Hải Nhi Tử - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Hải Nhi Tử


Chương 7



Giữa biển rộng mênh mông, tiểu nhân ngư đã mất đuôi cá không còn linh hoạt nữa, cậu cố gắng vùng vẫy hai chân, trồi lên trên mặt nước.

Ai ngờ một đợt sóng biển đột ngột ập tới làm cậu ứng phó không kịp, trước mắt tối sầm, té xỉu ở bên bờ.

……….

Không biết qua bao lâu, một ngư dân cường tráng phát hiện ra tiểu nhân ngư đang trần truồng nằm đó.

– ” Này, tỉnh lại đi!” Ngư dân vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của tiểu nhân ngư.

– ” Ừm…” Cơn đau nhẹ khiến tiểu nhân ngư nhíu đôi mày thanh tú, cậu từ từ mở đôi mắt màu lam ngọc ra, mê man trên đất nhìn người trước mắt.

Ngư dân ngây người trước dung nhan mĩ lệ này, hắn chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả thị thiếp nhà giàu. Thân thể xinh đẹp trắng nõn, nhẵn bóng. Sắc tâm nổi lên, ngư dân đem người ôm vào trong ngực, vừa xoa xoa cái mông thơm ngon vừa hỏi:

– “Cậu bé, ngươi tên gì? Nhà ở đâu?”

Tiểu nhân ngư đương nhiên không thể nói thật,bcậu suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói:

– “Ta chỉ nhớ ta tên là Hải Nặc, tất cả cái khác đều quên hết rồi, ừm…”

Bàn tay sần sùi của người đàn ông vẫn không ngừng sờ tới sờ lui trên người tiểu nhân ngư khiến cậu vừa nhột lại vừa thoải mái, không nhịn được rên rỉ.

Ngư dân rất ngạc nhiên mừng rỡ, hắn thấy như mình vừa nhặt được bảo bối, vì vậy vui vẻ nói:

– “Không sao, Hải Nặc, sau này ngươi có thể sống cùng với ta, ngươi nhận ta làm cha nuôi.”

Ngư dân năm nay 40 tuổi, vì nhà nghèo nên vẫn chưa lấy vợ sinh con,nay tự nhiên lại gặp được một thiếu niên dung mạo xinh đẹp như vậy, hắn rất hài lòng.

Tiểu nhân ngư không hiểu biết nhiều về cuộc sống của con người nên tốt hơn hết, trước tiên là phải ở tạm trong một gia đình nào đó làm quen một chút. Cậu thấy ngư dân này cơ thể cường tráng, cơ bắp chắc nịch rõ ràng, nên gật đầu, rụt rè kêu một tiếng:

– “Ba!”

Ngư dân trong lòng vui không tả xiết,cởi áo, khoác lên người tiểu nhân ngư, một đường ôm về nhà.

Nhà của người ngư dân ở ngay bên bờ trong thôn, nhà không lớn nhưng ngăn nắp sạch sẽ. Trong nhà chỉ có một cái giường đơn, cũng may thân hình tiểu nhân ngư khá nhỏ nhắn nên cũng không chật chội.

Cứ như vậy, hai người dựa chung một chỗ trải qua đêm đầu tiên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN