hàn Thiên Ngạo không biết là vô tình hay cố ý, lực tay càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, ép cho vật kia đâm sâu vào trong cổ họng Diệp Chi Lăng.

“Hưm….ưm…ưm..” Diệp Chi Lăng nhíu mày, người bắt đầu uốn éo muốn thoát ra, cảm giác buồn nôn trào lên khi vật kia chạm tới cổ họng khiến anh chỉ muốn ngay tức khắc nhả ra, nhưng càng chống cự Hàn Thiên Ngạo càng mạnh bạo mà ấn đầu anh xuống, Diệp Chi Lăng chỉ đành cố nén mà thỏa mãn anh.

Hàn Thiên Ngạo thở dốc nhìn Diệp Chi Lăng, mồ hôi từ trên trán trượt xuống dưới cằm, chảy vào trong ngực áo, anh cảm nhận được môi lưỡi mềm mại của Diệp Chi Lăng đang bó lấy thứ thô to của anh, khiến anh chỉ muốn điên lên, chỉ muốn đâm thật sâu vào trong chiếc miệnh nhỏ nhắn kia.

Lúc Diệp Chi Lăng sắp không chịu được thì Hàn Thiên Ngạo dùng hai tay ấn đầu anh xuống, khiến anh ngậm hết ở trong miệng, tinh dịch cũng vì thế mà bắn thẳng vào bên trong.

Mùi nồng bên trong cổ họng rất khó chịu, Diệp Chi Lăng dùng sức đẩy Hàn Thiên Ngạo ra, tinh dịch chưa nuốt hết từ trong miệng chảy ra, lúc anh đang định lau đi thì bàn tay khớp xương của Hàn Thiên Ngạo đưa tới, nắm lấy cằm anh mà nhấc lên, đôi mắt say mê nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Chi Lăng, môi nở nụ cười xấu xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN