Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh] - Chương 35: Quyết định bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]


Chương 35: Quyết định bất ngờ


“Lệ Dĩnh! Lệ Dĩnh! Em mở cửa đi” – Nancy không ngừng dập cửa gọi với vào trong. Cô đang rất lo lắng cho Lệ Dĩnh, từ hôm qua khi đọc được những tin đó, Lệ Dĩnh gần như không nói câu nào. Từ lúc ở bên ngoài về khóa trái cửa phòng, đến giờ vẫn chưa hề trở ra, cơm cũng không ăn. Hình như cô còn nghe thấy tiếng khóc nữa.

Nancy đang định đập lần nữa thì cảnh cửa đột nhiên bật mở, Lệ Dĩnh bên trong bước ra, cố gắng cười với cô, nhưng cô cảm thấy nụ cười thiếu đi sức sống mà nó vốn có.

“Nancy, sao chị cứ đập cửa hoài vậy. Em đâu có phải trẻ con. Đồ xếp xong rồi, chúng ta về Thượng Hải”

Lệ Dĩnh tỏ ra bình thường nhưng gương mặt có chút mệt mỏi, bầu mắt cũng hơi sưng. Nancy đoán chắc tối qua đã khóc không ít. Vậy mà khi nãy còn cố cười với cô. Cô gái này, bề ngoài tỏ ra kiên cường, gương mặt cười nói nhưng thực ra trong tim lại đang khóc. Thử hỏi, trong tình yêu, lúc nhận ra tình cảm của mình lại cũng là lúc đánh mất nó, có cô gái nào có thể đứng vững đây.

Thấy ánh mắt nghi ngại của Nancy, Lệ Dĩnh cố hết sức thả lỏng nét mặt, hít một hơi, nở nụ cười trấn an người trợ lý. Lâu nay một mình cô vẫn trụ vững. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Cô thích anh, đó là sự thật. Nhưng cũng không thể vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến những chuyện khác. Lương duyên ắt có an bài, cũng không thể cưỡng cầu được. Vậy muốn đến đâu cứ để nó tự đến đi.

Lệ Dĩnh đã như vậy, Nancy cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ ở bên cạnh.

“Nancy, lễ vật em nói chị chuẩn bị thế nào rồi?” – Cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, Lệ Dĩnh đổi chủ đề khác.

“Ổn rồi. Họ đã chuyển nó đến căn hộ ở Thượng Hải, chị đã dặn Tiểu Kiệt cất giữ cẩn thận”

“Vậy được, chúng ta về Thượng Hải trước, ngày kia sẽ đi thăm dì ấy”

Đài Loan…

Đã 2 ngày trôi qua, tin đồn về Kiến Hoa lan khắp các mặt báo lớn nhỏ. Tuấn Kiệt và A Kiều đứng ngồi không yên tìm cách giải quyết, còn Kiến Hoa thì vẫn giữ quyết định đó. Nhất định không làm gì. Mấy tay nhà báo tìm đến đều phải ra về mà không moi được nửa câu từ Hoa Kiệt, tất cả chỉ đáp lại một câu “Chúng tôi không bình luận”.

Làm diễn viên lâu năm, cái mà Kiến Hoa tôi luyện được chính là bản lĩnh đương đầu với những tin đồn như thế này. Đó cũng chính là nguyên nhân anh không dùng weibo hay bất kỳ mạng xã hội nào để tránh thị phi. Cũng không cần đọc báo, trên đó viết gì, anh tám, chín phần cũng đoán được. Nhưng hiện nay, anh có một mối bận tâm khác, anh quan tâm đến cảm nhận của Lệ Dĩnh, vì việc này mà phiền não.

Anh biết hiện nay giữa hai người thực chất chưa có mối quan hệ rõ ràng nào, nhưng trái tim của anh hướng về cô, đó là điều chắc chắn. Kiến Hoa cũng cảm nhận đươc tình cảm của Lệ Dĩnh đối với anh. Trong mơ hồ cô đã nói muốn mình là người duy nhất gọi anh là sư phụ. Cô mong mỏi chờ anh trong ngày Thất Tịch, điều ước của cô viết trong đèn lồng cũng là anh…chỉ có điều chính cô còn chưa nhận ra thôi…Anh vốn muốn đợi đóng máy Hoa Thiên Cốt sẽ tỏ tình với cô, khi đó hai người sẽ chính thức được ở bên nhau. Thế nhưng lại xảy ra sự việc này. Không biết, Lệ Dĩnh sẽ phản ứng thế nào. Sau khi sự việc xảy ra, anh đã goi cho cô một lần, nhưng cô không nghe máy, cũng không gọi lại cho anh.

“Ding Dong!”

Kiến Hoa mở cửa, quản lý của anh Khang Vũ lật đật bê nguyên một đống báo, tạp chí đặt cái phịch lên bàn.

“Hoa ca…đây toàn bộ là những báo đăng tin về anh trong 2 ngày qua, không tính báo mạng…sức ảnh hưởng của anh thật là lớn…bái phục” – Khang Vũ đùa cợt còn giơ ngón tay cái vẻ đắc ý.

“Cậu mang đến đây làm gì?” – Kiến Hoa nhìn xấp báo ngán ngẩm.

“Anh không nghe điện thoại, chị Kiều bảo em mang tới, kêu em nhắn với anh một câu”

“Câu gì?”

“Không đọc, tất có người vẫn đọc. Không giải thích, ắt có người hiểu lầm” – Khang Vũ trích nguyên văn câu nói của A Kiều một cách máy móc.

“Câu này có ý gì?”

“Hoa ca, anh thật sự không định ra thông cáo giải quyết dứt điểm chuyện này sao? Hôm nay em dạo weibo, có thấy hình Dĩnh tỷ ở sân bay Tiêu Sơn Hàng Châu, vẻ mặt không vui vẻ như mọi khi, hình như mắt còn hơi đỏ nữa” – Khang Vũ vừa nói vừa thăm dò, nhắc đến Lệ Dĩnh, nét mặt anh ắt có phản ứng. Khang Vũ cũng không ngại việc nhắc đến Lệ Dĩnh trước mặt anh. Từ đêm Thất Tịch đó, Kiến Hoa đã biết Khang Vũ vẫn luôn biết tình cảm anh giành cho Lệ Dĩnh. Vì thế, giờ anh chẳng còn giấu diếm nữa. Nhưng còn A Kiều…câu nói đó…không lẽ chuyện này vợ chồng họ cũng đã biết, hơn nữa…thế này chẳng nhẽ là ngầm ủng hộ anh sao?

“Được rồi, tôi tự biết xem xét”

Vẫn tỏ ra lãnh đạm nhưng lời nói của Khang Vũ rõ ràng tác động đến Kiến Hoa. Anh đi qua đi lại trong phòng có vẻ rất nóng ruột. Nếu Khang Vũ nói đúng, không lẽ cô đã khóc. Kiến Hoa nhớ lại gương mặt Lệ Dĩnh đẫm nước mắt trong mấy cảnh quay trước mà không đành lòng được, rút điện thoại lần nữa gọi cho cô, sốt ruột trong những tiếng “tít” dài nhàm chán, cuối cùng cũng có người bắt máy:

“Alo”

“Tiểu Dĩnh, là anh đây”

“Sư…Hoa ca, anh khỏe không. Gọi em có chuyện gì vậy” – Lệ Dĩnh tỏ ra bình tĩnh những lời nói cứng ngắc không có cảm xúc.

“Anh…không có gì, anh chỉ muốn biết em vẫn ổn thôi”- Kiến Hoa bất ngờ nhận thấy sự thờ ơ trong lời nói của Lệ Dĩnh. Nếu như mọi khi, cô nhất định sẽ reo lên trong điện thoại, không ngừng hỏi thăm tình hình của anh.

“Em vẫn tốt, hẹn gặp anh ở Vô Tích nhé, em hơi bận một chút” – Lệ Dĩnh nhanh chóng cúp máy không để cho Kiến Hoa có cơ hội tạm biệt.

Kiến Hoa giật mình, từ khi nào mà cô gọi anh là “Hoa ca”? Từ khi nào anh lại thấy nhói lòng khi cái tên bình thường mọi người vẫn gọi anh phát ra từ miệng cô chứ? Sự việc kia ắt hẳn đã tác động đến cô rất lớn. Anh đã sai rồi, anh vốn muốn để cô ở ngoài sự việc này, anh vẫn tưởng cứ như mọi khi, tin đồn vẫn là tin đồn để cho nó tự qua đi. Nhưng lần này không hề giống những lần trước. Anh không quan tâm đến những tin đồn thất thiệt đó nhưng lại vô tình tổn thương cô. Chính là vì trong lòng cô có anh, nên cô mới bị đả kích như vậy. Cứ nghĩ đến việc Lệ Dĩnh đã khóc, anh lại tự trách mình. Một cô gái luôn kiến cường, tràn ngập sức sống như cô lại vì anh mà khóc đến đỏ mắt. Anh sai rồi, thực sự sai rồi…

Văn phòng Hoa Kiệt…

Tuấn Kiệt kiên nhẫn ngồi đọc đống báo trước mặt, nghe từng cuộc điện thoại gọi đến hỏi về tin đồn đó. Còn A Kiều đăm chiêu, cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt. Cô đang đợi một cuộc điện thoại, mà đáng ra nó phải tới rồi mới phải.

“Reeeeng!!!” – Tiếng chuông xóa tan sự im lặng, A Kiều vội túm lấy điện thoại, hồ hởi trả lời

“Hoa ca..”

“A Kiều, nói với Tuấn Kiệt, sự việc lần này, yêu cầu đính chính cũng được, mà cần kiện thì kiện. Chúng ta làm đến cùng.” – Thanh âm chắc nịch của Kiến Hoa vang lên trong điện thoại.

“Rõ rồi Hoa ca, anh yên tâm” – A Kiều phấn khởi ra mặt, cuối cùng Hoa ca cũng chịu giải quyết. Đúng là chỉ có lấy Lệ Dĩnh ra, anh mới chịu làm. A Kiều thầm tán thưởng sáng kiến của mình. Cô mới chỉ kêu Khang Vũ bắn một tin vu vơ cho Kiến Hoa là thấy Lệ Dĩnh có vẻ đã khóc mà Kiến Hoa đã vội vàng thay đổi quyết định, một lần giải quyết dứt điểm vụ việc lần này. Xem ra, tình cảm của Hoa ca đối với Lệ Dĩnh rất sâu nặng. Có khi, cô cũng không còn phải âm thầm kêu Nancy và Khang Vũ liệu đường thuận nước đẩy thuyền nữa.

“Ông xã, gọi luật sư tới, chúng ta kiện”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN