Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 88: Thiếu
Tề Ngọc Yên đau đẻ là vào cuối hạ năm sau.
Quả nhiên như mong ước của Lý Cảnh, nàng sinh ra một bé gái cực kỳ kháu khỉnh.
Bởi khi sinh đứa bé này, đúng lúc đom đóm bay rợp trời, Tề Ngọc Yên nhớ tới đoạn thời gian vui vẻ mọi người đi bắt đom đóm ở Mi Dương, nên đặt nhũ danh cho bé là A Huỳnh. Sau Lý Cảnh biết, quyết định đặt tên cho con gái là Lý Giác Huỳnh. “Huỳnh” thông “Huỳnh”, mà chữ “Giác” được ghép bởi hai miếng ngọc, trong tên của hắn có chữ vương lệch bên cạnh, tên của nàng chứa chữ ngọc, đây, đúng là tạo ra từ tên hắn và nàng.
Tề Ngọc Yên xem tên nữ nhi cũng cảm thấy cái tên này cực hợp ý mình.
Lúc Trịnh Chước tới thăm Tề Ngọc Yên và A Huỳnh, lấy lý do Tề Ngọc Yên phải phân tâm chăm lo cho A Huỳnh, lấy lý do sợ nàng vất vả, khéo léo nhắc tới muốn đưa Huyên Nhi về Khôn Dương cung dưỡng dục.
Đương nhiên Tề Ngọc Yên không đồng ý, bèn cười nói: “Hoàng hậu nương nương quan tâm thần thiếp như vậy, thần thiếp vô cùng cảm kích, chỉ là Huyên Nhi và A Huỳnh đều có nhũ mẫu chăm sóc, thần thiếp chỉ lên tiếng là được, không bận bịu chút nào.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Trịnh Chước hiểu nàng không nguyện ý giao trả Huyên Nhi cho mình. Nghĩ tới lúc trước mình và Tề Ngọc Yên đã nói chắc nịch trước mặt Thái hậu, muốn chờ Huyên Nhi tròn sáu tuổi, mới đón nó về. Lúc này nàng cũng không thể ép buộc Tề Ngọc Yên giao Huyên Nhi cho mình, chỉ đành hậm hực rời đi.
Điều khiến Tề Ngọc Yên cảm thấy lạ là, mẫu thân Lục thị không tiến cung ngay sau khi nàng sinh. Người trong cung đi Tề phủ truyền lời trở về báo, Lục thị nói trong nhà có chuyện quan trọng, mấy ngày nữa mới có thể tiến cung.
Tề Ngọc Yên nghe báo lại, suy đoán nhất định là có chuyện quan trọng xảy ra, bằng không mẫu thân sẽ không không tiến cung thăm mình.
Qua hơn mười ngày, Lục thị mới tiến cung. Lúc này, Tề Ngọc Yên đã qua khỏi đoạn ngày chật vật nhất sau sinh, giờ tinh thần đã hồi phục khá hơn. Tuy rằng trong lúc ở cữ vẫn chưa thể ra ngoài, nàng bèn ở trong tẩm điện của mình, bế A Huynh đi lại loanh quanh cho giãn gân giãn cốt.
Vào trong cung, trông thấy Tề Ngọc Yên và cháu gái ngoại khoẻ mạnh, Lục thị vui mừng vô cùng.
Tề Ngọc Yên bế nữ nhi tới trước mặt Lục thị, mừng rỡ nói: “Mẫu thân nhìn này, bé con xinh không?”
Lục thị nhận lấy bé, chăm chú ngắm nhìn trong chốc lát. Mặc dù A Huỳnh mới sinh ra hơn mười ngày, nhưng lúc này đã nhìn ra tướng mạo bé con cực kỳ xinh đẹp, hao hao giống Hoàng đế.
Lục thị ngẩng đầu, cười với Tề Ngọc Yên: “A Huỳnh là nữ nhi của Hoàng thượng, công chúa của Đại Hiên, sao có thể không đẹp?”
Tề Ngọc Yên cười hì hì nói: “Sao mẫu thân nói giống Hoàng thượng thế?”
“Ồ, Hoàng thượng cũng nói thế à?” Lục thị ngạc nhiên.
“Không khác là bao.” Tề Ngọc Yên mím môi, cười nói, “Chàng nói A Huỳnh trông y như chàng, không đẹp sao được?”
Lục thị nghe xong, phì cười: “Bây giờ Hoàng thượng chẳng biết chừng mực gì cả.”
Tề Ngọc Yên cười cười, hỏi mẫu thân: “Phải rồi, sao giờ mẫu thân mới tới thăm nữ nhi? Rốt cuộc có chuyện gì mà còn quan trọng hơn gặp A Huỳnh ạ?”
Lục thị liếc nhìn Tề Ngọc Yên, nói: “Lát nữa mẫu thân kể cho con nghe.”
Tề Ngọc Yên nhìn nét mặt mẫu thân, trong lòng hiểu ý, lấy cớ bản thân mệt mỏi, bảo Mai Hương và nhũ mẫu đưa A Huỳnh về hậu viện, đuổi hết cung nhân đi, chỉ để lại Trúc Vận canh cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Tề Ngọc Yên kéo mẫu thân ngồi vào ghế dựa Tương Phi, hỏi: “Mẫu thân, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lục thị nói: “Ngọc Yên, đúng như lời con mách, Phan gia thật sự cấu kết với Viên Quốc.”
Tề Ngọc Yên giật mình, vội hỏi: “Phụ thân tra ra được ạ?”
Lục thị gật đầu, nói: “Nhắc tới việc này, may có Chung Ngũ lang.”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra: “Sao lại liên quan đến Chung Dục ạ?”
“Đừng nóng, nghe mẫu thân từ từ kể cho con.” Lục thị thuật lại tỉ mỉ, “Chung Ngũ lang trấn thủ Ưng Thành, tác chiến dũng mãnh, sau khi y đi, Viên Quốc không chiếm được lợi thế nào, nên muốn diệt trừ Chung Ngũ lang. Khổ nỗi bọn chúng ở trong thành không tiếp cận được Chung Ngũ lang, trên chiến trường không thắng lại y, bèn tính dùng thủ đoạn đê hèn hại y. Dưới trướng Chung Ngũ lang có kẻ do Phan Báo xếp vào, Viên Quốc bèn phái người liên hệ Phan Báo, muốn biết trước hành tung của Chung Dục, rồi lên kế hoạch mai phục để phục kích y. Sau khi biết được ý đồ của Viên Quốc, Phan Báo sai thủ hạ của ông ta, báo hành tung ra thành dò xét chỗ địch của Chung Dục cho mật thám do Viên Quốc phái tới.”
Tề Ngọc Yên nghe đến đó, nheo mắt lại, vội vàng hỏi: “Vậy Chung Dục bị mai phục sao? Hắn không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao rồi.” Lục thị biết vì Chung Dục từng cứu Tề Ngọc Yên, nàng ấy vẫn luôn cảm kích Chung Dục, nên vỗ về tay nàng, “Mặc dù Chung Ngũ lang trúng mai phục, nhưng binh lính y dẫn theo chiến đấu anh dũng, mở một con đường máu, an toàn thoát khỏi.”
“Vậy thì tốt.” Tề Ngọc Yên vỗ vỗ lồng ngực mình.
“Chung Ngũ lang sau khi trở lại Ưng Thành thì ngẫm nghĩ cẩn thận, phát hiện có sự khác lạ bên trong. Bởi vì việc y ra thành ngày hôm đó chỉ có vài người kề cận mới biết được, nhưng rõ ràng lần này cho thấy Viên Quốc biết được tin này mới bẫy y. Vì thế y âm thầm điều tra, phát hiện thủ hạ có người là Vương giáo úy, có khả năng là người của Phan Báo.” Lục thị từ tốn kể chuyện lúc trước cho Tề Ngọc Yên, “Nghĩ tới Hoài Dương hầu phủ không thạo chuyện trong quân, Chung Ngũ lang bèn phái người mang thư cho phụ thân con, để phụ thân con tại kinh thành hỗ trợ điều tra xem. Bởi vì trước đấy phụ thân con đã ngầm điều tra chuyện Phan Báo thông
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!