Hai Đám Cưới
Phần 12
Cậu Hoàng nghe xong nhếch khoé môi lên rồi nói:
– Hiểu rồi thì vào ăn cơm.
Từ lúc bỏ vú Dần theo cậu Hoàng cũng chưa cưới chưa xin gì nên tôi toàn ăn cơm dưới buồng. Tự dưng cậu bảo tôi vào đây ăn cơm với cả nhà tôi hơi ngại, dù ông bà Hân Hạnh không ở nhà tôi vẫn cứ có cảm giác gì đó không tự nhiên. Cậu Hoàng thấy tôi đứng yên thì cau mày giọng đầy khó chịu:
– Có ăn không? Không ăn thì nhịn chứ không ai bê cơm về buồng cho cô nữa đâu đấy.
Tôi nghe vậy liền vội vàng đi theo cậu vào nhà. Cái Tâm giận dỗi không thèm ăn cơm mà bỏ vào buồng nằm thành ra chỉ có tôi, cậu Hoàng và vợ chồng cái Giao ăn cơm với nhau. Vì chuyện mợ Linh nên cậu Đạt vẫn không vui vẻ gì khi thấy tôi, cả buổi ăn cơm chẳng ai nói với ai câu nào khiến cái bầu không khí tự dưng ảm đạm vô cùng. Ăn cơm xong tôi chưa vội về buồng mà xuống chỗ vú Dần. Vú Dần đang may áo thấy tôi liền hỏi:
– Sao chưa về buồng nữa?
Tôi ngồi xuống cạnh vú hỏi nhỏ:
– Vú, vú biết chuyện gì vú nói cho tôi nghe đi. Cái người đàn bà trong giấc mơ ấy chắc chắn vú biết đúng không?
– Sao cô lại nói thế?
– Đợt trước cái hôm tôi bị dẫn ra giếng vú chả khấn người ta là gì? Rồi tự dưng hôm nay vú đưa tôi đi gọi dí. Giờ có hai chúng ta ở đây thôi, vú nói tôi nghe được không, chứ giờ bảo tìm nguyên nhân tôi đâu biết gì đâu? Cứ đêm tôi lại bị lôi ra giếng tôi sợ lắm, nhỡ có ngày ra đấy trúng gió chết bỏ mạng mất
– Đừng có gở cái mồm. Thực ra tôi cũng chẳng biết nói thế nào, mà chính tôi cũng không rõ mọi chuyện ra sao. Trước đây cô ta và tôi cùng vào đây làm kẻ ăn người ở, cô ta đẹp lắm, đẹp đến mức ông Hạnh cũng mê như điếu đổ, có điều cô ta lại có người thương trong lòng rồi nên nhất quyết không đáp lại tình ý của ông Hạnh. Rồi…
Vú Dần nói đến đây thì dừng lại, tôi không kìm được tò mò vội hỏi:
– Rồi sao nữa vú?
– Rồi đợt đó bà hai sẩy thai tự vẫn giống mợ Linh…
Tôi đang nghe vội ngắt lời:
– Bà hai? Bà hai là ai vậy vú?
– Mẹ cậu Hoàng đó!
Lúc này tôi bỗng à lên một tiếng, hoá ra cậu Hoàng không phải con bà Hân thật. Vú Dần khẽ thở dài nói tiếp:
– Bà hai hiền lành nhân hậu lắm, nhưng phải cái hiền quá thành ra nhu nhược. Đợt cậu Đạt được ông mang về nuôi cũng là bà hai một tay chăm sóc, nhưng sau này bị sẩy thai vài lần sức khoẻ bà yếu đi, ông thì lại nghe lời bà cả cuối cùng bà hai ra sông tự vẫn ngoài đó. Bà hai mất một thời gian tự dưng cô ta cũng biến mất, biến mất không một vết tích luôn. Tôi ban đầu còn tưởng cô ta bỏ đi nhưng có vài lần tôi mộng thấy cô ta nên biết cô ta chết rồi, chắc chắn là chết rồi vì người nhà lẫn người yêu cô ta từng tìm đến đây để hỏi tung tích chứng tỏ cô ta không hề về nhà nữa. Có điều chết vì gì? Chết vì sao tôi không rõ, chỉ đoán là chết oan thôi vì trong mơ tôi luôn mơ thấy cô ta bị móc mất đôi mắt.
Tôi nghe xong rùng mình sợ hãi, rõ ràng vú Dần cũng mơ như tôi, điều đó có nghĩa không phải tôi thần hồn nát thần tính hay bị ảo ảnh như cậu Hoàng nói. Tôi ngẫm lại lời vú Dần hỏi tiếp:
– Cậu Đạt sao lại là ông Hạnh mang về vậy vú? Cậu ấy cũng không phải con bà Hân sao?
– Cậu ấy là con rơi của ông với một người làng bên. Sau này mẹ cậu ấy mất ông mang về cho bà hai chăm sóc, nhà này chỉ có cô Tâm là con bà Hân thôi.
Tôi nghe xong trong lòng cũng bắt đầu có được mấy câu trả lời. Trước kia tôi từng nghĩ nếu như bà Hân là người hại mợ Linh sẩy thai nó khá vô lý, bởi làm gì có người mẹ nào hại chết chính con của con trai mình? Nhưng giờ tôi bắt đầu có lý do để tin vào linh cảm của mình, cái Tâm chắc chắn không đủ mưu mẹo để hại mợ Linh, thế lực lớn mà mợ Linh nhắc đến… khả năng rất cao là bà Hân. Vú Dần thấy tôi ngây người liền cười nói:
– Thôi, cô đi về đi, về ngủ sớm đi mai tôi dẫn cô đi gặp mấy thầy khác xem thế nào.
Tôi nghe xong gật đầu đi về buồng, cậu Hoàng đã tắm rửa từ lúc nào đang nằm trên giường đọc sách. Thấy cậu ta chăm chú đọc tôi mỉa mai:
– Cậu cũng đọc sách cơ à?
– Hỏi vậy là ý gì?
– Tôi có ý gì đâu? Thấy lạ thôi
Cậu Hoàng nghe xong lừ mắt nói:
– Nói mau, có phải ý cô là tôi lưu manh giả danh trí thức đúng không?
Tôi mở tủ lấy bộ quần áo ra rồi đáp lại:
– Đấy là cậu tự nhận đấy nhé.
Nói xong tôi vội nhanh chân đi tắm. Phía trong buồng có người tức giận ném bộp quyển sách đi. Thực ra cậu ta cũng không phải giả danh trí thức lắm, lưu manh thì có thừa nhưng thấy đám gia nô khen cậu ta buôn bán kinh doanh rất giỏi, với lại sau vài lần tiếp xúc tôi nhận ra cậu ta có vốn kiến thức y học cũng kha khá tốt. Mà thôi kệ, con người cục súc nóng nảy này tốt nhất không nên trêu chọc dễ bị ăn bạt tai lắm.
Tôi tắm táp thơm tho sạch sẽ vào buồng cậu Hoàng vẫn chưa ngủ mà đang nằm vắt tay lên trán. Vừa thấy tôi vào cậu ta liếc mắt một cái rồi ngoảnh mặt vào tường. Tôi nhìn mình trong gương, nói không phải khen chứ dáng dấp tôi cũng ngon, mặt mũi cũng được nhận xét là dễ nhìn mà sao cậu ta nhìn tôi cứ như thể chó chê cơm nguội vậy? Dù gì tôi cũng là vợ cậu ta, không yêu thương gì nhưng chẳng lẽ cậu ta đồng ý lấy tôi về chỉ để nằm cạnh?
Tôi nằm lên giường khẽ thở dài, lấy một gã chồng kiểu này cũng tủi phết chứ chẳng đùa đâu. Khi còn đang suy nghĩ đột nhiên tôi bỗng nghe tiếng nuốt nước bọt từ cậu Hoàng liền quay sang vội vàng hỏi:
– Cậu sao thế? Vẫn đói à?
Cậu ta nghe tôi hỏi thì quay lại cáu kỉnh hỏi lại:
– Ai bảo cô tôi đói?
– Vậy hay cậu thèm ăn món gì?
– Ai bảo tôi thèm ăn gì? Cô điên à?
– Thì tại tôi thấy cậu nuốt nước bọt…
Cậu Hoàng đẩy tôi ra mép giường nói:
– Nằm lui ra.
– Lui thì lui, nhưng cậu có muốn ăn gì không tôi nấu cho.
Cậu ta nghe xong chẳng những không cảm ơn còn ngồi dậy mặt đỏ bừng bừng rít lên:
– Sao cô cứ lải nhải lắm thế? Để im tôi ngủ
Đồ thần kinh! Mỗi thế mà cũng cáu nhặng lên, bà đây lại dí vào quan tâm nữa. Chẳng qua bà đây nghe vú Dần kể nên thương thương mới hỏi han vậy thôi chứ gì mà căng!
Tôi nhìn cậu ta ngồi dậy đi ra ngoài, thế nhưng mới ra đến cửa cậu ta liền hỏi:
– Đi đâu?
– Đi ra ghế ngủ cho cậu ngủ yên!
Cậu ta nhìn tôi, khẽ liếm môi rồi gắt gỏng:
– Nằm đây, không đi đâu cả
– Tôi…
– Tôi bảo nằm đây là năm đây! Nằm xuống
Chả hiểu cái tên này bị gì mà từ sớm cứ như điên. Tôi không dám cãi đành nằm xuống, cậu ta cũng nằm sát vào trong thở mạnh. Thế rồi mệt quá tôi chẳng thèm quan tâm cậu ta đói khát thế nào nữa mà ngủ thiếp đi. Khi vừa chợp mắt được một lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng con Hĩm cất lên:
– Mợ Hiên ơi dậy đi, bà sai mợ dậy nấu cho ông bà với cô Huệ bát phở.
Tôi nghe xong liền bật dậy, bên cạnh cậu Hoàng cũng đứng dậy mở cửa quát con Hĩm:
– Mày biết giờ này mấy giờ rồi không mà còn ầm ầm lên làm phiền tao?
Con Hĩm run run khúm núm đáp:
– Bà sai con gọi mợ lên nấu phở cho bà.
Cậu Hoàng hừ một cái rồi nói:
– Bảo bà ta tự đi mà nấu…
– Kìa cậu, con nói vậy bà đánh chết con mất thôi.
Cậu Hoàng nhìn con Hĩm có lẽ thương tình liền thở dài nói:
– Thôi, để tao lên nói
Tôi thấy vậy cũng vội khoác áo đi theo sau. Vừa lên đến nhà tôi thấy bà Hân, ông Hạnh cả chị Huệ nữa đang ngồi trên sập. Cậu Hoàng nhìn bà Hân hỏi:
– Tối muộn rồi mẹ còn sai vợ tôi đi nấu phở làm gì?
Bà Hân nhìn ông Hạnh rồi nói:
– Nó là phận dâu, tao sai nó nấu cho bát phở cũng không được à?
– Người ở nhà này chết hết rồi hay sao mà mẹ phải sai cô ta?
– Mày nói cái giọng gì đấy? Vú Dần đi vắng…
– Vú Dần đi vắng còn con Na, con Bưởi, con Hĩm, không thì mẹ đi mà nấu
Bà Hân xem chừng tức lắm rồi gắt lên:
– Mày láo nó vừa thôi! Con Hiên cũng chỉ là cái phận ở đợ mà ra chứ sao không nấu được bát phở. Mày lấy nó về làm gì? Lấy vợ về không phải để làm dâu, để hầu hạ thầy mẹ sao?
Cậu Hoàng cười nhạt đáp lại:
– Tôi lấy cô ta về làm vợ tôi chứ ai bảo cô ta phải có nghĩa vụ hầu hạ ai? Cô ta là vợ tôi có nghĩa là ngang hàng với tôi, với con Tâm, với anh Đạt, chị Giao. Chừng nào mẹ bảo con Tâm đi nấu ăn hầu hạ cái nhà này được thì cô ta cũng sẽ làm được như mẹ mong.
– Mày…
Ông Hạnh đang ngồi liền quát lên:
– Thôi đi được rồi, hai mẹ con chúng bay cứ cả ngày cãi vã nhau không chán à? Còn bà nữa, nó nói đúng đấy, người ở nhà này chưa chết hết vợ chồng nó còn đang ngủ gọi lên làm gì? Rồi bà làm vậy chừng nào tôi mới có cháu? Mấy đứa cháu trước đã không còn, bà cũng đừng có hằn học với hết đứa con dâu này đến đứa con dâu kia vậy chứ?
Bà Hân nghe xong im bặt mồm rồi đùng đùng bỏ vào trong nhà khóc thút thít. Chị Huệ thấy vậy liền chạy theo nói:
– Dì đừng khóc, thôi để con xuống bếp nấu cho.
Tôi nhìn chị Huệ, từ ngày tôi theo cậu Hoàng chị ta không sang hôm nay lại mới có mặt ở đây. Trên hiên còn có mấy hòm quần áo, chị Huệ liếc tôi rồi nhìn cái Hĩm nói:
– Hĩm, mang quần áo vào buồng hộ cô nhé
Cậu Hoàng nghe xong liền hỏi:
– Cô sang đây làm gì?
Chị Huệ chưa kịp đáp bà Hân đã nói:
– Từ nay nó ở đây, thầy mẹ nó đi vào trong Nam một độ nữa mới về, nó ở đây cho đỡ buồn.
Cậu Hoàng bỗng cười nhạt, nhìn tôi giục:
– Còn ngây người ra đó làm gì? Đi về.
Nói rồi cậu đi trước, tôi cũng theo sau, không hiểu sao thấy chị Huệ ở đây tôi lại có chút bất an trong lòng. Cảm giác không đơn giản như bà Hân nói, cảm giác bà ta và chị Huệ có âm mưu gì đó thì đúng hơn.
Trở về buồng cậu Hoàng nằm phịch xuống giường. Dưới ánh đèn tôi thấy cậu đăm đăm suy nghĩ nên cũng chẳng dám hỏi câu gì đành xoay người ra ngoài ngủ.
Nửa đêm tôi lại thấy người đàn bà ấy, thế nhưng lần này chị ta không còn dẫn tôi ra giếng nước nữa mà chỉ đứng dưới chân giường rồi hát. Tiếng hát của chị ta giống tiếng hát ru nhưng nỉ non, oan ức. Hai mắt chị ta máu chảy đỏ tươi, tôi ngồi bật dậy thu mình vào góc khẽ hỏi:
– Chị muốn gì, muốn gì nói đi, đừng cứ thế này tôi rất sợ.
Chị ta rũ mái tóc xuống, rồi đột nhiên lao lên giường túm lấy tay tôi gào khóc:
– Cứu tôi, cứu tôi, tôi xin cô, cứu tôi
– Tôi phải làm gì mới được?
Chị ta nhìn tôi cổ họng đột nhiên nghẹn ứ lại như có ai bóp chỉ phát ra một tiếng “Đông” cuối cùng rồi chỉ còn những tiếng ú ớ không nghe rõ. Đến khi chị ta biến mất tôi cũng mở mắt tỉnh dậy! Cả người tôi lại mồ hôi nhễ nhại, những giấc mơ khiến tôi mệt mỏi, kiệt sức vô cùng. Tôi nhìn sang bên cạnh chợt chỉ thấy khoảng không, vẫn là đang nằm trên giường nhưng cậu Hoàng không còn bên cạnh nữa. Đêm hôm rồi cậu ta còn đi đâu? Tôi lấy đèn soi nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta liền thở dài. Thấy đám gia nô kháo nhau đêm hôm lâu lâu cậu ta lại mò đi tìm mấy cô gái trên tỉnh, tôi chẹp miệng, gã đàn ông hoang dâm vô độ!
Ngồi một lúc mồ hôi tôi cũng khô, bỗng dưng tôi lại nghĩ đến giấc mơ ban nãy liền cầm đèn đi thẳng ra ngoài. Trên nhà cửa đóng then cài hết chỉ có một thằng gia nô ngồi gật gù canh cổng. Hố xí nằm ở phía sau nhà cùng hướng với cái giếng nên tôi đi cũng không sợ bị nghi ngờ cứ thế mà tiến thẳng ra con giếng khô. Ánh trăng hôm nay rất sáng, chẳng cần đèn vẫn nhìn rõ mồn một con đường. Tôi cứ thế đi ra giếng, dù rất sợ nhưng còn sợ hơn nếu cứ để những giấc mơ kia lặp lại nên tôi dứt khoát phải biết xem dưới giếng kia là gì
Khi ra đến giếng tôi bỗng thấy có làn gió lành lạnh liền khum tay che đèn rồi mới từ từ một tay cầm đèn một tay bước xuống dưới. Khi vừa xuống tôi thấy tấm gỗ hiện ra rất rõ liền đặt đèn bên cạnh rồi gạt đống cát đất kéo lên. Có điều kéo mãi tấm gỗ vẫn trơ ra không tài nào kéo nổi. Tôi bặm môi, rõ ràng chỉ là tấm ván, có đặc cỡ nào thì dùng sức vẫn bê được chứ sao tôi không thể nhấc lên nổi, hay thực sự dưới này chẳng có gì chỉ là lớp đất cát chôn vùi một nửa tấm gỗ bên dưới nên không nhấc được? Có điều khi gõ xuống vẫn nghe như tiếng rỗng toác bên dưới.
Khi còn đang loay hoay chưa biết mở thế nào chợt tôi nhìn thấy ngay chỗ đặt tấm gỗ phần thân giếng méo méo không tròn như bên trên. Tôi liền đứng dậy ngồi trên mấu đá lấy chân di di tấm gỗ. Tấm gỗ bỗng từ từ di di chuyển theo chân tôi rồi biến mất gần hết vào sát thân giếng. Hoá ra tấm gỗ này được thiết kế đẩy ngang chứ không phải nhấc lên, đầu óc của người thiết kế đúng là cũng không phải dạng vừa. Khi cánh gỗ mở ra tôi soi đèn xuống mới phát hiện bên dưới là một cái hang. Lúc này tôi không còn nghĩ ngợi gì liền đi xuống dưới không quên kéo tấm gỗ lại. Dưới ánh đèn dầu tôi nhìn ngay miệng hang có một cái ghế gỗ đã cũ kĩ bên trên còn có một sợi dây thừng, theo dọc hang vào cơ man là những chiếc hòm. Tôi mở thử chợt há hốc mồm kinh ngạc, bên trong toàn là vàng bạc châu báu, càng đi vào sâu hòm càng chất đầy. Có điều đây lại không phải thứ tôi tìm, người đàn bà kia chỉ tôi ra đây chắc chắn phải có gì trong đây, một là xác chị ta, hai là điều gì đó có thể giúp được tôi tìm ra nguyên nhân như thầy Long nói. Sống lưng tôi bỗng có làn khí lạnh thổi qua, toàn thân tôi rùng mình sợ hãi. Tự dưng mò ra đây làm quái gì giờ tôi lại hãi.
Tôi hơi lùi chân lại bất chợt bên trên có tiếng động mạnh, có tiếng tấm gỗ mở ra rồi tiếng bà Hân cất lên:
– Thầy xuống trước đi! Hương vàng tôi chuẩn bị rồi
Tôi nghe xong sợ hãi chỉ kịp tắt phụt đèn, có điều lại nhìn thấy có ánh sáng lấp loé từ xa xa đi tới. Còn chưa biết phải làm gì bất chợt một bóng đen lao tôi bịt chặt mồm tôi lôi vào một góc tối tăm. Tôi nhìn lên, chưa kịp định hình đã nghe tiếng cậu Hoàng bên tai:
– Câm mồm!
Tôi cắn chặt môi, không dám nhúc nhích. Bên trên ánh sáng mỗi lúc một tới gần, vì bị che khuất nên tôi không thể nhìn ra ai đi phía sau bà Hân chỉ nghe giọng đàn ông rất lạ. Tiếng bước chân đi trên nền đất rồi cuối cũng cũng bước qua chỗ khuất tôi với cậu Hoàng đứng. Thế nhưng mới đi vài bước giọng người đàn ông kia bất chợt cất lên:
– Hình như có người!
Cậu Hoàng nghe xong liền cúi xuống đặt môi lên môi tôi ấn chặt, tiếng hơi thở gấp gáp của tôi cũng im bặt. Tim tôi lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!