Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 161: Tháng Rộng Năm Dài (hạ)
– Nương nương, người toàn bộ đã sắp xếp lên thuyền, chỉ trừ Ngũ thẩm cùng Đại bá!
Gia Hỷ không mấy ngạc nhiên, nàng đoán được phụ thân mình sẽ không thể nào bỏ lại tất cả mà rời kinh thành. Phụ thân nàng coi trọng thanh danh, tuy rằng nàng cùng ông có nhiều nỗi khổ không thể nói ra, nhưng tựu chung lại, ở thời điểm này, nàng cũng hiểu được. Gia Hỷ nắm lấy tay Phùng Dạ Vân:
– Người dẫn đường là bằng hữu của bản cung, tuyệt đối an toàn. Chỉ cần mọi người giữ được tính mạng, sợ gì không có ngày quay về!
Phùng Dạ Vân nước mắt đã bắt đầu rơi, chảy dài trên gò má đại trang kỹ lưỡng, nàng ta quỳ rạp xuống, dập đầu:
– Đại tỉ, muội thay mặt toàn gia tạ ơn tỉ tỉ cứu mạng! Muội biết năm xưa muội ngu ngốc gây ra nhiều chuyện khó dễ đại tỉ, nhưng mà…tỉ tỉ như mẹ…lòng dạ bồ tát…không chấp nhặt người muội muội này…
Gia Hỷ đỡ Phùng Dạ Vân ngồi xuống, thở dài:
– Gặp nhau lần này không biết bao giờ chúng ta mới có thể ngồi cùng như vậy! Bản cung không nhớ rõ năm xưa, Tứ thẩm tuy độc miệng nhưng bụng dạ không quá xấu xa! Trong phủ thì muội coi như là biết sống nhất!
Phùng Dạ Vân lau nước mắt, năm đó Hàn thị cùng Phùng Gia Hảo thiết kế để xe ngựa đại tỉ gặp nạn nơi Hòe viên nàng biết mà không nói, hại đại tỉ chân bị thương nặng không đi lại được, còn dính phải Huy Quận công một thời gian dài. Phùng Dạ Vân sụt sùi không ngừng, cứ rưng rưng khóc. Gia Hỷ vuốt tóc nàng ta, đưa khăn lụa đến. Phùng Dạ Vân hồi lâu mới hỏi:
– Đại tỉ, phụ thân muội là không thể cứu đúng không?
Gia Hỷ lắc đầu, nàng không thể thừa nhận sự thật đau lòng như vậy trước mặt Phùng Dạ Vân được:
– Còn nước còn tát, bản cung sẽ tìm mọi cách minh oan cho Tứ thúc! Còn nữa, bản cung biết chuyện muội áy náy nhất là tai nạn Hòe viên. Muội có thể không biết, Triệu Ngự tướng khi ấy đã bắt được phu xe, hắn ta khai là Tứ thẩm sai khiến!
Phùng Dạ Vân quầy quậy lắc đầu:
– Không phải!
– Kế sách thâm độc như vậy Tứ thẩm không nghĩ ra được, nhưng muội biết mà không nói! Bản cung không để tâm chuyện này nữa, trong phủ lúc đó chướng khí mịt mù, ai cũng giữ lấy thân, bản cung không thể trách muội được!
Phùng Dạ Vân lại khóc, mắt nàng ta dần sưng húp lên. Gia Hỷ muốn an ủi, liền đổi chủ đề:
– Năm xưa muội gả đi, Hoài Nam Vương còn khẳng định sẽ không lập chính thê cơ mà?
Phùng Dạ Vân nhìn ra hoa viên đầy nắng, lắc đầu:
– Lòng yêu của nam nhân không lâu bền, Nguyễn Tĩnh Hoa năm đó phong quang vô hạn, nàng ta bước chân vào Vương phủ cái gì cũng trên muội một đầu, nắm toàn quyền quản gia. Thế mà chỉ sau hai năm Tĩnh Hoa lần lượt xuất huyết sinh non, cuối cùng dẫn đến mất khả năng làm mẹ, mọi tình yêu Hoài Nam Vương dành cho nàng đều đã biến mất, Nguyễn Tĩnh Hoa giờ như một cái xác không hồn, nàng ta đau bệnh luôn luôn, chỉ quanh quẩn trong viện, người mới vào phủ còn không hề biết có một Nguyễn Tĩnh Hoa từng được ân sủng vô vàn tồn tại!
Gia Hỷ vuốt ve bàn tay Phùng Dạ Vân, Nguyễn Tĩnh Hoa xinh đẹp thanh lệ vô cùng, năm đó nếu Hoài Nam Vương không đích thân vào cung cầu xin thì nàng ta đã trở thành phi tần Vĩnh Nguyên Đế, thế mà cuối cùng vẫn chẳng thể tránh được một kiếp bạc mệnh hồng nhan. Nguyễn Tĩnh Hoa vì sao lần lượt mất đi đứa nhỏ, chỉ có Phùng Dạ Vân là rõ nhất, Gia Hỷ không trách Dạ Vân, cuộc sống nữ nhân nơi hậu trạch chính là như vậy, dưới chân một nam nhân phải dẫm lên bao nhiêu huyết lệ nữ nhân bản thân từng ân ái.
– Sau đó thì sao?
Phùng Dạ Vân mỉm cười, ánh mắt cũng sáng trong hơn:
– Muội sinh được hài tử, là trưởng tử Vương phủ, được phong thành Thế tử, hiện tại, muội cũng đang hoài thai bốn tháng!
Gia Hỷ ngạc nhiên nhìn xuống phần bụng bằng phẳng của Phùng Dạ Vân, nàng ta luôn mặc áo rộng nhiều lớp, thần sắc không hề nhợt nhạt, Gia Hỷ thật nhìn không ra. Phùng Dạ Vân cùng nàng nhỏ to tâm sự, đến chiều, Phùng Dạ Vân rời cung, ngày mai, nàng ta sẽ hồi đất phong, Gia Hỷ có chút đau lòng, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Chập tối, Gia Hỷ gói ghém kim ngân vào hộp gỗ, lại đổi ra rất nhiều bạc vụn, nàng xếp thành những hộp ngay ngắn, đưa cho Bối Lan:
– Em đến Viên Hầu phủ, trao trực tiếp cho Hầu gia!
Gia Hỷ siết chặt tay, sáng sớm ngày mai Phùng gia sẽ khởi hành, đây là tất cả những gì nàng có thể tích cóp được. Làm Hoàng hậu không giàu có như người khác nghĩ, trên người dát đấy ngà ngọc nhưng toàn bộ đều là đồ ngự ban, không thể mua bán. Đạm Ngọc dâng lên một ít điểm tâm, nàng ta bĩu môi tiếc rẻ:
– Nương nương, Phùng gia này chỉ có duy nhất mình lão gia là cùng người can hệ, còn lại một đám trước sau đều phủng cao đạp thấp, người há phải lo lắng đến bực này?
Gia Hỷ lắc đầu không đáp, tâm tình của nàng không ai có thể hiểu được. Vốn dĩ Phùng Gia Hỷ đích trưởng nữ Phùng gia đã chết từ bảy năm trước. Không có Phùng Gia Hỷ, Phùng gia sẽ không gặp vô vàn tai ương như hiện tại, hoặc nói đúng hơn, nàng không xuyên qua thì cuộc đoạt đích sẽ đi theo chiều hướng khác, danh vọng Phùng gia sẽ đổi khác, sẽ không có thảm kịch này, nàng không phải đau khổ và không ai hiện giờ phải chịu đau khổ hết. Chuyện nàng xuyên qua đã trái thiên mệnh, có gắng hết sức cũng chỉ là tiếp tục sai trái mà thôi. Nàng giúp đỡ Phùng gia bây giờ, là một cách sửa sai, tuy muộn màng, nhưng ít nhiều vẫn tự tâm nàng cố gắng.
Hai mươi chín tháng ba.
Thuyền trôi lênh đênh trên sóng nước, thêm một ngày nữa có thể đến được cửa biển, nơi đó người của Phùng phủ có thể đổi sang thuyền lớn hơn, đi đến Chu Nam đảo. Hoàn Nhan Viên Thuyết ngồi trên mũi thuyền, hắn vận áo choàng đen có mũ trùm che kín đầu, hắn gầy đi nhiều, trên người không còn vật gì đáng giá, làn da vì chứng ho mà nhợt nhạt, tựa hồ không thể nhìn ra một Thịnh Vương hào hoa ngày trước.
Trong thuyền hơi ồn ào, Nhị thiếu Phùng Vận than vãn lần này đi gấp không đem được người thiếp yêu theo, Nguyễn thị cùng cả nhà Lâm thị đang đổ tội cho nhau, hai di nương Tam phòng Tứ phòng cãi nhau chí chóe. Hoàn Nhan Viên Thuyết đưa tay sờ vào túi đeo bên người, đêm hôm trước, Viên Hầu đích thân đưa hắn giữ phần lớn số tiền vàng mà Gia Hỷ giao tới, chỉ chia một ít cho các phòng. Ông biết hắn là Thịnh Vương, nhưng lại không tỏ thái độ thù địch, ông biết hắn là nguồn cơn của tai họa lần này, kinh thành không chỉ một Phùng gia gặp nạn, tất cả những ai ủng hộ hắn trước sau gì cũng phải chết, ngoại lệ duy nhất có lẽ là Bạch gia đi.
– Ca ca, huynh là bằng hữu của Hoàng hậu tỉ tỉ?
Phùng Ngữ năm nay đã chín tuổi, tuy vậy lại không nhận ra được biến cố gia tộc, hắn coi lần này như một cuộc đi chơi dài.
Hoàn Nhan Viên Thuyết mỉm cười:
– Hoàng hậu nói như vậy?
Phùng Hải là huynh ruột Phùng Ngữ, đã mười ba tuổi, lanh lẹ hoạt bát:
– Hoàng hậu nương nương nói một người bằng hữu thân thiết sẽ đưa chúng đệ đi, huynh tên gì?
Hoàn Nhan Viên Thuyết hơi ngập ngừng, rồi trả lời:
– Gọi ta là Mặc ca ca!
Hai tiểu tử cười ồ, thay nhau trêu đùa:
– Mặc ca ca, Mặc ca ca!
– Đến nơi rồi huynh phải dạy võ công cho bọn đệ!
– Đệ cũng muốn dạy võ công nữa!
Hoàn Nhan Viên Thuyết lắc đầu không đáp, con thuyền lại tiếp tục xuôi dòng.
Thuyền đi thêm một ngày, đêm cuối cùng trên sông có ngang qua thị trấn nhỏ, chủ thuyền cập bến, hô to:
– Ai muốn mua gì lấy gì thì có nửa canh giờ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết ra sau các căn buồng, hỏi từng phòng một. Hầu hết mọi người đều lo lắng, không ai có tâm trạng ra ngoài. Hắn suy nghĩ giây lát, quyết định lấy ít thuốc trị thương hạ sốt, phong hàn,…những loại thuốc chữa các bệnh thường gặp. Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn lên bầu trời đầy sao, đêm ba mươi không có trăng om om tối, mua bán xong, hắn len lỏi trong đám đông quay về bến cảng.
Đột ngột, một bàn tay mang theo khí lực mạnh mẽ ghì lên vai hắn. Hoàn Nhan Viên Thuyết cau mày, thầm nghĩ là người đến từ Hoàng cung, liền vội vã cắt dấu vết, lùi sâu vào một hẻm nhỏ. Cuối hẻm lúc này xuất hiện một cỗ kiệu đỏ thẫm, Hoàn Nhan Viên Thuyết hơi khựng lại, nghiến răng:
– Triệu Tử Đoạn!
Tiếng cười thanh thúy như chuông ngọc vang lên, trên mái nhà hai bên hẻm đã có vô số hắc y nhân đang đứng từ trước, cung căng sẵn tên đã giương lên. Triệu Tử Đoạn cả cười:
– Điện hạ, bổn tọa thay mặt Hoàng thượng mời người quay lại kinh thành!
Hoàn Nhan Viên Thuyết siết trường kiếm trong tay, ánh mắt nổi lên lệ hỏa:
– Ngươi không phải đối thủ của bản Vương!
Triệu Tử Đoạn hơi lùi lại, môi nhếch lên tà mị, mắt huyền chớp nhẹ:
– Điện hạ! Bổn tọa không phải chính nhân quân tử, tuyệt đối không cùng người so tài! Đắc tội!
Triệu Tử Đoạn vừa vào trong kiệu, hắc y nhân đồng loạt hạ thủ, từng đợt tên vun vút lao xuống. Hoàn Nhan Viên Thuyết cùng trường kiếm chật vật chống đỡ. Đúng lúc nguy cấp này, cuối hẻm có một tên quần là áo lượt đi vào, luôn miệng lầm bầm:
– Đi lâu như vậy, còn bắt người khác phải tìm kiếm!
Hoàn Nhan Viên Thuyết trong chớp mắt nắm lấy cổ áo tên hoàn khố kia, lôi hắn thành bao cát che chắn để thoát thân. Triệu Tử Đoạn nhác thấy Hoàn Nhan Viên Thuyết sắp thoát vội vàng hạ lệnh đuổi theo.
Trời vẫn rất sớm, trên phố đông đảo người đi lại, Hoàn Nhan Viên Thuyết ra ánh sáng mới nhìn được kẻ vừa bị hắn làm bia đỡ là Phùng Vận, có lẽ người trong nhà thấy hắn chưa về liền sai sử Phùng Vận đi tìm. Hoàn Nhan Viên Thuyết nhét thi thể Phùng Vận vào một ngõ vắng rồi nhanh chóng quay về thuyền.
Triệu Tử Đoạn đứng giữa bến cảng lộng gió, đây là cảng biển, có hàng ngàn con thuyền, hắn không thể làm kinh động, vả lại càng kinh động càng khó bắt được Thịnh Vương. Triệu Tử Đoạn nhìn đám hắc y theo sau, giọng nói lạnh ngọt ghê người:
– Các ngươi, quay về tự mình chịu phạt!
Thần Đô.
Gia Hỷ cuống quýt mặc áo choàng, nàng không kịp gọi kiệu, cứ thế chạy bộ trên nền đá nóng bỏng tháng tư. Hôm nay là ngày nhận thỉnh an, nhưng nàng không thể, Gia Hỷ đi một mạch đến thiên lao, hai chân mỏi nhừ, hổn hển thở. Hoàng thượng không có lệnh cấm, đám người gác ngục cũng không làm khó dễ. Gia Hỷ quan sát các phòng, cuối cùng cũng bật khóc:
– Phụ thân!
Viên Hầu gia tay chân đều bị còng chặt, lê xích sắt ra ngoài cửa phòng giam:
– Nương nương!
– Phụ thân!
Viên Hầu phủ bị lục soát, gây nên chấn động cả kinh thành, trong phủ ngoài Hầu gia đang điềm tĩnh uống trà cũng không còn ai khác, toàn bộ Phùng gia đã bỏ trốn, hạ nhân cũng thả đi, Giang Thị lang nhanh chóng tìm ra bằng chứng Viên Hầu phủ cấu kết loạn đảng Thịnh Vương trình lên Hình Bộ. Viên Hầu gia bị bắt giam trong ngày. Sáng sớm hôm nay, Hoàng hậu nương nương trực tiếp bỏ qua lễ nghi thường nhật mà đến thiên lao.
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng nghe Tô An bẩm báo, tay siết chặt lá thư Triệu Tử Đoạn vừa gửi về, lần này Triệu Tử Đoạn tự ý hành động, nhưng lại làm không sai. Vốn dĩ Hoàn Nhan Viên Hạo hắn chỉ cho rằng Gia Hỷ tìm cách cứu người nhà, nhưng hóa ra, hành động của nàng đến mấu chốt vẫn là che chở Hoàn Nhan Viên Thuyết, bởi vì nàng biết nếu nàng ở lại, hắn sẽ để những người vô tội của Phùng gia được an toàn ra đi, Hoàn Nhan Viên Thuyết cũng nhờ thế mà thoát khỏi kinh thành.
Tô An thấy ánh mắt chủ nhân âm u lệ khí, không dám nói nhiều nữa, đành lựa lời:
– Hoàng thượng, người còn gì phân phó?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm hờ mắt, làn mi cong lên một góc độ hoàn hảo, rất lâu sau mới nói:
– Truyền khẩu dụ của Trẫm, Giang Thị lang có công lớn trong đợt tra án lần này, truyền Lễ bộ chuẩn bị ban huân tước!
Tô An vừa định lui ra ngoài thi hành, lại nghe thanh âm có chút mệt mỏi của Thần Long Đế vọng ra:
– Đến Vĩnh Lạc cung!
Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không gấp, lúc xử lý xong công vụ đã là giữa trưa, khi hắn đến, Gia Hỷ cũng đã hồi cung, ngoài sân mẫu đơn nở rộ, hương thơm thoang thoảng, nhưng trong phòng lại u ám vô cùng, toàn bộ cung nhân đều bị đuổi ra. Nơi tẩm phòng, chỉ duy nhất Gia Hỷ ngồi trên giường, tóc nàng đen như mực xõa dài xuống tận thắt lưng, y phục trên người càng đơn bạc, mắt nàng sưng đỏ, bờ vai run run khóc.
Hoàn Nhan Viên Hạo lặng lẽ đi vào, rèm ngọc lanh canh tiếng động, hắn nhếch môi, trong lòng vừa chua xót vừa thương cảm, nước mắt nàng là dành cho ai, cho phụ thân, cho Phùng gia hay cho Hoàn Nhan Viên Thuyết.
– Trẫm nghĩ, giờ này Hậu nên vui mới phải!
Gia Hỷ giật mình, nàng vội vàng quỳ xuống, lời nói nghẹn ngào không thành:
– Thần thiếp cung nghênh thánh giá!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, nàng đã từng thuộc về hắn, nhưng sao mỗi lần ở cạnh nàng, hắn đều có cảm giác nàng ngày một trôi xa. Hiện tại, nàng, người đang quỳ dưới chân hắn, có phải là nàng của hai năm trước, là người ngồi trong xe ngựa nơi ngõ sau Phùng phủ với hắn.
– Nàng khóc vì gì? Hoàn Nhan Viên Thuyết cùng Phùng gia đều đã thoát!
Gia Hỷ hơi ngẩng mặt, lại bị bàn tay của Hoàn Nhan Viên Hạo khóa chặt khớp cằm:
– Nói?
Gia Hỷ ho sặc sụa, bàn tay kia vẫn không nới lỏng, nàng khó nhọc trả lời, hơi thở từ mũi phập phồng, lồng ngực cũng lên xuống không đều:
– Thần thiếp không có gì để nói!
Hoàn Nhan Viên Hạo bất lực cười, bạc môi cay đắng nhếch lên, tim dâng một cỗ khí lạnh lẽo tột cùng:
– Nàng đã bao lần lợi dụng lòng tốt của Trẫm? Lợi dụng tình yêu của Trẫm? Đến cuối cùng, nàng vào Hoàng cung này chỉ để bảo vệ hắn?
Gia Hỷ cắn mạnh vào lưỡi, nàng không ngờ Hoàn Nhan Viên Hạo cứ thế nhanh hơn cho bàn tay chèn ngang miệng nàng, máu tứa ra tanh mặn trong cổ họng, nhưng là máu từ tay Hoàn Nhan Viên Hạo, không phải của nàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn huyết nhỏ giọt xuống thảm, phượng mâu thâm u lần đầu tiên lóe lên ánh nhìn tàn độc:
– Nàng muốn chết? Được, nếu nàng chết đi, Trẫm sẽ không để một ai liên can đến Phùng gia được sống! Không một ai!
Gia Hỷ lau khóe miệng rỉ máu, nàng nhìn gương mặt nam tử đối diện hoàn mỹ đến từng sợi chân mày, hắn rất đẹp, rất uy quyền, rất yêu nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng, hiện tại vẫn không thể đáp lại được:
– Hoàng thượng, tất cả lời người nói đều không sai, thần thiếp vào cung trước là để Phùng gia an toàn, sau là để Lăng Mặc an toàn! Thần thiếp cũng biết người sẽ vì thần thiếp mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua Phùng gia! Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng thời gian qua đã dành hoàng ân vạn đại cho thần thiếp! Lợi dụng cũng được, bất trinh cũng xong, mọi tội trạng chỉ một mình thần thiếp chịu!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn nàng quỳ ở đó, thân thể mong manh yếu nhược nhưng lời nói lại cứng cỏi đáp lời, tâm hắn, đến hiện tại thật sự như đã chết:
– Triệu Tử Đoạn biết nàng liên hệ hắn ta qua Bạch Thực Thần. Trẫm nghĩ rằng nàng chỉ muốn sắp xếp đường lui cho Phùng gia, không ngờ, nàng lại có thể đẩy Trẫm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này! Nếu Trẫm truy cùng giết tận Hoàn Nhan Viên Thuyết, ắt sẽ không để Phùng gia sống mà làm lộ bí mật!
Gia Hỷ hơi ngước mắt, nàng dập đầu xuống sàn, hai tay run run trắng bệch:
– Hoàng thượng, cầu xin người, thần thiếp ở đây, người muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được! Lăng Mặc sẽ không quay lại, không gây nguy hiểm đến người!
Hoàn Nhan Viên Hạo thẫn thờ, hắn cứu mạng nàng, để rồi nàng hết lần này đến lần khác nàng đem tính mạng ra bảo vệ tử địch của hắn.
– Nói Trẫm biết…vì sao…nàng yêu hắn?
Gia Hỷ cười buồn, ánh mắt nàng hiện lên rạng rỡ, Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng đau lòng, nhắc đến hắn ta, nàng có thể vui vẻ như vậy.
– Hoàng thượng, trước khi xảy ra biến loạn, thần thiếp không rõ bản thân có bao nhiêu tình cảm cùng Lăng Mặc, thần thiếp chỉ biết khi nghe tin người tiến công vào kinh thành, điều đầu tiên thần thiếp lo lắng chính là sợ Lăng Mặc sẽ chết! Lăng Mặc mọi thứ đều không bằng người, độc ác, vô lương, tàn bạo, ngụy quân tử, bán nước cầu vinh,…tất cả đều có, nhưng trái tim, trái tim Lăng Mặc, thần thiếp biết chỉ hướng về thần thiếp!
Hoàn Nhan Viên Hạo lãnh đạm:
– Hơn tất cả nhưng gì Trẫm đã vì nàng?
Gia Hỷ lắc đầu, mái tóc trôi xuống che đi gương mặt xương gầy, lần đầu tiên Hoàn Nhan Viên Hạo mới thấy nàng gầy đến như vậy, sinh khí của nàng mỗi ngày đều theo nước mắt mà bốc hơi, tựa như nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
– Hoàng thượng cứu thần thiếp, thần thiếp sẽ không bao giờ quên ơn này! Thần thiếp có thể vì ơn đức đó mà bên cạnh hầu hạ người, nhưng không thể ép buộc bản thân yêu người! Hoàng thượng bức nhục thần thiếp, thần thiếp chỉ dám sợ không dám hận, hài tử trong bụng trước kia, tuy không muốn đến nhưng thần thiếp vẫn hết mực yêu thương! Thần thiếp tôn kính người, đến cùng, chỉ là tôn kính! Thần thiếp là phàm nhân, tự thấy bản thân không thể yêu cũng không muốn yêu một người cao quý như Hoàng thượng được!
Hoàn Nhan Viên Hạo tiến đến gần Gia Hỷ, khung xương nàng nhỏ nhắn lọt thỏm trong y phục rộng thùng thình, hắn bây giờ đã hiểu ra, nàng tuyệt đối sẽ không hối hận, không bao giờ hối hận khi yêu Hoàn Nhan Viên Thuyết:
– Hắn ta yêu nàng bao nhiêu?
Gia Hỷ cúi mặt nhìn hoa văn trên tấm thảm, trùng hợp thay lại là mẫu thêu uyên ương vờn sóng, bên ngoài hoa viên tháng tư đẹp như tranh họa, thật châm biếm, thật đả kích tình cảnh thê lương trước mặt:
– Rất nhiều! Sau khi tiến cung, thần thiếp có gặp Lăng Mặc hai lần. Một lần trước khi được phong Hậu, Lăng Mặc có lẽ đã biết thần thiếp nhận thừa hoan, bởi khi đó, trên người thần thiếp đầy vết tích, nhưng Lăng Mặc vẫn muốn đưa thần thiếp đi khỏi kinh thành. Lần thứ hai, thần thiếp rời khỏi Hoàng cung, muốn khuyên Lăng Mặc trốn đi, khi đó thần thiếp đã hoài thai, Lăng Mặc lại muốn thần thiếp cùng cao chạy xa bay! Hoàng thượng, thứ cho thần thiếp vô lễ, nếu hiện tại thần thiếp mang trong mình hài tử của Lăng Mặc, người có ban tử hay không!
Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt không còn ẩn chứa dịu dàng:
– Trẫm là Đế Vương, tối kị nhất huyết thống lẫn lộn!
Gia Hỷ nhìn tà long bào bay bay trong gió, hương thơm hoa trái thoang thoảng vào phòng, nàng lau đi nước mắt:
– Lăng Mặc yêu thần thiếp hơn giang sơn này! Thần thiếp là nữ nhi, đến tột cùng không thể hiểu được hoàng quyền nặng đến nhường nào, chỉ hiểu được tình yêu phân lượng bao nhiêu!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng thật lâu, không khí trong phòng ngưng trệ, Gia Hỷ như bức tượng mỹ nhân sầu, bất động bất thanh. Hoàn Nhan Viên Hạo đi ra cửa, hắn không ngoảnh đầu lại, giọng nói trầm đều:
– Nếu Trẫm và Hoàn Nhan Viên Thuyết cùng gặp tử nạn, nàng sẽ cứu ai!
Mỹ nhân im lặng như tờ, không có lời đáp lại. Đó cũng là lần cuối cùng Thần Long đế đến Vĩnh Lạc cung.
Mùng năm tháng tư, Hoàng hậu phạm tội vô hiền vô đức, cấm túc Vĩnh Lạc cung, thánh chỉ không nói rõ ngày giải trừ. Toàn quyền lục cung bao gồm phượng ấn chuyển đến Vinh Quý phi. Mười bảy tháng tư, bản án Phùng gia trở thành án lưu vì không đủ chứng cứ, hoãn ngày xét xử không hạn định.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!