Hắc Phong Thần Đạo - Chương 104: Về núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Hắc Phong Thần Đạo


Chương 104: Về núi


Máu huyết gần như bị rút cạn gây ảnh hưởng cực kì tồi tệ không chỉ đến thân thể mà còn lên tinh thần nên nó đành bất đắc dĩ tạm ngừng tu luyện. Ngày qua ngày, ngoài dưỡng thương thì Triệu Thiên Bình chỉ còn biết đọc sách.

Lúc này, trên tay nó không phải là thư tịch về phù văn hay tu luyện gì cả mà thay bằng một quyển y thư, chẳng hiểu sao lúc này nó đột nhiên có hứng thú nghiên cứu y dược.

Nhớ lại ngày nhập môn bản thân Triệu Thiên Bình đã từng đọc qua một cuốn y học nhập môn giới thiệu sơ về kinh mạch con người nhưng đó dù sao chỉ là nhập môn trình bày những kiến thức cơ sở để bước vào tu luyện, còn muốn tìm hiểu nghiên cứu rõ ràng các đặc tính y học thì xa xa còn chưa đủ. Y thư chính tông không có tổng quát như vậy mà chỉ đi sâu nghiên cứu một bộ phận nhỏ, nhưng rất chi tiết. Tỉ như trên tay nó đang cầm là một quyển Tâm Hỏa Kỳ Thư dạng long đằng thư tịch hơn ngàn tờ chỉ ghi chép các kiến thức về trái tim như sự vận hành, tầm quan trọng, các kinh mạch liên quan, quan trọng là trình bày phương pháp chăm sóc, cường kiện và chữa trị bệnh chứng các loại. Triệu Thiên Bình quan tâm thứ này không chỉ là quan tâm đến y thuật mà còn tạo cơ sở để chuẩn bị tu tập Huyết Sát Luyện Thân vì thứ này yêu cầu có liên quan rất chặt chẽ đến tâm tạng.

Ở Y dược đường các loại y thư dược kinh chất thành núi, muốn tham khảo chỉ cần đến Y dược thư quán là có thể tự do nghiên cứu, chỉ là Triệu Thiên Bình lúc này bán thân bất toại nên mới nhờ đến Tần Nhu Nhi tìm giùm. Nàng nghe Triệu Thiên Bình có hứng thú với y thuật thì rất lấy làm mừng, cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Thực chất mỗi tu luyện giả dù ít dù nhiều đều nên trang bị thêm một ít kiến thức phụ trợ, tỉ như trận pháp, luyện đan, luyện khí, y thuật, thiên văn, tướng số các loại, vì các loại kĩ năng này có tác dụng tất yếu trong quá trình tu luyện. Trận pháp thì không cần phải nói, nó gắn liền với bản chất của lực lượng, gắn liền với sự vận hành của đạo pháp tự nhiên, tu sĩ càng am hiểu trận pháp càng có lợi thế. Luyện đan và y thuật thì hỗ trợ bản thân tu luyện hoặc khôi phục, luyện khí hỗ trợ đạo pháp, mà trên đạo lộ mỗi người mỗi khác nên thứ phù hợp nhất với bản ngã thì chỉ chính mình mới tìm ra được, mà để tìm ra các loại linh đan thảo dược, các phương pháp luyện tập hoặc là ôn dưỡng binh khí thì cần phải có kiến thức nhất định. Không chỉ vậy, trên con đường lịch lãm đôi khi xuất hiện cơ duyên, nhưng kì ngộ không phải là đột nhiên từ trên trời rơi xuống mà chính bản thân tu sĩ phải có bản lĩnh thực sự để nắm lấy, mà lúc này, các loại học thức đặc biệt liền phát huy tác dụng. Tỉ như vào trong rừng gặp thần dược thì chí ít phải có kiến thức về dược thảo mới phân biệt ra đó là linh dược hay độc dược, hoặc giả tiến vào hang sâu kì ngộ được thần thiết thần thạch nhưng phải có hiểu biết nhất định mới có thể nhận ra nó giữa một vùng đầy rẫy đất đá hỗn loạn. Có thể nói mỗi tu luyện giả có thành tựu chính là một nhà bác học đa tài.

Có điều, quan trọng nhất với tu luyện giả chính là tu vi đạo hạnh, có tuổi thọ lâu dài mới có thời gian nghiên cứu sâu rộng, có lực lượng cường đại mới có khả năng tìm kiếm tri thức. Tu vi mới là chính yếu.

Bản thân Triệu Thiên Bình lúc vừa nhập môn liền bị đủ thứ kiến thức mới mẻ xa lạ cám dỗ liền chểnh mảng tu luyện, hận không thể thâu hết vào đầu. Nhưng trải qua mấy lần cửu tử nhất sinh nó mới thấm thía sự quan trọng của lực lượng bản thân, sự quan trọng của tu vi đạo hạnh. Lúc này nó liền chuyên tâm vào việc tăng cường tu vi linh lực mong sớm ngày đột phá trúc cơ.

Thời gian bình tĩnh trôi qua, lại thêm mười ngày, rốt cuộc Triệu Thiên Bình cũng có thể bước chân xuống giường. Dù phải chống thêm một cây gậy mới có thể cất bước song cảm giác đại địa thân thuộc vẫn làm Triệu Thiên Bình hạnh phúc không thôi.

Coi như bình phục được tương đối, việc đầu tiên Triệu Thiên Bình muốn làm không phải là lên Tàng thư các mà là quay về Hoàng phong.

– Sư huynh chưa khỏe mà muốn đi đâu vậy?

Tần Nhu Nhi vừa mang thuốc tới thấy Triệu Thiên Bình lò mò sửa soạn đồ đạc liền hỏi thăm, nàng thấy vui mừng vì thấy vị sư huynh mình đích thân chăm sóc này không ngờ có thể xuống giường nhanh như vậy, sâu thẳm có một chút đắc ý tự hào vì y thuật của mình, nhưng nhiều hơn là lo lắng vì sợ Triệu Thiên Bình cử động có thể ảnh hưởng đến thương thế. Thấy nàng quan tâm, nó cười đáp:

– À, ta khỏe rồi nên muốn về núi bái tế sư phụ.

Tần Nhu Nhi nghe lí do liền không phản đối, sau thoáng trầm ngâm nàng đưa chén thuốc đến trước mặt Triệu Thiên Bình rồi nói:

– Sư huynh uống chén thuốc này rồi chờ ta một lát.

Đoạn chờ Triệu Thiên Bình tiếp lấy chén thuốc Tần Nhu Nhi liền rời đi. Triệu Thiên Bình nhìn một chút rồi uống thuốc, đồ đạc của nó cũng chẳng có gì nhiều, ít quần áo, hai cái túi và một chậu cây nhỏ. Khi định treo túi lên hông, Triệu Thiên Bình hơi chần chờ liền mở ra cái túi mà Bạch Vân Chân Nhân để lại. Bên trong vỏn vẹn có một mai ngọc giản, một cái hộp gỗ, một phong thư cùng hai khỏa trung phẩm linh ngọc. Nó vội vàng mở phong thư ra xem thì chỉ thấy trên đó viết mỗi một chữ “Kiên” to đùng, ngoài ra chẳng có lời nhắn nhủ gì khác. Triệu Thiên Bình có chút thẫn thờ nhìn chữ Kiên kia, sau một lúc liền thở dài. Những lời nhắn nhủ khác đã không cần vì trước khi sư phụ mất nó cũng đã chuẩn bị, còn chữ này chắc chắn lời sư phụ dặn dò. Kiên định với bản tâm, kiên nhẫn với cuộc đời, kiên quyết với thách thức, kiên cường với khó khăn, kiên trì với con đường đã chọn,…

Ngẩn ra một lúc, Tần Nhu Nhi đã quay lại, nàng mang theo một cái bọc khiến Triệu Thiên Bình khá kinh ngạc.

– Đây là thuốc dùng trong ba ngày, trưa tối đều phải uống. Còn đây là một ít dược liệu bồi bổ khí huyết dùng để nấu canh. Sau ba ngày sư huynh phải trở lại để kiểm tra tình hình.

Một chồng thuốc đã bốc sẵn cộng thêm một túi thảo dược các loại được Tần Nhu Nhi bọc kĩ trong một tấm vải màu trắng, nàng cũng không quên căn dặn vài thứ cần thiết. Triệu Thiên Bình cười cười:

– Ba ngày sau nhất định phải quay lại sao?

Tần Nhu Nhi nghiêm mặt:

– Sư huynh nhất định phải quay lại kiểm tra, bệnh nhân là không được cãi lời thầy thuốc đâu. Nếu không ta sẽ đích thân đi tìm a. Hơn nữa chi phí chữa bệnh vẫn là chưa thanh toán đâu đấy.

Triệu Thiên Bình nghe vậy liền trố mắt:

– Còn như vậy nữa sao, có phải đây là lí do chính không?

Tần Nhu Nhi cười hì hì:

– Tất nhiên rồi, ai bảo sư huynh muốn hồi phục nhanh cơ chứ. Vốn dĩ toàn bộ được môn phái chu cấp, nhưng vì tăng tốc độ khôi phục nên phải xuất ra nhiều dược liệu quý giá, mà cái này ta không thể làm chủ được, toàn bộ nằm trong sổ sách của y quán.

Triệu Thiên Bình nhún vai:

– Nghe sư muội nói vậy ta lại sợ không dám trở về đâu.

Tần Nhu Nhi gật gù:

– Cái này cũng không sao, sư huynh còn sở hữu điểm cống hiến mà, y quán cũng sẵn sàng lấy nó để trừ nợ. Chỉ sợ sư huynh không nỡ thôi.

Tất nhiên là không nỡ rồi. Dược liệu chữa bệnh dù quý giá nhưng tính bằng linh ngọc cũng chẳng bao nhiêu, còn điểm cống hiến của nó là cấp bậc trưởng lão cao nhất trong tông, không dễ gì có được, kể cả đối với mấy vị chưởng môn hay thái thượng trưởng lão cũng là vô cùng quý giá. Triệu Thiên Bình lúc này cũng không thiếu mấy khỏa linh ngọc, hơn nữa nó vẫn muốn quay lại Y dược đường không chỉ là để dưỡng thương mà còn để tìm hiểu y thư, hơn nữa, còn có thứ mà nó thật lưu luyến, lướt qua gương mặt xinh đẹp một thoáng, nó gãi đầu ngập ngừng:

– Tất nhiên là không nỡ… ta còn muốn nghiên cứu y thư ở đây mà, còn phải cảm tạ sư muội mấy ngày qua.

Triệu Thiên Bình một tay chống gậy xuống đất, một tay thì mang theo chậu Ôn linh thảo chậm rãi bước ra ngoài. Tần Nhu Nhi thấy vậy bèn tiến lại khẽ nắm vào cánh tay muốn giúp đỡ dìu nó ra ngoài, chỉ là chút cảm giác va chạm như xuyên qua quần áo khiến Triệu Thiên Bình giật bắn mình không nhịn được mà hất tay đi, chỉ là vừa xong nó liền hối hận không thôi. Tần Nhu Nhi khẽ lùi lại hoang mang:

– Sư huynh có sao không, ta không cố ý chạm…

– À không không không… không phải do sư muội, là tại ta hơi… à, ta bất ngờ ấy mà, sư muội đừng trách…

Triệu Thiên Bình định đưa tay ra kéo lại nhưng vừa phải giữ chậu cây vừa nghĩ đến như vậy cũng không phải lắm thành ra cánh tay cứ lắc lư giữa hư không lúng túng không thôi.

– Sư muội muốn chạm thì cứ chạm…, à không ý ta là không phải không muốn sư muội chạm vào…, a ý ta không phải…

Triệu Thiên Bình càng nói càng loạn, mà Tần Nhu Nhi nghe vậy liền cười khanh khách khiến nó càng xấu hổ hơn. Làm gì cũng rối, nó bèn quay đầu vội vã cúi đầu đi một hơi. Phía sau vẫn văng vẳng tiếng cười như chuông bạc của Tần Nhu Nhi, nhìn nó xấu hổ, nàng có vẻ thích thú lắm khiến nó bất giác cũng bật cười.

– Sư huynh nhớ dùng thuốc đầy đủ.

Giọng nói trong trẻo vọng theo, Triệu Thiên Bình đầu cũng không quay lại mà chỉ hơi gật rồi bước ra cổng viện. Lại quanh có một lát, chào hỏi vài người trong y quán, Triệu Thiên Bình liền rời đi Y dược đường.

Lâu ngày chỉ ngửi có dược hương lúc này lại tràn vào thanh khí khiến Triệu Thiên Bình hít lấy hít để mấy hơi tham lam, vẫn là mùi của tự nhiên tốt. Đi một đoạn liền cảm thấy mệt, nó bèn lôi ra một cái vân tọa rồi nhét vào linh ngọc, đoạn nó cưỡi lên rồi thẳng hướng Hoàng phong mà dập dìu bay đi.

Vân tọa nhẹ nhàng phiêu phù, tốc độ chậm rãi. Triệu Thiên Bình chậm rãi hưởng thụ gió trời, thanh lương mát mẻ khoan khoái cả tâm hồn, thật giống như cảm giác vừa nãy, chỉ một cái chạm nhẹ nhưng mang đến sự mềm mại mát rượi không thể tin được, cái cảm giác lâng lâng đó dù như điện xẹt nhưng lại in sâu vào trong tâm trí, hồi hộp mà sung sướng khôn tả.

Đang miên man giữa một trời màu hồng, bỗng nhiên Triệu Thiên Bình run lên cầm cập.

Trời quá lạnh, hôm nay tại sao trời lại lạnh như vậy?

Triệu Thiên Bình choàng tỉnh mơ màng nhìn xung quanh, lại nhìn xuống thân thể mình mới vỡ lẽ, không phải trời đột nhiên mà do lúc này nó quá yếu ớt mà thôi. Lưu Vân Tông tọa lạc ở tít trên cao vạn trượng, ở vùng Bắc Thiên An này, những ngọn núi thường đóng một lớp tuyết dày quanh năm, càng cao càng lạnh, chỉ là Lưu Vân Thiên Sơn được trận pháp gia trì nên có chút ấm áp, dù vậy khi bay lên trời, nhất là chen giữa mây mù thì chẳng thể tránh được cái lạnh, đối với người tu luyện lúc bình thường thì chút sương giá này chẳng đáng là gì, chỉ là Triệu Thiên Bình lúc này linh lực hao mòn, thể chất suy kiệt còn thua người bình thường đâm ra lạnh không chịu được.

Nó vội vàng lấy thêm một cái áo choàng vào, lại ôm chậu Ôn linh thảo ra trước mặt hít lấy hít để vài hơi mới cảm thấy người ấm lên một chút. Dù như thế Triệu Thiên Bình vẫn mau chóng hạ xuống không dám bay quá cao nữa, gần mặt đất vẫn là ấm hơn.

Một khoảng lạnh lẽo khiến nó tỉnh táo lại, lúc này vừa ngồi vân tọa, Triệu Thiên Bình vừa mang di vật của sư phụ ra kiểm tra. Lúc trước nó mới chỉ đọc qua phong thư mà thôi, bây giờ trước mặt nó là cái hộp gỗ hơi lớn hình chữ nhật, mở ra bên trong liền thấy bốn ngăn. Một ngăn trong đó đặt ba cái lọ, Triệu Thiên Bình mở ra một lọ liền có mùi thơm hơi lạ truyền ra, bên trong chứa hai hạt đan dược màu vàng, chỉ là ngắm nghía hồi lâu mà Triệu Thiên Bình vẫn chưa nhận ra đây là đan gì nên đành cất vào rồi mở một lọ khác, lần này là một mùi hương có chút nồng khiến nó phải ho khan một lúc mới bình tĩnh lại được, có điều hiểu biết đan dược quá ít nên nó cũng mù tịt luôn thứ này. Lọ cuối cùng là một mùi quen thuộc, Triệu Thiên Bình đã từng nếm qua chính là Sinh huyết đan, có tổng cộng bốn viên, nhìn kích cỡ màu sắc lẫn hương thơm thì nó có thể đoán ra Sinh huyết đan này so với lúc trước nó dùng phẩm chất phải cao hơn mấy lần nhưng không rõ thuộc về cấp mấy. Ba loại đan dược dù chỉ nhận biết được chút ít song Triệu Thiên Bình vẫn rất vui vẻ, đan dược dù là loại hạ đẳng nhất vẫn có giá trị rất cao, mà đồ sư phụ để lại chính là một phần tích góp cả đời hẳn không tệ lắm.

Ngoài ngăn đan dược, một ngăn khác thì đặt một loại kim khoáng nhìn như vàng nhưng sáng hơn mà nhạt màu hơn, chẳng hiểu là thứ gì. Một ngăn khác đặt một tảng đá màu xanh trong như thủy tinh, thứ này thì nó biết, đây là Hải lam kết tinh có xuất xứ từ sâu dưới lòng đại hải, thứ này khi nung thì không chảy ra như kim loại mà hóa thành khí hơi bay lên gọi là Sương hải lam, một loại tài liệu chế tạo huyễn trận có thể xếp hàng lục phẩm, cực kì quý giá.

Ngăn cuối cùng thì chứa một đóa hoa và ba chiếc lá đã ép khô, Triệu Thiên Bình cũng biết thứ này, hoa gọi là Phục linh hoa có tác dụng khôi phục tinh thần, thường dùng để pha trộn vào các thang thuốc hoặc đan dược khôi phục tinh thần lực cấp tốc, cực kì hiệu quả trong những trận chiến có thời gian kéo dài. Còn lá cây là lá của Khu tà thụ có tác dụng giải độc rất hiệu quả, có điều thứ này lại không xuất xứ từ Lưu Thiên Tinh, hẳn là qua con đường Thiên không sa ngư mà tới.

Một rương này giá trị liên thành, nhất là Hải lam kết tinh lục phẩm nếu lộ ra cũng khiến mấy tu sĩ cấp bậc Đạo nguyên động tâm không thôi, thứ này nếu có thể sử dụng hiệu quả thậm chí có thể tạo ra ảo trận đến cấp bảy, nhất phẩm sơ khai, nhị phẩm nhập môn, tam phẩm trúc cơ, tứ phẩm chân linh, ngũ phẩm đạo thai, lục phẩm đạo nguyên, ảo trận cấp bảy có thể sánh ngang với Vân lôi hóa sát đại trận lúc trước, đơn giản liền vây một tu sĩ đạo nguyên cảnh giới đến chết.

Vật phẩm giá trị, chỉ là hào hứng của Triệu Thiên Bình cũng không quá trọn vẹn, đây là tích trữ cả đời của sư phụ, trăm năm chân linh phiêu bạt đánh đổi, cuối cùng ra đi cũng chẳng thể mang theo. Người tọa hóa là vì tông môn, nhưng sâu xa hơn là vì sao, nếu có một tu sĩ mạnh mẽ trấn thủ thì những môn phái kia nào dám xâm phạm, như thế làm sao lại cần hy sinh. Triệu Thiên Bình bỗng chốc nhớ đến La Thiên, dù dáng vẻ bình dị nhưng chỉ cần có sự hiện diện của hắn liền để thất đại phái đều một bộ xun xe, đơn giản là hắn cường đại.

Triệu Thiên Bình cũng muốn cường đại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN