Hai Kiếp Làm Sủng Phi - Chương 87: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Hai Kiếp Làm Sủng Phi


Chương 87: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợt tuyết lớn đầu tiên của năm đổ xuống cũng là lúc Tề Ngọc Yên lại được chẩn mang thai.

Nghe Sử Viện Chính chúc mừng mình, Tề Ngọc Yên vừa mừng vừa lo.

Phải biết, kiếp trước cho tới tận lúc nàng chết, dưới gối cũng chỉ có mình Lý Huyên. Không ngờ tới kiếp này sống lại, không chỉ Huyên Nhi trở lại, mình còn có thêm đứa con.

Advertisement / Quảng cáo

Tuy rằng nàng biết kiếp trước sau khi sinh xong Lý Huyên thì vô sinh là do Phan Dửu Quân hạ dược mình. Nhưng kiếp này, nàng đã vứt bỏ túi hương mà Phan Dửu Quân tặng từ lâu, Lý Cảnh cũng chỉ sủng một mình nàng, nhưng nàng lại vẫn chưa có thai. Giờ, Huyên Nhi đã lớn, mình lại mang thai, bảo nàng sao có thể không vui mừng cho được?

Đối với chuyện Tề Ngọc Yên có thai, Lý Cảnh cũng cực kỳ vui sướng. Vì để Tề Ngọc Yên có thể an tâm dưỡng thai, hắn còn cố ý hạ chỉ mời Tề mẫu Lục thị vào cung chăm sóc cho Tề Ngọc Yên.

Lục thị phụng chỉ vào cung, ở tại Trọng Hoa cung chăm sóc cô con gái. Bà thấy mặc dù Hoàng đế không ngủ tại Trọng Hoa cung, nhưng ngày ngày đều tới dùng bữa tối cùng con gái. Nếu thời tiết tốt, dùng bữa xong, người sẽ mang theo Huyên nhi cùng Tề Ngọc Yên tới khu vườn gần đó tản bộ xuôi cơm. Nếu trời đổ tuyết, người cũng không vội rời đi, chơi cờ viết chữ cùng Tề Ngọc Yên ở trong phòng, cho tới tận trước khi ngủ mới hồi Càn Dương cung.

Trong chuyện này, bà chưa từng nghe Hoàng đế gọi Hoàng hậu và Phan Dửu Quân tới làm bạn tẩm.

Hơn nữa, Lục thị cũng phát hiện, Lý Cảnh đối xử với Tề Ngọc Yên, không giống như Hoàng đế đối đãi cao cao tại thương với tần phi, mà giống như một đôi phu thê bình thường trong dân gian, việc gì cũng có bàn bạc suy tính.

Trông thấy tình hình như vậy, trong lòng Lục thị xúc động vô vàn, chẳng biết con gái của mình tu luyện phúc khí thế nào mà được vua một nước đối đãi chân thành như vậy. Tất nhiên bà cũng thật lòng mừng thay cô con gái.

Sau khi Tề Ngọc Yên mang thai được ba tháng, Sử Viện Chính đến kiểm tra, nói thai nhi phát triển rất ổn.

Lục thị thấy thân thể nàng khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt, tiểu ngoại tôn Lý Huyên cũng cực kỳ thông minh đáng yêu, hai người không cần mình lo nghĩ. Nghĩ tới cũng sắp hết năm, mình ở lâu trong hoàng cung dù sao không phải chuyện bình thường, nên nói với con gái chuẩn bị về nhà.

Nghe mẫu thân muốn rời đi, dẫu Tề Ngọc Yên thực không nỡ, nhưng nàng cũng biết mẫu thân không thể ở lại bên mình mãi. Mắt thấy sắp tới cuối năm, nghĩ mẫu thân cũng nên hồi phủ chuẩn bị, nên đành gật đầu đồng ý.

Buổi tối Lý Cảnh tới dùng bữa, Tề Ngọc Yên thuật lại việc này cho Lý Cảnh.

Lý Cảnh thấy trượng mẫu nương (mẹ vợ) sau khi tiến cung, chăm sóc Tề Ngọc Yên tới mặt mày đẫy đà. Nhưng nếu mình cố giữ Lục thị lại trong cung, sẽ khiến phu thê người ta xa cách, mẫu tử tách nhau, có vẻ không được thỏa đáng. Lại nghĩ, thai của Tề Ngọc Yên cũng ổn định rồi, mình có khi sẽ ngủ lại Trọng Hoa cung, có Lục thị sẽ cảm thấy bất tiện, nên cũng đồng ý cho Lục thị rời đi, đồng thời thưởng Lục thị rất nhiều vật phẩm quý giá.

Advertisement / Quảng cáo

Đối với ban thưởng của Lý Cảnh, tuy Lục thị biết người nể mặt con gái, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ không ngừng, bèn tới trước mặt Lý Cảnh, sụp mình tạ ân.

Lý Cảnh từ chối không muốn nhận lễ, vội đỡ lấy Lục thị, cười nói: “Phu nhân không cần đa lễ, trên triều đường ta là quân, ở riêng chúng ta đừng bàn về tục lễ này nọ làm gì. Năm cũng sắp hết, mấy thứ đó coi như ta tặng lễ mừng năm mới cho phu nhân và Tề tướng quân, thay Ngọc Yên hoàn thành một phần đạo hiếu.”

Nghe Lý Cảnh nói thế, Lục thị rối rít trả lời: “Lão phụ nhân lo sợ khôn nguôi.”

“Phu nhân, chúng ta là người một nhà, đừng nói vậy mà.” Lý Cảnh khẽ cười đỡ Lục thị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.

“Vâng.” Lục thị vui mừng gật đầu.

Nghĩ tới ngày mai Lục thị phải đi rồi, Lý Cảnh ở lại Trọng Hoa cung lâu hơn. Hắn chuyện trò chuyện nhà chuyện cửa với Lục thị, làm cho Lục thị cực kỳ vui vẻ.

Tề Ngọc Yên bế Huyên Nhi ngồi ở bên, nhìn hắn cùng mẫu thân nói nói cười cười. Dù rằng hắn là quân, nhưng trong lúc nói chuyện với mẫu thân lại cực kỳ tôn trọng, thấy hình ảnh này, từng đợt ấm áp ùa lên trong lòng nàng. Nàng biết, hắn làm mọi chuyện này đều bởi vì hắn xem trọng mình. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên một tay ôm chăt lấy Huyên Nhi, một tay xoa xoa bụng mình. Thứ gọi là hạnh phúc, chắc là như này nhỉ?

Chỉ là, mình có thể hạnh phúc được mãi không? Hai người ở Khôn Dương cung và Vân Thai cung sẽ dễ dàng buông tha cho đứa con cùng người nhà mình ư?

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên lạnh lẽo trong lòng.

Nhìn bóng đêm dần sâu, Lý Cảnh mới đứng dậy rời khỏi Trọng Hoa cung.

Sau khi tiễn Lý Cảnh đi, Tề Ngọc Yên trở về phòng lấy mấy đồ trang sức ra, sau đó gọi Trúc Vận đỡ nàng tới phòng của mẫu thân.

Advertisement / Quảng cáo

Vì sáng sớm ngày mai phải xuất cung rồi, Lục thị đang ở trong phòng kiểm kê đồ đạc thu dọn đủ chưa, nghe tiếng nữ nhi tới, bà vội ngừng việc trong tay, ra đón: “Ngọc Yên, trễ thế này con còn tới làm gì? Sao không đi nghỉ sớm?” Bà vừa nói vừa đỡ lấy Tề Ngọc Yên từ Trúc Vận.

“Nữ nhi còn có chút chuyện muốn nói với mẫu thân.” Tề Ngọc Yên cười nói.

“Chuyện gì mà không để mai nói được? Bây giờ con đang mang thai đó.” Lục thị nói xong trừng mắt với nữ nhi, “Con không quan tâm mình thì cũng phải quan tâm tới cháu gái mẹ chứ.” Bởi lúc nói chuyện, Lục thị biết được Lý Cảnh rất muốn Tề Ngọc Yên có

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN