Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 160: Tháng rộng năm dài (trung)
Đời người vốn vô định, không rõ nông sâu, bảy năm trước khi còn là một thiếu nữ mười ba tuổi, Gia Hỷ chưa từng nghĩ bản thân sẽ ngồi lên phượng vị, cũng chưa từng nghĩ đến những gian truân cần phải đối mặt lúc này. Bảy năm trôi qua, nàng vẫn mơ hồ, nếu còn ở hiện đại nàng liền ba mươi hai tuổi, có thể nàng đã gặp được hôn phu, sinh một tiểu bảo bối, hôn phu nàng cũng giống nàng, là một nhân viên công chức bình thường, sáng sáng cả hai cùng đến công ty, tối tối lại xem phim truyền hình.
Gia Hỷ lau nước mắt, những thứ nàng đang suy nghĩ cách đây bảy năm là vô cùng đơn giản, hiện tại sau bảy năm lại thành vọng tưởng hão huyền. Nàng không rõ vì sao ngày ngày càng thấy cảm xúc bản thân như tan biến vào hư vô. Đôi khi trong cơn mơ, đột ngột lại hiện lên tiếng xe cộ inh ỏi trên đường phố, những tòa chung cư cao ngất ngưởng, cả bóng đen to lớn của máy bay sắp hạ cánh xuống phi trường gần nhà nàng ở.
– Nương nương, Hoài Nam Trắc phi đang đợi ở đại sảnh!
Gia Hỷ như bừng tỉnh, gật gật đầu, nàng thu lại cảm xúc, tiến vào trong điện. Ngồi bên cửa sổ là một nữ tử ăn vận quý hiển, xiêm áo màu hoa cúc thêu thanh vân bạch nhạn, trên đầu nàng ta cài trâm vàng, dưới chân xỏ hài khảm lông vũ, vừa thấy Gia Hỷ, nàng ta liền đứng dậy, trong ánh mắt chứa chan cảm xúc:
– Đại tỉ…à không…thần thiếp Hoài Nam Vương Trắc phi Phùng thị ra mắt Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!
Gia Hỷ đỡ tay Phùng Dạ Vân ngồi lên tháp, nàng nhìn tiểu hài tử được ma ma bế phía sau, tươi cười hỏi:
– Đây là Thế tử?
Phùng Dạ Vân gật đầu, quay lại véo má tiểu tử tròn mập:
– Vừa mới hơn hai tuổi, ngày thôi nôi trong thành lại xảy ra biến loạn, thư từ thần thiếp gởi đều bị thất lạc cả!
Gia Hỷ âu yếm ngắm nhìn, nàng thật sự rất yêu quý tiểu hài tử, liền hào phóng đem ra một hộp trân châu:
– Bản cung không chuẩn bị trước, cái này, để Thế tử chơi đùa!
Cánh cửa phòng dần khép lại, cung nhân cũng lui ra ngoài, lúc này, Phùng Dạ Vân mới lộ rõ nét mặt lo lắng:
– Nương nương, chuyện trong phủ không lẽ người cứ án binh bất động sao?
Gia Hỷ thoáng thở dài, lồng ngực mênh mang một nỗi trống trải:
– Án sự điều tra đã gần nửa năm, hiện tại sắp đến giai đoạn nước rút, không lâu nữa Phùng gia sẽ bị soát phủ! Chuyện soát phủ này, muội có lẽ cũng hiểu, biến từ người vô tội thành có tội rất dễ dàng!
Phùng Dạ Vân dung hoa thất sắc, bàn tay tái nhợt đặt lên tách trà ấm:
– Muội hồi kinh đợt này, trên danh nghĩa là để ghi tên vào Ngọc điệp nhận phong Vương phi, vì vậy không thể ở đây lâu được…
– Đại án muốn xử, cũng phải đợi đến mùa thu!
Phùng Dạ Vân run run thân mình, siết chặt khăn lụa:
– Phủ chúng ta không còn như ngày xưa nữa, tuy là Hầu phủ Nhất đẳng, nhưng Nhị bá sau chuyện Tam tỉ cùng Tam ca không từ mà biệt đã cáo quan rời kinh, không rõ tung tích, để lại một Văn di nương và một Cửu muội muội ốm yếu. Tam bá cùng Tam bá nương vẫn ở đó, Nhị ca ngày ngày chỉ biết lợi dụng danh tiếng Hầu phủ để vay nợ đánh bạc. Mẫu thân muội với Mã di nương và hai tiểu đệ đệ gần đây vì lo lắng chuyện phụ thân mà đổ bệnh, chỉ có Ngũ gia là đến Song Điêu Quốc theo Song Điêu Vương. Chuyện trong phủ đều do một tay Ngũ thẩm quản lý!
Gia Hỷ cau hàng mày liễu, nắm lấy tay Phùng Dạ Vân:
– Muội đã gặp Tứ thúc chưa? Thúc thúc trong ngục thế nào?
Phùng Dạ Vân nhớ đến cha ruột gầy guộc bộ xương, ngày ngày cơm hẩm canh ôi, đêm đêm chỉ lót manh chiếu rách thì không ngăn được sụt sùi, giọng nói nàng đứt quãng:
– Trong thiên lao khổ sở trăm điều, phụ thân muội lại không có ý chí, chỉ đinh ninh bản thân sẽ chết…
Gia Hỷ mắt trông ra ngoài xa, Tứ lão gia nghĩ không sai, tội trạng này của ông, không chỉ chết, mà còn liên lụy đến gia đình. Hiện tại cứu người trong ngục gần như vô vọng, nhưng cứu người bên ngoài còn có khả năng:
– Ngũ muội, muội có tin tưởng bản cung?
Phùng Dạ Vân gạt nước mắt gật đầu, Gia Hỷ lấy giấy bút viết nhanh một mặt, nhét vào tay Phùng Dạ Vân, lại nói:
– Muội suy nghĩ kĩ, đêm nay trực tiếp hồi phủ, nếu tất cả đồng lòng thì thi hành càng sớm càng tốt.
Phùng Dạ Vân đọc qua một lượt, lại nhanh chóng nhét sâu vào ngực áo, nàng chỉnh trang lại tóc, một khắc sau thì rời Vĩnh Lạc cung. Gia Hỷ trông theo bóng nàng ta, mắt lờ đờ mỏi mệt suy nghĩ. Nàng đi đi lại lại một chút, cuối cùng cắm cúi viết thêm lá thư nữa.
Mười lăm tháng ba.
Tiên đế mất cũng đã hơn một năm, trong cung mới được tự do mở yến tiệc, tổ chức việc vui. Sau tròn năm Tiên đế, điều đầu tiên mà Lễ Bộ đề xuất chính là dâng tôn hiệu cho Hoàng Thái hậu, Thần Long đế tỏ lòng hiếu kính, tự mình chọn ra hai chữ “Tuyên Từ”, tôn mẫu hậu trở thành Tuyên Từ Hoàng Thái hậu.
Đây là việc vui, trong cung vì thế cũng náo nhiệt hơn, Thái hậu liền đứng ra tổ chức một ngày xem hát, đoàn hát biểu diễn lần này vô cùng nổi danh kinh thành. Buổi diễn hát không chỉ phi tần Hoàng thượng, mà còn mời rất nhiều cáo mệnh phu nhân và danh môn tú nữ, ai cũng có thể nhìn rõ không tính Tiềm để thì Hoàng thượng lập hậu cung đã lâu, hiện tại đến một hài tử cũng chưa có, người duy nhất mang thai lại là một Quý nhân xuất thân thấp kém, Tuyên Thái hậu lo lắng không phải không có khả năng.
Gia Hỷ mỉm cười tiếp nhận lễ nghi, nàng ngồi bên phải Tuyên Thái hậu, bên trái là Vinh Quý phi. Hôm nay xem chừng Thái hậu rất vui vẻ, vở kịch chọn cũng là một tuồng náo nhiệt, hàng bên kia ngồi đầu tiên chính là Phan Hiền Thái phi, vốn dĩ địa vị trong hậu cung của Thái phi không cao, nhưng Hiền Thái phi đặc biệt thâm tình cùng Tuyên Thái hậu, một đôi tỉ muội chốn thâm cung bảo vệ lẫn nhau đến lúc hưởng an nhàn cuối đời, bởi vì thế nên Tuyên Thái hậu với Vinh Quý phi, cháu gái Hiền Thái phi càng rất mực coi trọng.
Vở tuồng bắt đầu, phía dưới cũng im ắng hơn một chút. Lúc này Đạm Ngọc từ sau lưng Gia Hỷ đi đến, kéo tay áo nàng, Gia Hỷ thoáng gật đầu, âm thầm rời đi. Nàng choàng áo phủ kín trang dung, vội vã đến đường tránh dành cho đại thần vương tử khi vào cung. Lúc này Bạch Thực Thần đã đợi sẵn, vừa thấy nàng, hắn liền cúi người hành lễ.
Gia Hỷ thở hắt ra, mồ hôi rướm một tầng mỏng trên vầng trán bóng loáng:
– Bạch Đại nhân! Chuyện bản cung nhờ ngươi có làm được?
Bạch Thực Thần mím môi, nhìn qua nhìn lại một chút rồi nói:
– Nương nương, Thịnh Vương nhất định sẽ làm theo ý người, nhưng ít nhất, người phải cho vi thần một tín vật, Thịnh Vương tin người chứ không tin vi thần!
Đạm Ngọc đưa đến một hộp gỗ, Bạch Thực Thần bỏ nhanh vào tay áo rồi cáo từ. Gia Hỷ nheo mắt nhìn theo, chuyện này phải chắc chắn thành. Khi Gia Hỷ quay lại sân kịch, thì đã thấy đào kép tạm ngưng diễn, lúc này bên cạnh Tuyên Thái hậu có thêm một nữ nhân, nàng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung nhan cực kì thanh tú diễm lệ, phong thái thướt tha, làn da ngà ngọc, xinh đẹp tựa thiên tiên. Vừa thấy Gia Hỷ, nàng ta liền hành lễ, Tuyên Thái hậu ra vẻ rất hài lòng:
– Đây là Phan Bình Bình Quận chúa, đích trưởng nữ Mộc Hộ Bá phủ!
Gia Hỷ hơi ngước nhìn tỏ vẻ chưa hiểu, Tuyên Thái hậu lại tiếp lời:
– Phan Bình Bình xinh đẹp tú lệ, Hoàng thượng con nối dòng lại trễ nãi, ai gia nghĩ rằng Hoàng hậu lo lắng, tâm tình không tốt, Phan Bình Bình này có lẽ sẽ chia sẽ được!
Gia Hỷ hơi nhếch môi cười, hóa ra là muốn nhét thêm người vào hậu cung Thần Long đế. Nàng không quản, tuyệt đối không quản, người phải lo lắng nhất lúc này là Vinh Quý phi mới đúng, cái bụng nàng ta mãi không chịu hoài thai, Tuyên Thái hậu mới dùng đến hạ sách này. Hoàng thượng đương nhiên sẽ không tiếp nhận người của Tương gia, cho nên hết lần này đến lần khác, Hiền Thái phi phải đưa chất nữ của mình vào, nếu được sủng thì không sao, nhỡ may xảy ra mệnh hệ gì, quan hệ giữa Tuyên Thái hậu và Hiền Thái phi chắc chắn sẽ xảy ra rạn nứt.
Gia Hỷ âu yếm nắm lấy tay Phan Bình Bình, lại nói:
– Trước khi vào cung Phan tiểu thư đã là Quận chúa, vậy xem ra không thể để phân vị thấp được, nên là một Quý nhân, lại phải có phong hiệu!
Tuyên Thái hậu gật đầu, tuy vậy lại không quá hài lòng, chính thê rộng lượng là điều tốt, nhưng Hoàng hậu chính là không có lòng yêu nên mới không nhỏ nhen, một Hoàng hậu như vậy, đúng là mối họa:
– Ai gia ngẫm nghĩ, chữ Đoan rất hay, Hoàng hậu thấy thế nào?
Gia Hỷ liếc mắt đến Vinh Quý phi hoa gấm rực rỡ mềm mại bên cạnh Tuyên Thái hậu, chữ “Đoan” này cũng tính là thanh quý đặc biệt. Thái hậu xem ra cùng vị đích nữ Phan phủ này ưu ái không nhẹ:
– Mẫu hậu chọn phong hiệu, là phúc khí của nàng! Đoan Quý nhân, mau tạ ơn đi!
Ở sân kịch đang là một màn tính toán đưa đẩy, còn trong Ngự Thư phòng lại thanh bình vô cùng. Triệu Tử Đoạn thong thả cho cá chép nuôi ở chậu sứ ăn, hương hoa cuối xuân từ cửa sổ đi vào man mát. Hoàn Nhan Viên Hạo ngủ ngon trên tháp tử đàn, gương mặt tuấn mỹ như trong suốt lấp lánh hào quang dưới ánh mặt trời. Lúc này, có một thái giám đi đến cạnh Triệu Tử Đoạn thì thầm bẩm báo. Thái giám kia đi rồi mà mi tâm Triệu Tử Đoạn vẫn không thể giãn ra, hắn ngồi xuống tháp, chỉnh lại tay áo chủ nhân, trong lòng dâng lên sóng cuộn.
Trời chiều, nắng dịu đi ít nhiều, không khí vẫn còn chút lạnh lẽo ngày xuân. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng trở mình dậy, lại thấy trên bàn một sổ con đang mở sẵn. Triệu Tử Đoạn đem trà mới đến, cười nhàn nhạt:
– Hoàng thượng, hôm nay đích thân Hoàng hậu nương nương lựa chọn mỹ nhân dâng lên người!
Hoàn Nhan Viên Hạo lướt qua tên người mới trong sổ, ấn chương thêm một lượt, môi mỏng tựa tiếu phi tiếu:
– Hoàng hậu làm người không có cá tính, người của Phan phủ thì chính là người của Thái hậu. Thái hậu vừa được tôn phong hẳn đang rất vui vẻ, vậy nên Trẫm càng phải hiếu thuận, nhanh chóng tấn vị cho Đoan Quý nhân vậy!
Triệu Tử Đoạn nhấp ngụm trà ngọt, cảm khái:
– Gần đây thần pha trà tay nghề rất tiến bộ, Hoàng thượng dùng qua đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo cười, lắc đầu, nhìn dấu chu sa đỏ tươi giữa mi tâm nam tử đối diện:
– Ngươi pha gì Trẫm đều thấy tốt cả!
Triệu Tử Đoạn không cười nữa, nét mặt nghiêm trọng:
– Hoàng thượng, người thật sự cho rằng Hoàng hậu làm người không cá tính?
Hoàn Nhan Viên Hạo bất ngờ ngẩng mặt, phượng mâu trùng xuống:
– Nàng lại gây ra chuyện gì?
Triệu Tử Đoạn không biết nên bắt đầu từ đâu, ngẫm nghĩ một khắc, cuối cùng dò theo thánh ý mà nói:
– Hoàng thượng chỉ cần hạ lệnh, thần liền không nề hà đem đầu Thịnh Vương dâng lên người! Vì sao đến bây giờ người vẫn chần chừ không quyết? Phải chăng nguyên cớ nằm ở Hoàng hậu?
Hoàn Nhan Viên Hạo lảng tránh ánh mắt Triệu Tử Đoạn, gạt đi:
– Trẫm đã thông cáo thiên hạ Hoàn Nhan Viên Thuyết đã chết trong tàn binh loạn chiến, cho nên không vội…
Triệu Tử Đoạn cắt ngang lời:
– Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, Hoàng hậu so với giang sơn Đại Quốc chính là không bằng, Thịnh Vương trước sau cũng gây ra họa, mà họa này lại đến từ Hoàng hậu…
– Tử Đoạn!
Hoàn Nhan Viên Hạo gay gắt một tiếng, Triệu Tử Đoạn cũng không dám nói tiếp, trong phòng im lặng đến tận cùng, có thể nghe được âm thanh cá chép vẫy đuôi lách tách trong chậu sứ.
Hoàn Nhan Viên Hạo siết tách trà trong tay, hơi thở trầm buồn:
– Lần này nàng đã làm gì?
Triệu Tử Đoạn cúi mặt, lời nói đều đều:
– Nương nương liên hệ cùng Thịnh Vương qua Bạch Thực Thần, thần cũng đã điều tra được nơi Thịnh Vương đang lẩn trốn. Thần chưa rõ chuyện nương nương muốn làm, nhưng…Hoàng thượng, người cũng biết, chuyện xấu nhất có thể xảy ra là Thịnh Vương hành thích người, mà kẻ chỉ đường vạch lối lại là…
Hoàn Nhan Viên Hạo ừ một tiếng, giở lại sổ sách tấu sớ trên bàn, cuối cùng cũng hạ lệnh:
– Năm ngày nữa Viên Hầu phủ sẽ bị soát xét, nàng có lẽ là tính toán đường thoát thân cho gia tộc đi! Tử Đoạn, đừng gây ra chuyện tổn hại đến Phùng gia, lần này cứ để nàng toại nguyện! Còn chuyện Hoàn Nhan Viên Thuyết, cứ để sau vậy!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm mắt, Phùng gia gặp nạn, nếu hắn để Hoàn Nhan Viên Thuyết chết ngay lúc này, thì với Gia Hỷ sẽ là một đả kích không hề nhỏ. Hắn không muốn cùng nàng ngày càng xa cách.
Triệu Tử Đoạn không ra gật cũng không ra lắc, trong lòng tự lập nên kế sách, lại ẩn ý:
– Hoàng thượng, yêu đến cực đại sẽ hóa thành hận!
Hòe viên.
Bạch Thực Thần xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, tuy sắp đến mùa hè, nhưng nửa đêm thời tiết vẫn lạnh, hắn ngồi trong một tiểu đình, nhìn cảnh hoang tàn đổ nát xung quanh, vành trăng khuyết treo ngang lưng trời, tiếng côn trùng réo rắt âm ỉ, Bạch Thực Thần khẽ rùng mình.
– Bạch đại nhân đến thật sớm!
Nam tử giọng nói bỡn cợt vang lên, Bạch Thực Thần quay lại, Hoàn Nhan Viên Thuyết tựa người vào một cây hoa hòe, khí chất vương giả ẩn trong lời nói không hề mất đi, cả người hắn ta như nhuộm ánh trăng, bàng bạc sáng. Bạch Thực Thần đứng dậy, Hoàn Nhan Viên Thuyết mỉm cười tự nhiên, đặt đèn lồng trên tay lên bàn đá, hơi ấm từ đó tỏa ra dịu dàng.
– Ngươi đừng nên khách khí, hiện tại ngươi là đại quan triều đình, còn ta chỉ là một kẻ phản loạn!
Bạch Thực Thần mở thạp thức ăn đem theo người, bên trong có ba bốn đĩa nhỏ, lại có một bình rượu:
– Đợi điện hạ đã lâu, rượu cũng không còn nóng!
Hoàn Nhan Viên Thuyết bất giác ngạc nhiên, cảm động, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đời người vô thường, cách đầy chỉ hơn một hai năm thôi, Bạch Thực Thần còn là gia thần trong Trịnh Vương phủ.
– Cảm ơn…ngươi!
Bạch Thực Thần khẽ cười, rót rượu từ từ ra ly:
– Thật ra ta với điện hạ đều có điểm chung, điện hạ vốn dĩ cần mỹ nhân không cần giang sơn, còn ta không cần phú quý mà cần danh tiếng!
Hoàn Nhan Viên Thuyết nghe rượu đắng trôi qua cổ họng, thoảng làn hơi cay ngọt nơi đầu lưỡi:
– Cái ngươi cần là lưu danh sử sách, nhưng bản tính ngươi, ta nghĩ không thể để lại được tiếng thơm đâu! Lần này muốn gặp ta là có chuyện gì?
Bạch Thực Thần lấy ra một hộp gỗ nhỏ cùng với lá thư tay:
– Điện hạ đổi chỗ ở, ta không dễ tìm được!
Hoàn Nhan Viên Thuyết chậm rãi giở lá thư:
– Ta cảm giác có người theo dõi nên đành phải rời đi!
Bạch Thực Thần mở hộp gỗ, hắn thật sự cũng rất tò mò Hoàng hậu đưa vật gì đến đây để làm tin, nhưng bên trong chỉ có một ít kẹo ngậm, thơm hương bạc hà, mật ong cùng cam quýt. Hoàn Nhan Viên Thuyết vội vàng đậy hộp gỗ lại, lệ nóng rơi xuống bàn tay Bạch Thực Thần:
– Ta…thật mất mặt…
Bạch Thực Thần lắc đầu:
– Điện hạ không cần tỏ ra cứng rắn trước ta, nam nhi cũng có nước mắt! Đây có lẽ là đích thân Hoàng hậu làm cho người?
Hoàn Nhan Viên Thuyết cười buồn:
– Nàng vẫn nhớ ta bị bệnh, thứ này giúp cơn ho dịu đi, lồng ngực đỡ đau rát! Nếu ngày ấy ta cương quyết đưa nàng vào phủ, thì hiện tại nàng đã có thể cùng ta rời đi, không phải chịu khổ nhục!
Hoàn Nhan Viên Thuyết châm lá thư cháy dưới ánh đèn. Trong thư, Gia Hỷ muốn hắn bảo toàn tính mạng đưa người của Phùng gia rời khỏi Đại Quốc, theo thuyền vượt biển đến Chu Nam Đảo, nơi đó giao thương mở rộng, từ Chu Nam Đảo có thể sang được Phù Tang. Xứ Phù Tang này vô cùng xa xôi, thuyền thương nhân mỗi năm chỉ có mấy chuyến trao đổi hàng hóa, nhưng nếu nàng đã mở miệng, hắn nhất định phải làm được.
Khuya.
Ánh trăng chênh chếch trên song cửa nhà gỗ, Bạch Thực Thần dìu Thịnh Vương tràn trề men rượu vào trong, rồi tự mình quay lại kinh thành. Hòe viên này năm xưa là trại huấn luyện ngựa của Thái tử Hoàn Nhan Viên Mạo, từ khi Thái tử phạm vào trọng tội rồi mất mạng, nơi này cũng bỏ hoang, bây giờ chỉ còn là phế tích.
Chúthích:
Hoa hòe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!