Hắc Tâm
Chương 12: cánh cửa bí mật
Thiên Như ở nhà xem một ngày cũng gần hết. Không có gì quá đặc biệt. Cô chỉ muốn biết thực lực, tình hình, công việc của Tứ Long mà thôi. Quả nhiên là hắc đạo không ai là tốt lành cả.
Điều khiến Thiên Như ngạc nhiên là ở mỗi địa bàn của mỗi bang đều có một cánh cửa kì lạ. Phải rất kì lạ. Ở đây không ghi chép quá rõ. Chỉ viết trong Thiên Long ở dưới tầng hầm có một cánh cửa bằng thép hướng xuống phía Đông Nam, cánh cửa ấy có ổ khóa kì lạ, cánh cửa ấy không cách nào mở ra được. Tổ chức có một mặt dây truyền khi đưa vào ổ khóa hoàn toàn khớp. Nhưng chỉ nghe được một tiếng cạch mà thôi. Cánh cửa vẫn nằm im lìm. Có lẽ ở nhưng nơi còn lại cũng tương tự như thế. Tương truyền dưới lòng đất của Tứ Long đều có kho báu. Chỉ tiếc không ai dám đào tung lên để tìm. Vì thế kho báu vẫn chỉ nằm im lìm ở đó mà thôi.
Thật kì lạ!
Tương truyền cũng chỉ là tương truyền, có chút vô lý. Nhưng những cánh cửa sắt không thể mở dường như chính là manh mối duy nhất của lời tương truyền tựa như đùa ấy.
Thiên Như tò mò. Cô rất muốn biết ở nhưng nơi còn lại sẽ thêa nào? Thực sự có một cánh cửa sắt tồn tại ư?
Hôm sau cô mặc một bộ quần áo màu đen, bó sát, đầu đội mũ lưỡi chai màu đen. Bắt xe tới Thủy Long. Cô phải tìm cách thấy được cánh cửa ấy.
Lần này tới vẫn có người ngăn cô ngoài cửa lớn. Cô không thể kinh động Tử Chấn, Hải Yến hay Hoàng Triết. Nếu để họ biết cô tới chắc chắn sẽ phòng bị với cô.
Cô đành leo tường lẻn vào. Thật không uổng công học võ mười mấy năm mỗi bước nhảy của cô đều rất nhanh nhẹn. Cô bật nhẹ đã qua bờ tường cao hơn đầu một chút. Sau đó lăn mình trốn vào bụi cây. Xung quanh không có ai mới từ từ lẻn vào. Trong tập tài liệu kia có viết cánh cửa kia ở Thiên Long là ở dưới tầng hầm. Có lẽ ở Thủy Long cũng thế.
Cô nhanh nhẹn đi tới tầng hầm mà không gặp trở ngại. Cô né nhanh, phản xạ tốt, tai mắt đều vô cũng nhạy bén vì thế đi được tới đây cũng không phải quá khó.
Xuống hết bậc thang của tầng hầm quả nhiên có một cánh cửa đóng im lìm. Chỉ tiếc ánh sáng quá yếu cô không nhìn rõ cánh cửa ấy. Nhưng nó hướng về phía Tây Bắc chính là hướng thẳng về cánh cửa của Thiên Long.
Phía sau bỗng có tiếng mở chốt an toàn của súng. “Cạnh” một tiếng sắc nhọn. Thiên Như biết mình sẽ sớm bị phát hiện không ngờ lại nhanh đến thế. Tới mức không kịp nghĩ phải nên làm gì.
– Tôi vừa thấy có một con mèo đen khồn biết điều dám xông vào Thủy Long. Không ngờ con mèo đen này lại là thứ trong nhà tôi. – Phía sau có tiếng nói chậm dãi vang lên. Là Tử Chấn.
Thiên Như quay người lại. Vừa hay những tiếng “phụt” vang lên cùng một lúc đèn ở hai bên vách tường bật sáng lên. Không quá gay gắt nhưng đủ khiến người ta giật mình, giống như sự xuất hiện của Tử Chấn: lu mờ nhưng đáng sợ.
Cô lờ mờ thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh ta. Trên tay cầm khẩu súng quen thuộc từng ngắm bắn cô hai lần và Thiên Ngọc một lần. Hắn cầm súng đang từ từ hướng lên, hướng về phía cô. Hắn ta đi một mình.
– Tử Chấn. – Lát sau Thiên Như mới cất tiếng. Khi ấy khẩu súng kia đã chĩa thẳng vào giữa chán cô. Tay hắn đã đặt lên cò súng.
Hắn không đáp. Ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa u tối nhìn cô. Hắn muốn biết cô tới đây làm gì? Cô muốn điều tra Thủy Long? Muốn giúp Thiên Long?
Xung quanh im lặng đến đáng sợ. Thiên Như phạm vào đại kị của Tử Chấn. Cô có thể không nghe lời hắn, có thể thấy hắn giao dịch với người khác, có thế nói dối trước mặt hắn. Nhưng cô lại muốn điều tra hắn, muốn tìm thóp của hắn! Cô muốn hắn không sống được đến thế ư?
Phía sau có tiếng bước chân tới. Ngày một dồn dập. Là Hải Yến và Hoàng Triết. Họ chạy tới đứng trước mặt Thiên Như, ngay sau Tử Chấn. Hoàng Triết rút súng định ngắm bắn Thiên Như một tiếng nói lại từ tốn vang lên:
– Cô ấy cậu không đủ tư cách chĩa súng.
Sau đó không nghe thấy tiếng súng lạch cạch nữa.
– Cô tới đây làm gì? – Hải Yến hỏi cô. Cô ta lấy làm kì lạ. Bị thương không nhẹ vậy mà cô tiểu thư này vẫn mò tới mật địa của Thủy Long. Là cô ta không biết sợ hay đang thử thách Tử Chấn?
– Bị lạc. – Thiên Như vô thức trả lời, ánh mắt vẫn hướng về phía họng súng của Tử Chấn, phía sau họng súng chính là đôi mắt lạnh lẽo ,vô cảm. Cô đang cô đọc nhưng điều đôi mắt ấy đang nói.
Bên kia Hải Yến cười khẩy. Lần trước cô ta giúp cô xử lý vết thương là do lệnh. Lần này Thiên Như cô tự tìm đường chết. Cô ta lại càng không cần nể nang gì:
– Cô cũng biết chỗ để lạc lắm! – Câu nói này vừa khen cũng vừa chê. Hải Yến khen cô biết chọn đúng đường vào mật đạo để vào vừa chê cô khéo tìm đương chết.
Thiên Như không đáp lời. Cô biết Hải Yến đang mỉa mai cô cũng là cảnh cáo cô bản thân đang cận kề cái chết.
Thiên Như vẫn nhìn hắn. Cuối cùng cô cũng hiểu hắn nghĩ gì. Cô nói:
– Tôi không bị lạc. Là cố ý. Nhưng không phải muốn hại anh hay bất kì ai ở đây chỉ là tôi vừa biết một chút thông tin về cánh cửa kì lạ này nên mới đánh liều … tới xem.
Ánh mắt hắn sáng lên đôi chút, đồng tử cũng dãn ra, lông mày cũng đỡ co lại. Hắn có vẻ có chút vừa ý với câu trả lời này.
Hải Yến phía sau cười. Hoàng Triết cất giọng:
– Nơi này ngoại trừ ba người chúng tôi, bình thường không có người thứ tư được vào. Cô không phải người trong bang cũng mò tới đây là ý gì?
– Tôi nói rồi. Là đánh liều tới xem.
Vừa dứt lời tiếng súng vang lên. Viên đạn sượt qua người cô bay tới đâm thẳng vào cánh cửa phía sau. Cô còn có thể nghe được tiếng gió vèo qua tai. Còn có cả mùi thuốc súng. Xem ra hắn đang cảnh cáo vơi cô hắn đang không hài lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!