Hai Kiếp Làm Sủng Phi - Chương 89: Ngọc bích 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Hai Kiếp Làm Sủng Phi


Chương 89: Ngọc bích 1


Vào tháng thứ hai sau khi Chung Dục thành hôn, sau khi Hoài Dương hầu trở về từ Ưng Thành, vội mật tấu cho Hoàng đế, Bộ Thượng thư Phan Báo dấy binh, tư thông Viên Quốc, giết hại trung lương, không màng tới an nguy đất nước.

Sau khi Lý Cảnh được báo, mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng không vội vã ra tay, bí mật phái người tra rõ việc này. Trong vòng ba tháng, mật thám điều tra rõ việc Phan gia thông đồng với địch, đồng thời phát hiện có không ít người trong triều liên quan đến, trong đó có cả đường huynh Trịnh Ngộ của hoàng hậu Trịnh Chước.

Lý Cảnh nổi trận lôi đình, thấy vây cánh Phan Báo đông đảo, sợ ngoài sáng lùng bắt, đám Phan Báo sẽ giãy chết, ngoan cố chống cự, dẫn tới tình hình chính trị hỗn loạn. Hắn bèn âm thầm sắp xếp, lấy lý do có chuyện quân cơ quan trọng cần bàn luận, đợi đám Phan Báo tiến vào, bắt hết đám vây cánh lại.

Dưới sự thẩm vấn của Đại Lý tự và Hình bộ, cùng hàng loạt nhân chứng vật chứng, những kẻ phạm tội đành phải cúi đầu nhận tội.

Đối với những kẻ thông đồng với địch bán nước này, Lý Cảnh không chút do dự, hạ lệnh tra xét nhà cửa đám Phan Báo, Phan Kỳ, Trịnh Ngộ, người nhà bắt làm quan nô (đưa vào nhà quan làm tạp dịch), lưu đày Sơn Nam.

Tuy phụ thân của Trịnh Chước là Trịnh An không cấu kết với Viên Quốc, nhưng cũng bị Trịnh Ngộ liên lụy tới, bị mật thám tra ra, lúc ông ta phụng mệnh đến Giang Nam cứu trợ thiên tài, đã tham ô vật tư cứu trợ, khiến cho việc cứu tế không thành, khiến cho nạn dân thương vong nhiều không đếm xuể. Sau khi Lý Cảnh biết được chuyện này nổi giận đùng đùng, nhưng nể mặt Tiêu Thái hậu, hắn không xuống tay nặng với Trịnh An, chỉ tước vị của ông ta, trục xuất Trịnh gia ra khỏi kinh thành.

Một năm mới ngập trong gió tanh mưa máu.

Nhưng khiến Tề Ngọc Yên buồn bực chính là Trịnh gia cùng Phan gia đều sụp đổ, nhưng hai người trong Khôn Dương cung và Vân Thai cung vẫn sống ổn sống khoẻ. Nhìn dáng vẻ Lý Cảnh có vẻ như không muốn đụng tới hai người này.

Như vậy là thế nào? Chẳng lẽ chàng có tình cảm với hai người này ư?

Advertisement / Quảng cáo

Dù sao Trịnh Chước cũng là thê tử chính thức của chàng, hai người bên nhau nhiều năm như vậy, coi như không thân mật, thì vẫn có chút tình cảm nhỉ? Về phần Phan Dửu Quân, lúc chàng đi Thái Sơn tế thiên, không phải rất thích chơi cờ cùng ả à? Hồi ấy mình vì phát ghen với Phan Dửu Quân mới sinh non Huyên nhi. Chẳng lẽ Hoàng đế vẫn nhớ đoạn tình đó?

Tề Ngọc Yên suy nghĩ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Nếu Trịnh Chước vẫn ngồi trên vị trí Hoàng hậu, đợi khi Huyên nhi sáu tuổi, nàng ta sẽ đến cướp con trai của mình. Còn ả Phan Dửu Quân thì càng không thể giữ! Bằng không sao bù đắp được cái chết thảm của mình và người nhà ở kiếp trước!

Xem ra, phải tìm cơ hội dò hỏi ý tứ của Lý Cảnh mới được.

Buổi tối Lý Cảnh tới, sau khi hai người nồng nàn một hồi, Tề Ngọc Yên nằm trong lòng hắn, thử nhắc tới việc này thăm dò: “Hoàng thượng, giờ Trịnh gia cùng Phan gia đều rơi vào tình thế kia rồi, Hoàng hậu nương nương cùng Phan quý nghi chắc đau buồn lắm. May thay Hoàng thượng thương yêu hai người họ, có thể cho các nàng ấy sống bình bình qua ngày trong cung, coi như phúc khí của hai người họ!”

Lý Cảnh liếc ngang sang Tề Ngọc Yên, khẽ cười nói: “Ngọc Yên là muốn hỏi vì sao ta không động tới hai người họ hả?”

Tề Ngọc Yên ngây ra, biết không thể giâú được hắn suy nghĩ trong mình, bèn bĩu môi, nói: “Thế Hoàng thượng nói xem vì sao không động tới các nàng ta?”

Lý Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: “Hiện giờ đang vào năm mới, ta không muốn trong cung trở nên mưa gió bão bùng, những chuyện còn lại đợi hết năm rồi bàn tiếp.”

“Hoàng hậu thì bỏ qua, dù sao cũng là thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, Hoàng thượng không nỡ chạm tới nàng ta cũng là nhân chi thường tình. Nhưng ả Phan Dửu Quân kia là con gái của phản thần, dù Hoàng thượng không phế ả thì cũng nên hạ thấp vị phân của ả xuống chứ? Nhưng Hoàng thượng chẳng đả động tới ả chút nào, chẳng lẽ vẫn nhớ tình cảm chơi cờ cùng người ta năm đó?” Tề Ngọc Yên chua chát nói.

“Nàng nghĩ linh tinh gì thế? Mới chơi cờ vài lần với nàng ta, nàng nhớ tới tận giờ?” Lý Cảnh buồn cười trừng mắt nhìn nàng, nói, “Mẫu hậu cùng Trịnh Chước tình cảm sâu đậm, nàng cũng biết đấy, dạo gần đây thân thể mẫu hậu ốm yếu, ta sợ giờ xử phạt Trịnh Chước, mẫu hậu không chịu nổi, bệnh tình càng thêm nặng. Mà Trịnh gia, Phan gia đều phạm tội lớn, nếu ta chỉ xử Phan Dửu Quân mà không phạt Trịnh Chước, có vẻ như không được công bằng, người ta sẽ bàn ra tán vào.”

Nói xong, Lý Cảnh đảo mắt nhìn Tề Ngọc Yên, nói: “Hơn nữa, ta cũng sợ việc này ảnh hưởng thanh danh của nàng.”

“Liên quan gì tới thanh danh của thần thiếp?” Nghe lời ấy, Tề Ngọc Yên bày ra vẻ mặt thắc mắc.

“Sau khi Lương Tử Vân, La Xảo Nhi bị phế, đã có người trong triều có ý chỉ trích nàng. Mà hiện tại hai nhà Trịnh, Phan hoạch tội, cũng có lời đồn thổi phụ thân Tề Chí Huy đã ngầm kiếm tội chứng của hai nhà này, cho nên triều đình vừa phái người điều tra, ông đã phái người tung ra chứng cứ, cho nên tội ác hai nhà mới nhanh chóng điều tra rõ đến thế.” Lý Cảnh nói.

Nghe đến đó, Tề Ngọc Yên sửng sốt, không lên tiếng nữa. Nàng cũng biết trong triều có người nói mình ở trong cung vô cùng hống hách, ỷ vào được Hoàng đế sủng ái, không cho Hoàng đế thân cận với tần phi khác. Lại bởi ghen ghét Lương Tử Vân và La Xảo Nhi, bày kế khiến hai người bị phế, hơn nữa còn hại La Xảo Nhi chết.

Kỳ thật, những người này nói không hẳn sai. Việc Lương Tử Vân và La Xảo Nhi bị phế, thật sự do mình tính toán tỉ mỉ.

Vì thế, nàng ngẩng đầu cười nhẹ với Lý Cảnh: “Nếu hai nhà Phan, Trịnh không làm ra chuyện xấu xa, sẽ chẳng ai tra ra được thứ gì! Hơn nữa, thần thiếp không thèm để ý cái hư danh ấy.”

Lý Cảnh nhìn nàng bất mãn, nói thêm: “Nhưng nàng có từng nghĩ, nếu cứ mặc cho bọn hắn tùy tiện tổn hại thanh danh của nàng, ngày nào đó lúc ta đề xuất việc lập nàng làm Hậu ở trên triều, khả năng sẽ là cái cớ cho những kẻ đó phản đối nàng làm Hậu đấy.”

“Lập thiếp làm Hậu?” Tề Ngọc Yên cả kinh, sau một lúc mới hỏi, “Hoàng Thượng, chàng nói, chàng, chàng muốn lập thần thiếp làm, làm Hậu?”

Nghe Tề Ngọc Yên nói, Lý Cảnh kinh ngạc ra: “Nàng làm ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới muốn làm Hoàng hậu à?”

Nghe Lý Cảnh nói như vậy, Tề Ngọc Yên hiểu hắn đã biết mấy việc mình lén lút làm. Đối với chuyện này, nàng cũng không có ý phủ nhận, nói: “Thần thiếp làm việc này, chỉ là không muốn Hoàng hậu nương nương đoạt mất Huyên nhi, không muốn ai đó hãm hại con cùng người nhà thần thiếp. Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm Hoàng hậu cả.” Kiếp trước Trịnh Chước mất sớm, Lý Cảnh cũng chưa từng đề cập tới việc lập nàng làm Hậu, cho nên, nàng vốn không có ý tưởng làm Hoàng hậu. Dù sao chỉ cần Trịnh Chước bị phế, sẽ chẳng có ai trên nàng trong cung này, làm Hoàng hậu hay không, cũng chẳng có gì khác.

Hắn dùng tay xoay mặt nàng qua, lặng yên nhìn nàng, nói: “Nhưng ta muốn nàng làm Hoàng hậu của ta.”

Tề Ngọc Yên ngơ ngác, bỗng có chút lúng túng. Chuyện này khác hẳn kiếp trước. Kiếp trước, hắn chưa từng nhắc tới vấn đề này!

Thấy nàng nhìn mình sững sờ, hắn vươn tay, vuốt ve má nàng: “Cho nên, ta nhất định phải lo lắng cho thanh danh của nàng, ta muốn để nàng thuận lợi trở thành Hoàng hậu của ta.”

“Nhưng mà, Thái hậu sẽ không đồng ý.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, khẽ giọng nói. Bên ngoài đồn rằng Trịnh gia gặp chuyện không may có liên quan tới Tề gia, Thái hậu cũng sẽ biết, làm sao người có thể chấp nhận mình làm Hậu?

“Người sẽ đồng ý .” Lý Cảnh nhìn nàng, hơi mỉm cười nói, “Từ giờ, bên cạnh ta chỉ có một mình nàng, người còn có thể có lựa chọn khác ư?”

Tề Ngọc Yên nở môi cười, trong lòng lại không lạc quan được như Hoàng đế: “Hoàng thượng, e rằng không dễ như vậy đâu ạ.”

“Nước chảy đến núi ắt có đường! Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần im lặng chờ làm Hoàng hậu của ta đi!” Dứt lời, hắn nghiêng người sang, thơm lên môi nàng.

Advertisement / Quảng cáo

“Dạ.” Nàng đỏ mặt gật đầu, hai tay quấn chặt lấy hắn. Cho dù mình có thành Hoàng hậu hay không, chỉ cần hắn có tâm ý như vậy là đã đủ rồi.

Kết thúc tháng giêng, năm cũng qua.

Ngày hôm đó, trời cao trong xanh, ánh sáng rực rỡ, Tề Ngọc Yên đang ngồi trong sân, trên tay ôm A Huỳnh, xem Mai Hương và Huyên nhi đá bóng trong sân.

Đúng lúc này, Trúc Vận từ ngoài vào, vội vàng đi tới bên cạnh Tề Ngọc Yên, thầm thì bên tai nàng: “Nương nương, Phan quý nghi cầu kiến.”

Tề Ngọc Yên nghe báo, trầm ngâm trong giây lát rồi quay đầu nói với Trúc Vận: “Em dẫn nàng ta tới Đông điện trước, ta tới liền.”

“Dạ.” Trúc Vận đáp lời rồi lui xuống.

Tề Ngọc Yên đứng dậy, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Huỳnh. Sau đó giao bé cho nhũ mẫu, lại tới phía trước, xoa đầu Huyên nhi, dịu dàng nói: “Huyên nhi và Mai Hương chơi vui vẻ, mẫu phi có việc đi một lúc, sẽ nhanh về xem Huyên nhi đá bóng, nhé?”

Huyên nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Chờ mẫu thân về, Huyên nhi sẽ đá.”

“Được.” Tề Ngọc Yên gật đầu cười, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Huyên nhi, bấy giờ mới rời đi.

Tề Ngọc Yên đã nghe được chuyện sáng nay Lý Cảnh hạ chỉ bắt Trịnh Chước giao ra dây ấn Hoàng hậu. Như vậy Phan Dửu Quân cũng hiểu rõ, nếu Hoàng đế bắt đầu động tới Hoàng hậu, sẽ đến phiên nàng ta sớm thôi, cho nên mới đi gặp mình? Dù cho lần này nàng ta tới gặp mình vì chuyện gì, nàng thấy mình nhất định nên đi gặp nàng ta, để chấm dứt ân oán hai kiếp giữa hai người.

Trên đường tới Đông điện, tình cảnh trước khi chết của nàng ở kiếp trước không ngừng hiện lên. Chỉ là, kiếp này người thắng chính là mình. Nghĩ đến đây, nàng lau khô nước mắt trên má, bước nhanh về phía trước.

Nàng đi vào Đông điện, Phan Dửu Quân đã ngồi bên trong đó.

Trông thấy Tề Ngọc Yên vào điện, Phan Dửu Quân đứng lên, nhưng không tiến lên hành lễ.

Tề Ngọc Yên ra lệnh cung nhân lui đi, chỉ giữ lại Trúc Vận.

Nàng ung dung đi đến trước mặt Phan Dửu Quân, cười nhẹ: “Không biết hôm nay Phan quý nghi đến Trọng Hoa cung làm gì?”

Phan Dửu Quân nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên, mãi sau mới cất tiếng: “Tề Ngọc Yên, chuyện của phụ huynh ta, rốt cuộc có phải do phụ thân ngươi gây nên?”

Tề Ngọc Yên nhìn nàng ta, cười cười nhưng không nói lời nào.

Thấy Tề Ngọc Yên không phủ nhận, nàng ta lại chất vấn: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

“Loạn thần tặc tử, phải giết từng kẻ một.” Tề Ngọc Yên lạnh lùng cười.

Nghe những lời Tề Ngọc Yên nói ra, Phan Dửu Quân bi phẫn kêu lên: “Tề Ngọc Yên, không ngờ ngươi mặt Bồ Tát mà lòng dạ lại độc địa như vậy! Thương thay cho mạng của phụ huynh ta, cứ vậy mà bị độc phụ ngươi đoạt mất.”

“Ta độc ác?” Tề Ngọc Yên nhìn Phan Dửu Quân, cười lạnh nói, “Phan Dửu Quân, bàn về độ độc ác, ta chẳng bằng một góc của ngươi. Nếu không phải ngươi trăm phương nghìn kế muốn hại con cùng người nhà ta, ta phải làm vậy ư? Phan Dửu Quân, trần đời, thắng làm vua thua làm giặc! Bất luận nói thế nào, ngươi và đám Phan gia các ngươi giờ đã thất bại thảm hại!”

Phan Dửu Quân nhổ một bãi nước bọt xuống chân Tề Ngọc Yên, gắt lên: “Ngươi đừng tự đắc quá sớm, kẻ ác độc như ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Tề Ngọc Yên chầm chậm rút ra một chiếc khăn lụa trong ngực, nhẹ nhàng cúi người dùng khăn lụa lau giày mình, sau đó nhăn mày, ghét bỏ vứt khăn lụa xuống đất, đứng thẳng lên, lạnh lùng nói với Phan Dửu Quân: “Báo ứng? Phan Dửu Quân, ta đã nhận hết báo ứng ở kiếp trước rồi, cho nên kiếp này, ta tới để báo thù. Ai muốn đụng đến con và người nhà ta, ta nhất định khiến kẻ đó chết không được tử tế.” Nói xong nàng trừng Phan Dửu Quân bằng đôi mắt đỏ au.

“Thế ngươi tính để ta chết không được tử tế như nào?” Phan Dửu Quân lớn tiếng.

“Phan Dửu Quân, dù sao ta cũng là quý phi, chỉ bằng những lời ngươi nói với ta hôm nay, hơn nữa dựa vào thân phận con gái của phản thần, ta bảo Hoàng thượng ban cái chết cho ngươi, dễ như trở bàn tay. Chẳng qua, ta không muốn ngươi chết dễ dàng như vậy được. Trước khi ngươi chết, ta cảm thấy còn muốn đổ độc câm ngươi, khoét cặp mắt ngươi, chặt hai tay ngươi, à, cả hai chân ngươi nữa, như thế mới sung sướng.” Nói xong nàng cất tiếng cười to, cười cực vui vẻ, nước mắt sắp chảy cả ra.

“Tề Ngọc Yên, ngươi, ngươi là đồ điên!” Phan Dửu Quân tái mặt nhìn nàng.

Advertisement / Quảng cáo

Nàng cười hồi lâu mới ngừng, sau đó quay đầu qua, nhìn Phan Dửu Quân chằm chặp, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Ta đã là kẻ điên từ lâu rồi! Đáng tiếc, ngươi biết quá muộn!”

Thấy Tề Ngọc Yên nhìn mình đầy thù hận, Phan Dửu Quân khiếp sợ. Tại sao nhìn thấy ánh mắt của Tề Ngọc Yên, mình lại sợ hãi như thế?

Đương lúc Phan Dửu Quân kinh sợ, Tề Ngọc Yên chợt nở ra một nụ cười.

Nàng nghiêng người tới, kề sát bên tai Phan Dửu Quân khẽ nói: “Có điều, chỉ để một mình ngươi chết thì sao mà đủ đây? Đúng rồi, mặc dù đại ca ngươi đã chết, nhưng mà hắn ta có một đứa con trai ba tuổi, hình như là thằng con độc đinh của Phan gia ngươi ấy nhỉ? Ngươi nói xem ta có nên thổi gió bên tai Hoàng thượng, để chàng nhổ cỏ tận gốc, giết luôn đứa bé không nhỉ? Như vậy, Phan gia các ngươi sẽ tuyệt gốc!”

“Tề Ngọc Yên, ngươi dám ư?” Phan Dửu Quân hét lớn.

“Sao ta lại không dám?” Tề Ngọc Yên cười lạnh nói, “Ngươi có muốn thử xem ta có dám hay không?”

Phan Dửu Quân xám xịt như tro tàn, lẳng lặng nhìn Tề Ngọc Yên, nhưng chưa dám nói gì.

“Ngươi cũng biết ta ghét hận ngươi, hận không thể khiến ngươi chết sớm hơn! Nếu như cái chết của ngươi làm ta vui, nói không chừng ta sẽ khuyên Hoàng thượng tha cho đứa bé.” Lúc Tề Ngọc Yên nói, vẫn luôn mỉm cười. Tựa như không phải đang bàn về sống chết của một người, mà như chuyện mua son phấn.

Phan Dửu Quân cắn môi, đôi mắt nhìn Tề Ngọc Yên dần dần đong đầy nước mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN