Hành Giả Ký
Chương 27: Chuyện Xưa
Huyền Tĩnh ngôi trên đài sen vàng, chậm trôi vào Diêm Vương điện. Các chấp pháp của Diêm Vương điện gác trước cửa mắt vẫn nhìn về phía trước, cứ như chưa từng thấy hắn, không hề cản hắn lại. Bên trong, bốn hàng cột trụ đỏ như son chống đỡ trần của đại điện. Trên sàn gạch đen bóng bẩy, thảm đỏ đủ cho một trăm người cùng đi ngang hàng được trải từ lối vào, chạy thẳng tấp đến bảo tọa ở nơi sâu trong đại điện.
Ngồi trên bảo tọa không ai khác chính là người cai quản địa ngục, đế của một cõi, Diêm vương. Càng đến gần càng thấy rõ cơ thể to gấp mười lần người bình thường của lão, long bào màu đen và vương mão màu đen viền vàng, không hề bắt mắt cầu kỳ như của bậc vương giả ở trần thế. Tóc mai đã bạc, gương mặt có nếp nhăn, nhưng khí thế vẫn hiên ngang, nào có vẻ già lão, ốm yếu. Lão nhìn Huyền Tĩnh xếp bằng trên đài sen trước mặt, cảm thán:
“Từ khi Như Lai bồng đại đức đến đây xin lại hồn phách, vậy mà đã qua 5 năm rồi.”
Tĩnh vẫn ngồi trên đài sen, không mở miệng tán gẫu, đôi mắt nhìn lão thương hại.
Thấy Tĩnh yên lặng, Diêm vương cũng không trách hắn vô lễ, tiếp tục nói:
“Sao hôm nay đại đức lại có nhã hứng đến thăm bổn vương? Năm đó bổn vương đã trả lại tất cả hồn phách cho đại đức, không hề thiếu phần nào.”
Tĩnh vẫn không nói gì. Dù chưa thể mở Tuệ nhãn, nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm đó như muốn xuyên thấu Diêm vương, soi rọi tâm cang của lão. Diêm vương thì vẫn trầm ổn ngồi trên bảo tọa, ôn hòa nhìn hắn.
Mãi một canh giờ sau, Tĩnh mới lên tiếng:
“Đại vương, ngài thật khác so với những gì được viết lại trong kinh văn.”
Diêm vương nhìn hắn, ánh mắt mang vẻ nhàm chán:
“Tháng ngày dài đăng đẳng, bổn vương thay đổi chút ít thì có gì là lạ.”
“Đại vương, ngài đừng cố chấp nữa, hãy trả lại Lưu Ly Xá Lợi tháp lại cho Niết Bàn thiền viện…”
Tĩnh chưa nói xong thì Diêm đã cười ha hả, tiếu dung nói:
“Vậy đại đức hãy trả lại phần hồn phách đó của ngươi cho bổn vương.”
“Nếu có thể, ta liền trả nó lại cho đại vương để cứu chúng sanh Nhân giới.”
“Nếu đã không thể, vậy thì đại đức cũng đừng nhắc lại tháp xá lợi nữa.”
Tĩnh thở dài lắc đầu, đài sen xoay lại, hướng ra khỏi đại điện:
“Đại vương, ta biết rõ ngài dung túng cho Mê Trì địa ngục. Hiện tại mục đích sắp đạt được, hẳn ngài cảm thấy rất đắc ý. Thế nhưng ngài nên biết rằng, cho dù nhân quả không thể trói buột ngài, tâm nghiệp không dày vò ngài, nhưng rồi một ngày có người sẽ phán xét ngài.”
Nghe vậy, Diêm vương tức giận, đại điện rung chuyển. Lão nhấc vương ấn lên, muốn ném về phía Tĩnh, nhưng lại đè cơn giận dữ xuống, rồi lại đặt vương ấn trên bàn, nheo mắt nhìn hắn:
“Mê Trì địa ngục vốn không thuộc quản hạt của ta, ta không muốn quản cũng không ai có thể trách cứ. Ta quản ác nghiệp của chúng sanh; ngay cả Tâm nghiệp vô biên đó của ta cũng không thể kết tội cho bản thân, vậy thì ai có thể phán xét ta?”
Tĩnh không trả lời lão. Đài sen bay ra khỏi đại điện rồi cùng Tĩnh tan thành mây khói.
–
Ở trung tâm Phục Ma trận, Huyền lúc này đang ngồi trên bia đá, mở mắt, lớn tiếng cười:
“Ha Ha! Tiểu Tĩnh, ngươi muốn ta phán xét lão trong tương lai à? Ngươi đồng ý với kế hoạch chấp chưởng nhân quả của ta sao? Hay là ngươi đã nhận ra ngươi vốn không thể ngăn cản ta?”
Thấy Tĩnh không trả lời, Huyền cũng không truy hỏi, hắn nói tiếp:
“Diêm vương lão tử chắc đã chán nản với thề nguyện trước kia, vô tận tuế nguyệt bị trói buộc bởi ngai vàng kia cũng thật là mệt mỏi. Ngươi cũng đừng quá trách cứ lão, dù sao thì lão cũng là một kẻ đáng thương.”
Trong Thiền giới, Tĩnh trầm mặc. Hắn nhớ lại câu truyện được các La Hán giảng giải trong Khổ Hạnh đường. Một lời thề nguyện độ hóa chúng sanh quá mạnh mẽ tạo nên một vị Bồ Tát, nhẫn nại vạn vạn ức kiếp trong địa ngục để cứu vớt tất cả, bao giờ địa ngục chưa trống rỗng thề không thành Phật. Bây giờ, vị Bồ Tát đã từng có vô lượng từ bi kia lại muốn giải phóng địa ngục theo phương pháp ác liệt này, thao túng tu sĩ trong Mê Trì địa ngục mở lối vào Nhân giới. Hắn thở dài, cảm thán:
“Sống đủ lâu thì người trí cũng trở thành kẻ ngu sao?”
–
Ở biên giới Trung châu và Nam vực lúc này, chiến thuyền của Vô Song lĩnh dừng cách nơi đóng quân của Huyền Ma cung chừng hơn 5 dặm. Sát khí phô thiên cái địa khiến cỏ cây phải héo úa. Ở trên thuyền chỉ huy, Đông Phương Duy Kính, chưởng môn của Vô Song lĩnh phất tay, tiếng trống trận và tiếng tù và ngưng bặt. Bên phía Huyền Ma cung, tuy phải đối diện hơn mười vạn tù binh khôi lỗi cùng một vạn tinh binh của Vô Song lĩnh, gần một vạn Thiên Tàn kỵ binh vẫn hiên ngang đứng vững. Cho dù trời có sập xuống thì họ vẫn sẽ thản nhiên đứng đó, chờ đợi hiệu lệnh của cung chủ.
Huyền Mục lão tổ đưa mắt nhìn về phía Vô Song lĩnh, máu của lão sôi sục, kẻ thù gặp nhau, đôi mắt đỏ ngầu. Gương mặt anh tuấn tà mị lúc này càng thêm rõ ràng, càng động lòng người, bởi mái tóc bạc trắng đã được vấn cao, cố định bằng một chiếc trâm bạc. Đuôi trâm có khắc một chữ “Nguyệt”. Ma âm vang vọng chiến trường:
“Đã 300 năm không gặp, Duy Kính ngươi càng lúc âm u, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hèn gì năm đó, Như Nguyệt nhìn xa trông rộng, nên đã lựa chọn ta.”
Duy Kính đứng dậy khỏi chủ tọa, bước đi trầm ổn, gương mặt chữ điền tăng thêm vài phần cương nghị, mái tóc đã điểm bạc dài nhẹ bay trong gió. Đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Huyền Mục, như muốn ăn tươi nuốt sống lão.
“Đạo huynh, ma âm của ngươi vẫn cay độc như ngày nào!”
“Ha ha! Vậy vẫn còn tốt hơn ngươi nhiều, miệng niệm nam mô, bụng bồ dao găm.”
Sắc mặt Huyền Mục đầy khinh bỉ hận thù, khinh khỉnh nói:
“Năm đó ngươi vẫn luôn miệng nói yêu nàng, thế mà lại “nghĩa bất dung tình” dẫn quân đánh Lãnh Nguyệt cốc. Năm đó lúc cam kết đình chiến, ngươi lớn miệng nói, “Vô Song lĩnh sẽ muôn đời bảo hộ hòa bình của giới tu chân”, nhưng bây giờ lại muốn biến Nhân giới thành địa ngục hỗn loạn.”
“Im miệng!”
Duy Kính hét lớn, cắt lời của Huyền Mục lão tổ:
“Năm đó nếu là người khác dẫn binh, thì ngươi nghĩ nàng có thể còn sống sao. Tất cả những chuyện ta làm, trước kia, lẫn lúc này, đều là vì Như Nguyệt. Ta chỉ cần chứng minh cho nàng biết, ta không thua kém gì ngươi, ta cũng có thể đi đến đỉnh phong, hùng bá một cõi.”
Nghe Duy Kính chối bỏ hết tội lỗi như vậy, Huyền Mục lão tổ cười gằn:
“Vậy ngươi giết con trai cùng con dâu của chúng ta cũng là vì nàng ư?”
“Hừ! Tên nghiệt chủng đó là vết dơ của Như Nguyệt. Ta làm vậy là để bảo vệ danh tiết và sự thanh tao của nàng. Chỉ tiếc là con chó săn Thục Khương của ngươi lại chịu bỏ mạng để bảo vệ giọt máu của nghiệt chủng kia.”
Nói đến đây, gương mặt của Duy Kính trở nên có chút ngớ ngẩn. Chỉ nhắc đến người trong mộng, mà thần trí của vị Thượng Thần này đã giao động, chứng tỏ hắn đã triệt để nhập ma rồi.
Huyền Mục lão tổ cười bi ai, lệ nóng rơi đầy mặt:
“A ha ha! Cuối cùng thì ngươi cũng chịu thừa nhận. Giỏi cho một vị Chưởng môn của Vô Song lĩnh, hay cho một vị tiền bối hòa ái chính trực.”
Thục Liễu tổng quản ở phía sau Huyền Mục lão tổ thì nghiến chặt răng, mặt tái xanh không còn chút máu, tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da, thân thể nàng run lên bần bật. Nếu không phải vì phải vì chưa có lệnh tấn công, thì nàng đã lập tức xông lên, liều mạng với kẻ thù giết hại cha nàng.
Ma âm đầy sát ý của Huyền Mục đánh thức Duy Kính, ánh mắt thẩn thờ lại trở nên u tà. Hắn nhìn Huyền Mục nhẹ giọng nói:
“Dù sao thì ngươi cũng là cường giả, thống lĩnh một vực. Cũng coi như là nể mặt Như Nguyệt, ta cho ngươi cơ hội được tự sát, giữ lại chút tôn nghiêm của mình.”
Không biết Huyền Mục lão tổ có nghe được hay không những lời này của Duy Kính, bởi Nộ khí của lão đã lên đến đỉnh khi tìm ra kẻ thù giết con. Lão tế ra Huyết Ma kiếm, lưỡi kiếm lóe sáng, bầu trời trở thành màu máu. Đồng tử của lão tan ra thành mực, lan ra, biến mắt lão thành một màu đen tuyền. Ma nhãn được kích hoạt làm gia tăng uy lực của ma âm lên gấp mấy lần. Lão thét dài:
“Chiến!”
Tu sĩ của Huyền Ma cung vốn luôn tĩnh như mặt hồ, trở nên bạo loạn, khí huyết dâng trào, tế ra phù chú, pháp bảo, xông về phía Vô Song lĩnh
Phục Ma trận đã bao phủ toàn bộ Nam vực, Huyền Tĩnh ngồi ở trung tâm trận pháp, dĩ nhiên có thể nghe thấy và nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra ở chiến trường.
Nước mắt lăn trên má, hắn lớn tiếng cười, nhưng còn bi thảm hơn cả tiếng khóc than.
–
Tình không như ý người đau xót
Hận chẳng phôi phai quỷ vui mừng
Một giọt bi ai từ khóe mắt
Ngàn lời sát phạt vọng trời cao
–
Ma âm:
“Kéo xuống! Nhấn thích!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!