Hắc Phong Thần Đạo - Chương 103: Mơ ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Hắc Phong Thần Đạo


Chương 103: Mơ ước


**Hắc Phong Thần Đạo – Tam Tiếu

Quyển 2 Phong hình

Chương 103 Mơ ước**

Bên giường đặt một chậu đất, bên trong trồng chính là Ôn linh thảo, thân chỉ hơn tấc mọc ra ba phiến lá, mỗi phiến lá tựa như mây lại tựa như lửa, dập dờn lay động từng đợt ôn hương.

Bên gối đặt hai cái túi. Một là túi trữ vật mang tính hình thức của Triệu Thiên Bình, bên trong trừ năm khỏa linh thạch cộng với vài thứ thiếp thân linh tinh thì chẳng còn gì, tài sản chính cộng với thư tịch các loại và một số đồ trọng yếu đều được nó nhét vào Phong thiên giới, chỉ là không có khối Văn cương thạch to đùng kia cùng Huyền Trọng Kiếm. Hết cách rồi, mấy thứ đó quá nặng, dù Phong thiên giới có thể giảm xuống trọng lượng nhưng dù sao vẫn có ảnh hưởng nhất định đến khả năng “chạy trốn” của nó nên trước khi giao chiến thì hai thứ này đã được chôn xuống dưới đất, đợi sau này khôi phục nó lại đào lên sau.

Túi còn lại là thứ Bạch Vân Chân Nhân để lại, hiện nay đã giải phong, có điều Triệu Thiên Bình trong lòng còn chút xoắn xuýt u ám nên chưa có tâm trạng mà đi xem.

Có chút khôi phục, nó lại chẳng chịu yên mà lật giở thư tịch ra xem. Mặc dù hiện giờ đã đạt quán quân Trận luận, nhưng Triệu Thiên Bình không dám kiêu ngạo, nó thắng lợi vì nó có lợi thế lớn, nếu là bình quân suy xét thì so với mấy thiên tài trận đạo khác lại có chút không bằng, vì bản thân nó chủ yếu dựa vào huyễn trận mà thôi. Triệu Thiên Bình không thỏa mãn chút thành tựu đó, nó còn muốn giỏi hơn, mạnh hơn nữa, cũng không chỉ là phương diện trận pháp.

Xét tổng thể năng lực chiến đấu, nó quá yếu, nếu không nhờ Diệu Vân Thao Thiên Bí Pháp, bản thân nó thật chẳng có chút giá trị nào trong trận chiến vừa qua. Mà khi hóa thân vào Vân lôi hóa sát đại trận, Triệu Thiên Bình mới nhận ra một điều, Vân lôi trận kia cường đại, không phải vì nó mà bởi vì Lưu Vân Sơn.

Sở dĩ Vân lôi trận có thể mạnh mẽ trấn áp quần hùng là do vân khí nơi này qua đằng đẵng thời gian nhận lấy ảnh hưởng của Lưu Vân sơn thể, từ đó sinh ra thân cận với Diệu Vân truyền thừa, do vậy khi Triệu Thiên Bình dẫn động bí pháp mới sinh ra hiệu quả to lớn như vậy. Nói cách khác nếu rời khỏi phạm vi Lưu Vân Sơn, Triệu Thiên Bình dùng đến Diệu Vân bí pháp thì uy lực thậm chí chẳng được một phần ngàn, điều này không phải do bí pháp yếu mà là do bản thân Triệu Thiên Bình, chịu thôi, nó dù sao cũng mới bước vào con được tu đạo, còn chưa chạm đến ngưỡng Trúc cơ nữa là.

Đổi lại một người khác có tu vi cao thâm hơn, tỉ như Chưởng môn, tỉ như mấy vị trưởng lão thay thế, uy lực hẳn sẽ mạnh mẽ hơn gấp đôi, hoặc chí ít, sẽ không cần trả giá bằng máu huyết để thôi động trận pháp bùng nổ như vậy.

Triệu Thiên Bình thầm nghĩ bản thân thật yếu ớt, cũng là do tu vi nó không ra gì. Nhưng nó không quá thất vọng, dù sao đạo lộ đằng đẵng, muốn cường thế cũng không phải một sớm một chiều. Như mấy vị sư huynh, đâu phải ai cũng trúc cơ, trừ Vũ Thanh Hà thiên phú tốt ra thì Linh Vân lẫn Phiên Vũ đều phải lăn lộn ở giai đoạn sơ kì đến hàng chục năm mới trúc cơ đấy thôi, còn mấy người khác thì chỉ chạm đến ngưỡng cửa. Bản thân nó khai khiếu đã tương đối nhiều, hơn nữa ẩn huyệt xông phá cũng không ít, tính ra cũng không tệ, chỉ là kinh mạch quá nhỏ yếu thành ra lượng linh lực luyện hóa tích trữ không đạt được bao nhiêu.

Nếu vậy, muốn tu vi tăng nhanh, hẳn phải cường kiện và mở rộng kinh mạch ra thêm vài lần nữa. Điều này yêu cầu phải sử dụng rất nhiều đan dược hoặc thảo dược quý giá, Triệu Thiên Bình thầm nghĩ hẳn là có thể, vì tài sản của nó lúc này thật không ít, có thể bỏ ra được. Hơn nữa, liệu có thể dựa vào trận pháp để đề thăng tu vi hay không, dù sao, những thứ này có quan hệ rất chặt chẽ, tuy trước đây nó chưa có thời gian để nghiên cứu nhưng sau này sẽ có.

Nghĩ về cường kiện kinh mạch đột nhiên Triệu Thiên Bình nhớ lại một tâm pháp luyện thể có đọc qua trên Tàng thư các, tên là Huyết Sát Luyện Thân. Có điều lúc đó nó quá mải mê với trận pháp nên không có để ý nhiều, chỉ đọc qua một chút nhưng nó nhớ loại pháp môn luyện thể này yêu cầu rất hà khắc, đến nỗi chẳng có ai trong tông môn có thể luyện tập, chỉ là tình huống bây giờ của nó khá đặc biệt, dường như đáp ứng tương đối điều kiện đó.

Lộc cộc lộc cộc, bên ngoài lại vang lên vài tiếng bước chân đánh gãy dòng suy nghĩ của Triệu Thiên Bình.

Cửa phòng hé mở, vài người bước vào, Triệu Thiên Bình thấy được mấy vị sư huynh của nó, dẫn đầu là Phiên Vũ, sau có Độc Cô Truy Dương, có Khổng Thương Vũ, có Vũ Thanh Hà, bốn người một thân tang y hắc sắc.

Phiên Vũ Đạo Nhân đặt một cái thố đất xuống đầu giường rồi ngồi xuống một bên, gương mặt điềm tĩnh thường ngày lại có chút phiền muộn, hắn thở dài một hơi rồi nói:

– Đệ đã nghe chuyện của sư phụ chưa?

Triệu Thiên Bình nhìn bộ dạng u ám của mấy vị sư huynh chẳng biết phải nói sao, cho dù bản thân nó ít tiếp xúc với sư phụ nhưng ơn dẫn đạo, tình sư đồ cũng đã sớm khắc sâu huống chi mấy sư huynh so với nó nhập môn sớm hơn nhiều. Tâm trạng của họ tồi tệ có thể nghĩ, ngay cả Vũ Thanh Hà thường ngày hiếu động nhiều lời cũng một bộ dạng hết sức sống, vui vẻ trước đó của Tam luận hội cũng bị quét không còn một mảnh. Triệu Thiên Bình thầm than khẽ trong lòng, chỉ u tối gật đầu.

Phiên Vũ gương mặt hơi hồng, hắn giương ánh mắt đỏ hoe lên trần, miệng kéo giãn cơ mặt như đang cố ngăn chặn thứ gì đó tràn ra. Một lát, hắn thở sâu rồi tiếp tục:

– Đại sư huynh đang túc trực bên linh cửu của sư phụ nên để ta cùng mấy sư đệ sang thăm đệ. Có chút canh sâm để đệ bồi bổ.

Nói đoạn hắn mở thố đất ra liền thấy hương khí nghi ngút, canh gà hầm sâm mùi thơm thấm đẫm ruột gan, chỉ là Triệu Thiên Bình miệng nhạt môi khô không gợi lên chút hứng thú, nó liếc nhìn một chút rồi quay sang bắt lấy tay Phiên Vũ:

– Cho đệ về thăm sư phụ.

Phiên Vũ Đạo Nhân khẽ sửng sốt rồi thở dài, có chút im lặng không biết nói sao. Hắn là lão nhị, theo Bạch Vân Chân Nhân cũng được hai chục năm chỉ sau lão đại, tình nghĩa sâu dày ảnh hưởng khiến hắn nhất thời rối trí. Triệu Thiên Bình còn muốn mở lời kiên quyết thì Vũ Thanh Hà phía sau đã khuyên bảo:

– Đệ không nên vội, trước dưỡng thương cho tốt đã.

Khổng Thương Bá cũng tiếp lời:

– Đúng đấy, thương thế của đệ vô cùng nghiêm trọng, không được tùy tiện. Thật chẳng hiểu, trận pháp phản phệ ghê gớm như vậy sao? Lúc trước còn thấy đệ sinh long hoạt hổ nhưng đột nhiên lại biến thành cái xác khô thật quá dọa người. Sư phụ có linh cũng chẳng mong muốn nhìn thấy đệ thân tàn ma dại như vậy đâu, nên chữa trị cho tốt, được mấy vị trong y dược đường săn sóc chắc đệ sẽ nhanh khỏi thôi, thời gian còn dài, đệ không nên gấp.

Độc Cô Truy Dương cũng thở dài:

– Sư phụ vì chúng ta mới hi sinh, đệ nếu kinh động để thương thế xấu đi chẳng khác nào phụ lòng của người, trước tiên vẫn cứ ở đây đi.

Nói đoạn hắn lấy ra một xấp trang phục màu đen rồi đưa tới:

– Ta có đem theo tang phục của đệ.

Triệu Thiên Bình vội vàng tiếp nhận trên tay. Dù trước đó trong lòng đã hiểu rõ, lại chuẩn bị tinh thần rất nhiều nhưng khi cầm tang phục nó vẫn cảm thấy trong lòng khổ sáp, không tự chủ được mà siết chặt đôi tay. Căn phòng liền chìm vào trầm mặc.

Một lát sau, Triệu Thiên Bình liền cựa mình, nó giũ ra y phục rồi cố gắng chống tay gượng lên muốn mặc vào, chỉ là hơi cố sức. Mấy người Phiên Vũ thấy vậy liền tiến tới giúp đỡ, kẻ nâng người đỡ sau một lúc cũng mặc xong.

– Cảm ơn.

Triệu Thiên Bình khẽ khách khí nói, Phiên Vũ nghe vậy liền khẽ cười, chỉ là có chút khó coi nhưng vẫn tươi tỉnh hơn:

– Là người một nhà đệ còn khách sáo. À còn một việc ta phải nói với đệ, sau chung thất, linh vị của sư phụ sẽ được đưa vào Cổ Tiên Động. Không chỉ có người, mấy vị Phong chủ khác cũng vậy, đây là môn phái đưa ra sự kính trọng to lớn đối với sự hi sinh của họ. Sẽ có một tế điển diễn ra, nếu đệ kịp hồi phục thì có thể đến tham dự.

Triệu Thiên Bình nghe đến Cổ Tiên Động có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền hiểu, nơi đó là nơi thờ tự linh thiêng nhất tông môn, chỉ những người có công lao to lớn với môn phái thì linh vị mới được tiến nhập nhận vĩnh viễn lưu danh, đời đời hương khói của chúng nhân Lưu Vân Tông, sống thì được phúc vận gia thân, chết thì sớm được luân hồi siêu thoát.

Chung thất bốn mươi chín ngày, từ giờ đến đó còn chưa đầy nửa tháng, Triệu Thiên Bình thầm tính toán với tốc độ khôi phục hiện tại thì có lẽ sẽ xuống giường được. Một chút cảm xúc lan tràn nhưng do từ trước đã chấp nhận nên Triệu Thiên Bình liền không quá cứng nhắc. Sau đó nó liền trò chuyện vài câu với mấy sư huynh, chỉ là không ai có tâm trạng tốt nên cuộc viếng thăm nhanh chóng kết thúc, mấy vị sư huynh ân cần bảo nó cố gắng khôi phục rồi cùng nhau rời đi.

Triệu Thiên Bình lại lâm vào thẫn thờ.

Chẳng biết qua bao lâu, bên tai nó lại vang lên tiếng nói:

– Triệu sư huynh, mau dậy dùng thuốc nào.

Giọng nói êm tai tràn vào, Triệu Thiên Bình giật mình mở choàng mắt. Hóa ra nó chỉ suy nghĩ một lát liền kéo đến cơn mệt mỏi, cũng đành chịu, thể lực nó bây giờ quả thực suy giảm nghiêm trọng, mà trước đó đã chăm chú đọc kha khá thư tịch nên sau khi trò chuyện với mấy vị sư huynh liền thiếp đi. Không ngờ trời đã tối.

Gương mặt xinh đẹp thanh thuần của Tần Nhu Nhi ập vào mắt, Triệu Thiên Bình không khỏi có chút ngượng ngùng. Nàng cười khẽ, vị sư huynh không lớn hơn bao nhiêu này da mặt cũng thật mỏng, cũng tiếp xúc mười mấy ngày thế mà lúc nào hắn cũng lúng túng như vậy, rồi nàng khẽ nghiêm mặt:

– Canh gà hầm sâm để lâu sẽ mất vị, ta vừa hâm nóng, huynh mau mau dùng, không nên phụ lòng những người quan tâm đến sư huynh a.

Triệu Thiên Bình khẽ kéo người tựa vào thành giường lấy thế ngồi dậy, nó nhìn thố canh bốc khói trong tay tiểu cô nương mà cảm thấy xấu hổ, nó khẽ cảm ơn rồi đưa tay định tiếp lấy nhưng nàng ngăn cản:

– Cái này nặng lắm, để ta giúp sư huynh.

Rồi nàng không đợi nó đồng ý liền múc một muỗng nâng lên trước mặt, cánh môi đào khẽ chúm, lắc lư thổi nhẹ, rồi đưa đến trước miệng Triệu Thiên Bình. Đây không phải là lần đầu tiên nàng làm như thế, trước đây mỗi lần uống thuốc cũng đều như vậy, chỉ là mỗi lần đều mang đến cho Triệu Thiên Bình tâm tư rung động khó nói, trong lòng có chút chập chờn lâng lâng.

Nó khẽ hớp, một luồng hương khí thấm đẫm, là canh gà hay thứ gì khác, ấm áp lan tỏa như muốn hòa tan cả cơ thể. Nó không nhịn được mà hỏi:

– Tại sao tại tốt với ta như vậy?

Tần Nhu Nhi nghe vậy khẽ sửng sốt rồi rất nhanh bật cười khanh khách:

– Ta là thầy thuốc, sư huynh là bệnh nhân của ta a, tất nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi.

Triệu Thiên Bình hỏi xong liền giật mình xấu hổ trong lòng, tự nhiên lại đi hỏi một câu không đâu vào đâu, chỉ là nghe Tần Nhu Nhi trả lời liền cảm thấy yên tâm, cũng có chút thất vọng khó hiểu. Nó liền lảng đi:

– Sư muội là y sư sao?

Chỉ là câu hỏi có phần đối phó lúng túng nhưng không ngờ lúc này đến lượt Tần Nhu Nhi tỏ ra chột dạ, nàng cười hì hì rồi bảo:

– Vẫn còn tập sự, có điều sư huynh yên tâm, không có vấn đề gì đâu.

Cái gì yên tâm, không có vấn đề, Triệu Thiên Bình lúc đầu hơi lơ ngơ nhưng ngẫm một chút liền cổ quái hỏi:

– Thuốc mà ta uống là do sư muội bốc sao?

TTN nghe vậy gương mặt liền hồng như quả đào chín mọng, có chút đáng yêu khiến Triệu Thiên Bình không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy nàng cúi đầu nói nhỏ:

– Đúng vậy, nhưng gia gia đã hướng dẫn rất tốt, chỉ là ta chưa có kinh nghiệm nhiều sợ ảnh hưởng đến thương thế của sư huynh.

– Không không…

Triệu Thiên Bình vội vã lắc đầu:

– Thuốc tốt, thuốc tốt, ta khỏe hẳn rồi đây này.

Triệu Thiên Bình vừa nói vừa xoay xoay cánh tay, được cơ hội tâng bốc, nó cũng là cật lực thể hiện:

– Thấy chưa, ta cảm thấy rất khỏe a, sư muội quả là thần y.

Tần Nhu Nhi nghe vậy liền cười tươi như hoa, con ngươi long lanh:

– Thật vậy sao, hì hì, đã vậy sư huynh phải mau mau dùng canh để còn nhanh khỏe mạnh a.

Vừa nói nàng vừa từng muỗng từng muỗng đút tới mà Triệu Thiên Bình thì răm rắp hận không thể nuốt luôn cả thìa.

– Sư huynh không biết đâu, gia gia của ta là một thần y thường xuyên chu du thiên hạ lấy chữa bệnh cho người làm niềm vui nên được rất nhiều người tôn kính. Lúc nhỏ ta luôn thắc mắc vì sao gia gia phải làm như vậy, lúc đó người liền nói, trong thiên hạ có rất nhiều rất nhiều người bị bệnh tật hành hạ, thầy thuốc dân gian có bệnh trị được, có bệnh lại bất lực, mà không phải ai cũng có tiền để chữa bệnh, vì thế bọn họ liền bị đau đớn dằn vặt rất khổ sở, đáng thương nhất là những đứa trẻ bất hạnh, thậm chí vừa sơ sinh liền bị tước đi sinh mạng, có sống thì cũng mang tật bệnh suốt đời.

Nói đến đây giọng nàng liền thổn thức, nhưng sau đó liền nhanh chóng hoạt bát cười tươi:

– Bởi thế ước mơ của ta là trở thành thần y giống như gia gia, sau này được xuất sơn liền đi khắp nơi chữa bệnh cho mọi người. Cho đến khi trong thiên hạ không còn bệnh nhân nữa mới thôi.

Triệu Thiên Bình nhìn nụ cười như hoa như ngọc mà lòng không khỏi thổn thức, nó cười ngây ngô gật đầu:

– Sư muội nhất định có thể làm được.

Tần Nhu Nhi nghe vậy liền phấn khởi:

– Sư huynh cũng nghĩ như vậy đúng không, hì. Gia gia bảo dù y thuật của người có cao tới đâu cũng khó mà làm được điều đó nhưng ta không tin, chỉ cần ta nỗ lực hết mình thì chắc chắn sẽ làm được, đến khi đó sẽ hù chết gia gia.

Triệu Thiên Bình có thể nhận thấy sự kiên định và quyết tâm sau nụ cười trong sáng đó, nó như bị cảm nhiễm bèn nói:

– Ta ủng hộ nàng.

Tần Nhu Nhi liền cười hì hì:

– Được rồi, uống thuốc nào.

Triệu Thiên Bình nghe vậy liền nhìn ra canh đã hết sạch, nó có chút tiếc nuối tiếp lấy chén thuốc rồi nói:

– Cái này nhẹ, ta có thể tự uống.

Mặc dù rất muốn được Tần Nhu Nhi chăm sóc nhưng nó đành phải tự uống, trong lòng cũng không dám làm phiền nàng quá nhiều. Tần Nhu Nhi cũng không miễn cưỡng, nàng chờ nó uống xong liền thu dọn rồi rời đi, để lại Triệu Thiên Bình thêm một lần thẩn thờ.

Nàng có ước mơ thật đẹp.

Còn bản thân nó có ước mơ gì đây?

Trước vẫn chỉ là sống qua ngày, mà lặn lội đến tận Lưu Vân Tông phần lớn chỉ là thỏa lòng tò mò mà thôi. Sau điên cuồng tìm hiểu trận pháp cũng bởi vì sinh tồn, mà hăng hái tham gia thi đấu cũng chỉ muốn an lòng sư phụ.

Còn cái trách nhiệm mơ hồ kia. Cứu thế? Thật xa xôi, để một đứa trẻ đang thành niên suy nghĩ đến an nguy của vũ trụ cũng thật quá sức, mà nó cũng chẳng hình dung nổi.

Nói đến ham muốn lớn nhất, thực ra là nó muốn phiêu bạt như cơn gió, thả mình đến mọi ngóc ngách của thiên địa, tự do tự tại. Muốn đi mọi nơi, muốn biết mọi thứ. Đây là ước mơ chăng? Thật khó nói chính xác, nhưng dù sao đây cũng là động lực.

Có người nói, chỉ cần mong muốn làm một điều gì đó khiến ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, đó chính là ước mơ.

Vui vẻ sao, mỗi ngày đều chờ đợi đến thời gian uống thuốc, đắng thuốc mà ngọt lòng, cảm giác kia hẳn là hạnh phúc, như vậy hẳn là ước mơ chăng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN