Hành Giả Ký
Chương 26: Khai Chiến
Nam Thiên Ma vực, một mảnh màu xanh bao la; cổ thụ vạn năm chen lấn nhau, đâm thẳng lên trời xanh. Mặc dù người dân ở đây đã cố gắng khai hoang, sáng lập thành thị. Thế nhưng chẳng mấy chốc, sinh cơ phùng thịnh của nơi đây lại giúp thiên nhiên nhanh chóng chiếm lại đất đai của nó. Dần dà, dân cư xây dựng làng xóm, sống ở trên thân cổ thụ.
Thế nhưng tại thời điểm này, từ trên không trung nhìn xuống, cả nam vực có nhiều khu vực hoàn toàn trống rỗng, kết hợp lại với nhau tạo thành một vòng pháp luân đồ sộ.
Vòng ngoài của pháp luân là sáu mảnh đất hình tròn, chính giữa mỗi nơi là 6 bức tượng to lớn của A tu la, thiên vương, ngạ quỷ, súc sinh, phàm nhân, diêm vương. Sáu con đường đá thẳng tấp nối những nơi này với khu vực bên trong.
Khu vực thứ hai này là một vòng tròn, được chia ra thành hai mảnh âm dương tương phản. Một bên là những tượng Phật đứng, ngồi, nằm, tất cả đều tản ra Phật quang vàng óng. Bên kia thì là những bức tượng Ma thần dữ tợn, toàn thân được bọc bởi ma khí đen kịt. Từ hai phía Phật Ma của vòng tròn, hai con đường đá chạy thẳng vào khu vực trung tâm, sương vụ che kín lối đi. Trên hai con đường là những bức tượng Phật Ma, tuy đứng yên nhưng dường như đang chậm rãi tiến vào trong sương vụ, hướng đến mảnh đất trung tâm.
Trung tâm của pháp luân cũng là trung tâm của Nam Thiên Ma vực, Huyền Tĩnh đang ngồi trên một tấm bia đá khổng lồ, cao đến 100 trượng, bên trên có chằng chịt kinh văn. Trong phạm vi bán kính 500 trượng của bia đá hoàn toàn không có một sự sống nào ngoài Huyền Tĩnh. Ngay cả mặt đất ở trong khu vực này cũng bị sa mạc hóa, chỉ còn lại cát trắng. Lơ lững trước mặt Huyền Tĩnh là một ngọc châu trong suốt, từ trong ngọc châu, vô số sợi tơ bạc uốn lượn bay vào trong sương vụ.
–
Dân chúng ở Nam Thiên Ma vực, bất kể tu vi, đều đã hôn mê. Theo lệnh của Huyền Mục lão tổ, Quỷ Môn quan, lối vào vi diện của Huyền Ma cung cũng đã được dời đến vùng thung lũng giáp ranh Quỷ Diện lâm. Hai bức tượng ma thần luôn canh giữ Quỷ Môn quan rõ ràng đã sống dậy, tuy vẫn giữ vững tư thế cũ, nhưng mạch đập mạnh mẽ, hơi thở đều đặn. Tinh binh của Thiên Tàn kỵ binh và Địa Khuyết ám vệ đã được tỉ mỉ bố trí để bảo vệ trận pháp của Huyền Tĩnh.
Ở bên phía Thiên Tàn kỵ binh, Bá Long trưởng lão ngồi trên hắc mã, mình mặc chiến giáp, tay phải cầm trường thương đỏ như máu, tay trái vút bộ râu xồm xoàm. Hắn quay sang nhìn người con trai nho nhã Bá Văn, đang cưỡi ngựa bên cạnh:
“Nghe ngươi nói trước kia có học qua trận pháp à? Mau giải thích Phục Ma trận này cho ta!”
Bá Văn đang phe phẩy quạt giấy, nghe vậy thì đổ mồ hôi hột. Hắn thật sự tinh thông trận pháp, tuy còn chưa đến đẳng cấp tông sư, nhưng cũng có thể coi như là một trận pháp đại sư. Thế nhưng những trận pháp mà hắn từng vọc tay qua chẳng có trận pháp nào là của Phật môn cả. Bởi các La Hán phần lớn đều là bậc lánh đời, kinh văn thâm sâu đã khó kiếm, huống hồ là trận pháp huyền bí:
“Phục Ma trận này chính là Pháp luân của Phật môn, 6 cổng ngoài đại diện cho 6 cõi luân hồi, vòng bên trong là Phật Ma xoay chuyển, đại diện cho thiện nghiệp và ác nghiệp.”
Bá Văn cũng chỉ biết đến thế, còn Huyền Tĩnh đang làm gì trong trung tâm trận pháp được sương vụ phủ kín kia thì hắn cũng không biết. Quạt giấy càng quạt càng nhanh để làm mát gương mặt nhễ nhại mồ hôi của hắn. Cha hắn, Bá Long thấy hắn bối rối thì hừ lạnh:
“Mấy điều đó thì đến kẻ vô học như ta cũng biết, còn cần phải hỏi người ư?! Ta thấy ngươi học toàn mấy thứ vô bổ, những lúc cần thiết thì lại không được tích sự gì.”
Trên vai một khôi lỗi đứng phía sau hai cha con, Gia Bảo trưởng lão, bộ dáng một đứa trẻ 6 tuổi, đang thích thú ăn mứt quả. Khi nghe Bá Long nói vậy thì bật cười:
“Bá Long trưởng lão, ngươi đừng trách Bá Văn nữa! Trận pháp này, đến một trận pháp thiên sư như ta còn không thể nhìn thấu ảo diệu trong đó.”
Gia Bảo gói mứt quả lại, cất trước ngực, nhìn Phục Ma trận, đăm chiêu:
“Nhưng mà thiếu cung chủ đã vét gần hết tài sản của Huyền Ma cung để đổ vào trận pháp này, dùng sinh cơ tràn trề của cả Nam Thiên Ma vực để hỗ trợ, người nghĩ uy lực của trận pháp sẽ như thế nào?”
Nam Vực trạng nguyên Bá Văn nghe vậy thì hãi hùng, hắn không ngờ rằng trận pháp này lại tốn kém đến vậy. Uy lực của trận pháp luôn liên hệ mật thiết đến “độ hào phóng” của trận sư. Thứ này còn có thể gọi là trận pháp ư? Đây rõ ràng chính là lấy linh thạch đè người.
–
Ngay tại thời điểm Gia Bảo trưởng lão còn đang nghiền ngẫm trận pháp, từ phương xa, tiếng trống trận hòa lẫn tiếng tù và dồn dập vang lại, từng chiếc chiến thuyền to lớn dần dần hiện ra trong tầm mắt đám người Huyền Ma cung. Địch nhân mặc áo tù, mang gông, phàm nhân có, tu sĩ cũng có, đôi mắt vô thần, chen chúc nhau đứng trên thuyền. Hơn một ngàn chiến thuyền chậm rãi tiến vào Nam Thiên Ma vực.
Gia Bảo trưởng lão ghiến răng, đôi tay nắm chặt khiến bàn tay trắng bệt, ánh mắt chứa đựng thù hận:
“Mọi người cẩn thận, những người này đều là khôi lỗi tự bạo.”
Bá Long nghe vậy thì lặng người vì ngạc nhiên:
“Thủ pháp biến người sống thanh khôi lỗi tự bạo chẳng phải là của lão già điên Gia Minh sao?”
“Đúng vậy! Trên đời này chỉ có sư tôn và bản thân ta là biết được thủ pháp này, không thể có người thứ ba.”
“Chẳng lẽ tên Gia Minh trước lúc bị ngươi giết thì đã đào tạo một đệ tử khác?”
Gia Bảo xoa trán ngẫm nghĩ, rồi chắn chắn như đinh đóng cột nói:
“Không thể nào, ta luôn theo dõi nhất cử nhất động của sư tôn, tuyệt không bỏ qua sai sót nào.”
Bá Long lại nhìn Gia Bảo như nhìn kẻ điên:
“Vậy chẳng lẽ là lão ta đội mồ sống lại?”
Thấy Gia Bảo trưởng lão không trả lời, Bá Văn lên tiếng:
“Phụ thân à! Thiếu chủ đã từng nói Trung châu sẽ trở thành địa ngục. Lúc này có người đáng lẽ phải ở địa ngục, xuất hiện ở đây thì có gì là lạ.”
Càng lúc càng có nhiều “thuốc nổ di động” đang từ từ hiện ra trong tầm mắt của Bá Long, khiến hắn có chút hốt hoảng, vội ra lệnh cho thuộc hạ:
“Bắn lưu tinh!”
Năm trăm chiếc “Lưu Tinh pháo xa” đồng loạt trả lời. Viên cực phẩm linh thạch to như cái bàn được được lắp sẵn ở phần đuôi phát sáng, tan chảy, linh lực chạy thẳng để miệng pháo, trên đường đi còn kích hoạt hơn một ngàn trận pháp phụ trợ. Miệng pháo đủ rộng để một người trưởng thành chạy nhảy bên trong, lúc này cháy rực. Mặt quỷ ở trên xe chở pháo nhìn về phía Trung châu, nở nụ cười âm u.
Năm trăm quả cầu lửa được phóng lên trời. Bởi nhiệt độ quá cao, “lưu tinh” bốc lên ngọn lửa trắng như tuyết.
Phía sau 1000 chiến thuyền chở tù binh bị cải hóa thành khôi lỗi là hơn 100 thuyền chủ lực của Vô Song lĩnh. Trên chiến thuyền chỉ huy, Âu Dương Thắng nhìn “Lưu Tinh” đang hướng đến đây từ phương xa, trong lòng có chút cảm khái:
“Ha! Lúc sáng tạo ra Lưu Tinh pháo xa, ta thật không hề nghĩ đến sẽ có một ngày chúng nó lại nhắm về phía ta.”
Vừa nói cười, lão vừa đan xen hai bàn tay, tạo thủ ấn, rồi đẩy về phía những lưu tinh đang lao xuống từ trên cao. Da thịt trên cánh tay lão nứt toát rồi tung tóe tứ phương, làm lộ ra cả xương trắng. Gương mặt của lão vẫn mang nụ cười nhạt, cứ như hai cánh tay đó không phải của bản thân mình. Từ nơi giao nhau giữa hai ngón tay trỏ, một điểm sáng bạc xuất hiện, lớn dần, rồi bao phủ toàn bộ các chiến thuyền. Những quả cầu lửa đang rơi xuống liền bị ánh sáng bạc này thôn phệ. Sau khi hào quang nhạt dần rồi biến mất, thân ảnh gầy gò của Âu Dương Thắng hiện ra:
“Tiểu tử Gia Bảo chắc chắn là rất nhớ ta.”
Lão nhìn về phía Nam Thiên Ma vực, nở nụ cười trìu mến:
“Đồ nhi ngoan! Vi sư đã trở về thăm ngươi đây!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!