Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]
Chương 36: Phủ nhận
A Kiều chính là đợi một quyết định của Kiến Hoa mà ra tay. Ngay khi nhận được điện thoại của Kiến Hoa, cô yêu cầu nhân viên gửi hàng loạt thông cáo đến các báo lớn yêu cầu đính chính thông tin. Nếu không đưa ra được bằng chứng vị Hoắc tiên sinh bí ẩn kia chính là Kiến Hoa thì buộc phải gỡ các bài báo đó xuống, đính chính thông tin. Hơn nữa, cô cũng gọi luật sư của Hoa Kiệt lên danh sách các báo cố tình lợi dụng tin đồn phóng đại sự việc để kiếm lợi, công bố với truyền thông sẽ gửi đơn kiện ngay lập tức. Tất cả mọi việc đều được làm dứt khoát trong 2 giờ đồng hồ. Trong thời gian đó, điện thoại của văn phòng Hoa Kiệt liên tục đổ chuông, tần suất còn đáng sợ hơn so với lúc tin đồn mới phát ra.
Đúng 12 giờ trưa, Hoa Kiệt phát đi một thông cáo báo chí về sự việc của Kiến Hoa với vỏn vẹn hai câu “Hoắc Kiến Hoa không hề liên quan đến sự việc giữa Vương Nhược Lan và Hàn Khánh. Hoa Kiệt sẽ gửi đơn kiện các tờ báo đưa tin bóp méo sự thật.” Trước đó, Kiến Hoa cuối cùng cũng chịu trả lời phỏng vấn của Nam Đô qua điện thoại. Nhưng dù phóng viên có hỏi bao nhiêu câu, hỏi thế nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất “Không phải tôi”.
A Kiều vui mừng không tả, cao hứng treo một status mới trên weibo Hoa Kiệt với nội dung “Hoa ca của chúng tôi băng lãnh đã mấy chục năm, cảm ơn mọi người đã quan tâm, Chúc mọi người Trung thu sắp tới vui vẻ”, còn kèm theo điệu bộ cười lăn lộn. Tuấn Kiệt thỉnh thoảng vẫn kêu than vì tính khí bốc đồng của bà xã, nhưng chuyện này lại vô cùng hưởng ứng.
Chiều đó là một ngày lạ lùng đối với phóng viên các tờ báo giải trí nói chung cũng như cư dân mạng Trung Quốc. Mọi thông tin không còn hướng mũi tên vào tin đồn của Kiến Hoa mà bất ngờ rẽ sang một hướng khác – Vì sao Hoắc Kiến Hoa lại ra mặt giải thích?
Rõ ràng điều này càng khó hiểu. Trong làng giải trí, Hoắc Kiến Hoa vẫn luôn nổi tiếng là người duy nhất không sử dụng weibo hay các mạng xã hội khác; không thích PR, những tin đồn như vậy không bao giờ ra mặt hay giải thích, luôn để “thanh giả tự thanh”, nhưng lần này lại phá lệ ra mặt đính chính thông tin, mặc dù chỉ có một câu ngắn gọn “Không phải tôi” nhưng đó lại là điều họ thắc mắc nhiều nhất. Lý do gì khiến Hoắc Kiến Hoa lần này lại đi ngược lại phong cách vốn có của anh. Đương nhiên, câu trả lời không ai có thể tìm được.
…
Thượng Hải,…
Nancy vui như bắt được vàng khi đọc được thông tin trên báo lúc chờ mua đồ ăn tối cho Lệ Dĩnh. Tất nhiên cô biết người bí mật vẫn bị đồn đại mấy hôm nay không phải Hoa ca, là do Khang Vũ nói với cô, nhưng cũng không thể đem cái lý do đó mà nói cho Lệ Dĩnh được. Bây giờ thì có rồi, Lệ Dĩnh vẫn luôn không vui từ khi tin đồn đó phát ra, ngay cả cô cũng thấy Lệ Dĩnh bớt cười đi, mà có cười cũng không còn tự nhiên như trước, nếu không làm việc thì chỉ khóa cửa trong phòng. Giờ mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nancy hồ hởi cầm tờ báo về nhà…Nhưng lúc này cô lại không biết nên làm thế nào để đưa cho Lệ Dĩnh, không lẽ cứ đưa thẳng rồi nói “Người đó không phải là Hoa ca đâu, em yên tâm”. Không thể được. Nancy cầm tờ báo đi qua đi lại trước cửa phòng Lệ Dĩnh, cắn ngón tay suy nghĩ. Thế rồi, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Để đồ ăn mua cho Lệ Dĩnh lên bàn, cô ném tờ báo xuống dưới thảm, thẳng ngay trên lối đi từ phòng Lệ Dĩnh tới chiếc bàn đang để thức ăn, cười nham hiểm rồi rút về phòng mình, hé khe cửa theo dõi phía bên ngoài.
“Nancy? Chị vẫn chưa mua đồ ăn về sao?” – Trời đã gần tối, đói bụng mà vẫn chưa thấy Nancy trở lại, Lệ Dĩnh trở ra, cất giọng gọi trợ lý. Nancy đằng sau cánh cửa cười thầm vì nai con đã rơi vào bẫy, giờ chỉ chờ bước tiếp theo.
Lệ Dĩnh thấy đồ ăn đặt trên bàn, nghĩa là Nancy đã về nhưng không hề có trong nhà, đưa mắt nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy, thầm nghĩ chắc trợ lý của mình lại xuống ban quản lý tòa nhà kiểm tra thư từ được gửi đến rồi. Cô lại gần chỗ thức ăn đang để trên bàn đột nhiên dừng lại, dưới chân cô hình như có gì đó. Nhặt tờ báo lên, trang đầu duy nhất một bức ảnh Kiến Hoa chiếm hai phần ba, với dòng tít ngắn gọn “Không phải tôi”. Nancy từ trong phòng căng mắt theo dõi sự thay đổi trong nét mặt của Lệ Dĩnh. Giường như đôi mày có hơi giãn ra. Lệ Dĩnh hướng toàn bộ sự chú ý lên hình của người trên trang báo với cái tít lớn không kém. Tâm tư cô vốn đã bĩnh tĩnh lại được một chút giờ lại dâng lên một đợt căng thẳng cao độ. Lệ Dĩnh ngồi xuống, mở bài chi tiết ở trang trong hồi hộp theo dõi. Từng thông tin kéo nhau chạy qua đầu cô. Hoa Kiệt sẽ kiện báo chí đưa tin sai lệch? Sư phụ nói người đó không phải anh? Cuối cùng…anh đã lên tiếng rồi. Không phải anh…thực sự không phải là anh. Điều cô hy vọng thật sự là đã trở thành hiện thực.
Lệ Dĩnh như trút được gánh nặng, tự nhiên thấy thức ăn trước mặt thật hấp dẫn, nhanh chóng tóm lấy thưởng thức. Đã mấy hôm cô không cảm thấy đồ ăn ngon như vậy. Sức mạnh vô hình bóp nghẹt trái tim cô lúc trước chỉ đơn giản như vậy thoáng cái đã biến mất. Nancy chắc chắn còn nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên môi Lệ Dĩnh. Nụ cười đó, từ hôm tin đồn xuất hiện, hôm nay cô mới lại được thấy.
…
Mặc dù khúc mắc trong lòng được xác nhận, Kiến Hoa không phải là người bí ẩn trung tâm của tin đồn mấy hôm nay. Anh đã ra mặt phủ nhận, Lệ Dĩnh sẽ tuyệt đối tin tưởng anh. Nhưng cô lại không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Việc cô nhận ra mình thích anh đã thay đổi nhiều thứ. Cô phân vân với tình cảm này, liệu đối với cô, anh cảm thấy thế nào. Giữa hai người là thứ tình cảm gì, là đồng nghiệp, là bạn bè, hay cô đơn thuần chỉ là bạn diễn của anh. Anh rất tốt với cô, đương nhiên cô biết. Nhưng anh cũng rất tốt với những bạn diễn khác. Cô không dám, cũng không cho phép mình suy nghĩ anh có tình cảm gì đó trên mức thông thường với mình. Chính vì thế, cô không đủ can đảm gọi điện thoại cho anh. Mà cũng không có lý do gì để gọi. Hơn nữa, hôm trước anh chủ động gọi điện hỏi thăm cô, cô còn tỏ ra lạnh nhạt, mới nói được hai câu đã cúp máy. Giờ nghĩ lại, cô thầm mong mình đã không làm như thế.
“Lệ Dĩnh, vé máy bay vừa được gửi tới, 9h sáng mai cất cánh” – Nancy tâm trạng vô cùng vui vẻ thông báo. Mấy hôm nay, vì chuyện của Lệ Dĩnh cô cũng không còn tâm trí suy nghĩ việc khác. Bây giờ, hiểu lầm cũng đã được giải, cô có thể nhẹ nhõm rồi.
“Nancy, sư phụ…anh ấy…” – Sự ngập ngừng hiện rõ trong lời nói của Lệ Dĩnh. Thông báo của Nancy có vẻ chưa lọt vào tai cô.
“Sao vậy?” – Nancy lắng nghe chờ đợi câu hỏi, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, chỉ đợi Lệ Dĩnh hỏi mà thôi.
“À, không có gì. Em vào trong đây.” – Câu hỏi vừa trực ra đến miệng thì bị Lệ Dĩnh kéo lại. Nancy có vẻ hay nói chuyện với Khang Vũ, có thể sẽ biết tình hình hiện nay của Kiến Hoa. Cô nửa muốn hỏi chuyện của anh, nửa lại không biết tìm ra lý do gì để hỏi, đành cất giữ thắc mắc ở trong lòng.
Nancy thấu hiểu tâm tư Lệ Dĩnh lúc này. Chắc chắn là lại đang nghĩ về Hoa ca. Ngẳn ngủi 3 ngày qua, Lệ Dĩnh khóc vì anh, cũng vì anh mà cười. Nancy nắm chặt hai tấm vé máy bay trong tay mình trào dâng tia hy vọng:
“Mong rằng mai sẽ tốt đẹp”
Đuôi hai chiếc vé hiện rõ ràng nơi ngày mai họ sẽ tới – “Đài Loan”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!