[ H+ ] Sống chung (Đam mỹ)
Phần 5: Cũng tại anh quá yêu Hàn Thiên Ngạo:
Diệp Chi Lăng vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy giọng Hà Từ Hoàng và Bạch Uyển Nhi đang nói chuyện với bác Trương.
“Mọi người đang nói gì vậy?” anh tươi cười bước vào.
“A ông chủ! Chào buổi sáng.” Hà Từ Hoàng vội vàng đứng lên.
“Chào buổi sáng ạ.” Bạch Uyển Nhi cũng cười nói.
“Ta đang xem báo, chúng ta đang nói về cái tên Ngạo gì gì này.” Bác Trương chỉ vào tờ báo, tấm ảnh dưới tay bác Trương là một người đàn ông mặc vest đen đang nhếch môi cười, bên cạnh là một cô gái quyến rũ mặc chiếc váy body màu đỏ, đang dựa đầu vào cánh tay người kia, cười vô cùng quyến rũ.
Đề báo giật tít, hàng chữ đen in hoa to tướng: Chủ tịch công ty giải trí Phượng Hoàng đưa mỹ nhân giới giải trí mới nổi đi dự tiệc, liệu có phải là người tình thứ n của anh ấy?
Bác Trương chán ghét nhìn tờ báo rồi nói: “Lần nào cũng chiếm trang nhất, mỗi lần một cô nóng bỏng khác, chẳng hiểu loại người gì đây nữa.”
Diệp Chi Lăng không đáp mà quay người đi vào phòng riêng của mình, những tờ báo với chủ đề như vậy anh đã nhìn qua không dưới trăm lần, mỗi lần là một cô nàng xinh đẹp quyến rũ khác, mà Hàn Thiên Ngạo vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng như vậy.
Diệp Chi Lăng ngả người xuống ghế, đôi mắt nước ngước nhìn trần nhà. Hàn Thiên Ngạo sống với anh, bao nuôi anh, vì vậy anh cũng được xem như tình nhân của anh ấy, nhưng tại sao lần nào dự tiệc cũng không có anh? Tại sao trên những trang báo đầu không có anh và Hàn Thiên Ngạo? Vì vấn đề giới tính ư? Vì Hàn Thiên Ngạo sợ mọi người chê cười, sợ mọi người phỉ nhổ ư?
Diệp Chi Lăng cười khổ, cũng phải, anh ấy là Chủ tịch của công ty giải trí Phượng Hoàng nổi tiếng mà.
“Ting ting” thông báo tin nhắn vang lên, Diệp Chi Lăng rút điện thoại từ trong túi quần ra, mở ra xem.
“Đừng để ý.” tin nhắn được gửi từ Hàn Thiên Ngạo.
Diệp Chi Lăng khẽ mím môi, lần nào cũng vậy, lần nào anh ấy cũng sẽ nhắn cho anh những tin như vậy.
Đừng để ý ư? Anh ấy nghĩ anh là thánh mẫu à? Nhìn người đàn ông mình yêu đi ôm eo khoác tay với người khác, bảo anh đừng để ý ư? Đúng là chuyện nực cười.
Diệp Chi Lăng nhắn lại một từ ừ rồi tắt điện thoại.
Cũng tại anh quá yêu Hàn Thiên Ngạo, nên cho dù anh ấy có làm gì đi chăng nữa, anh cũng vẫn yêu…
—-
Từ lúc Bạch Uyển Nhi đến, Diệp Chi Lăng nhàn rỗi hơn rất nhiều, cô bé nhanh nhẹn hiểu chuyện lại thông minh khiến mọi người đều tấm tắc khen ngợi.
Đặc biệt là cô có một đôi mắt đen láy đẹp như đêm sao và khuôn mặt xinh đẹp thoát tục như tiên giáng trần rất thu hút khách, vì thế nên lượng khách nam ngày càng đông.
Diệp Chi Lăng ngồi trong phòng xem những tài liệu liên quan để nhập thêm một vài loại sách mới, thỉnh thoảng lại dỏng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.
“Xin quý khách nhanh chóng chọn món, có rất nhiều khách đang chờ.” giọng nói lễ độ thanh nhã của Bạch Uyển Nhi vang lên.
Vị khách to béo kia không hề để ý, cứ dán ánh mắt vào vòng 1 của cô, trong lòng thầm chảy nước miếng, hắn đưa đôi tay thô to ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà xủa Bạch Uyển Nhi, kéo về phía mình.
“Xin quý khách tự trọng.” giọng nói Bạch Uyển Nhi vẫn lễ độ như hồi nãy, cô dùng sức rút tay ra nhưng không được, mày liễu nhíu chặt lại.
“Cô em cứ ngồi xuống đây đã, đừng gấp.” hắn ta kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Một bàn tay khớp xương tráng nõn như ngọc nắm lấy cổ tay hắn ta, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều hơn cả thiếu nữ của Diệp Chi Lăng trở nên âm trầm.
“Rắc” một tiếng, cổ tay thô to của vị khách kia bị bẻ trẹo xương, hắn ôm tay kêu lên.
“Mày làm gì vậy hả?” hắn ta trợn mắt nhìn Diệp Chi Lăng, một giây sau đó cổ áo hắn bị bàn tay vừa nãy nắm chặt, lôi ra khỏi bàn, cú đấm như sắt thép giáng xuống một bên mặt khiến hắn ngã sõng soài.
Đôi chân thon dài của Diệp Chi Lăng đạp lại người hắn, giọng nói đầy sát khí, đôi mắt nước mất đi độ long lanh thường ngày, trở nên âm trầm như mặt hồ tĩnh lặng: “Mày muốn làm gì, hả?”
Hắn ta cố gắng bò dậy thì lại bị Diệp Chi Lăng đạp cho một cước nằm dài xuống đất.
“Mày…” hắn nghiến răng định nói, Diệp Chi Lăng túm cổ hắn lôi đi trước những ánh mắt ngưỡng mộ cùng sợ hãi của mọi người trong quán.
“Biến.” Diệp Chi Lăng sút một cước, tên to béo kia bay ra khỏi quán.
“Mày….mày được lắm!” hắn nghiến răng nghiến lợi rồi ôm mặt chạy đi.
Lúc Diệp Chi Lăng trở lại, đôi mắt trở nên long lanh như thường, khí chất cũng rất ôn hòa dễ chịu khiến mọi người không khỏi sửng sốt, cứ như người vừa rồi không phải là anh vậy.
“Có sao không?” Diệp Chi Lăng nhìn cổ tay trắng nõn bị bóp đến đỏ ửng của Bạch Uyển Nhi mà không khỏi nhíu mày.
“Em ổn, cảm ơn anh.” Bạch Uyển Nhi cười, đôi mắt đen láy nheo lại như mảnh trăng non.
“Lần sau đừng nhu nhược như vậy.” anh nhắc nhở một câu rồi trở về phòng của mình.
“Dạ.” Bạch Uyển Nhi cụp mắt, che dấu sự ái mộ cùng yêu thích trong mắt mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!