Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]
Chương 37: Vị cứu tinh
Khi Lệ Dĩnh và Nancy đáp máy bay xuống sân bay Đài Bắc đã quá trưa. Vội vàng dùng bữa, để Nancy ở lại, Lệ Dĩnh một mình đi taxi mang theo món lễ vật đã chuẩn bị trước rời khách sạn.
Xe chở Lệ Dĩnh dừng trước cửa một căn biệt thự xinh xắn màu trắng tại vùng ngoại ô Đài Bắc. Người sống trong căn nhà này ắt hẳn rất thi vị nếu không muốn nói là vô cũng lãng mạn. Toàn bộ căn nhà đều được sơn màu trắng, từ khung cửa, hàng rào đến bộ bàn ghế nhỏ trong sân vườn cũng một màu trắng muốt. Hàng rào bao quanh căn biệt thự phủ một màu vàng ruộm của hoa huỳnh anh. Những tia nắng dịu dàng tháng 8 chiếu rọi trên từng khóm hoa, những tán cây, trên từng ô cửa sổ…đem lại một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Người sống ở đây, chắc hẳn là họa sĩ, không thì cũng là nhà văn.
Trong nhà, ba người phụ nữ đang ngồi uống trà, trò truyện rất thân mật. Một người tuổi chừng khá cao, vầng trán rộng, gương mặt đã nhiều nếp nhăn nhưng hiện lên vẻ phúc hậu. Cử chỉ vài phần uyển chuyển, thanh nhã.
Người thứ hai, trên dưới 40 tuổi, da trắng như ngọc, mái tóc bới cao quý phái, sống mũi thanh tú, đôi mắt bồ câu long lanh ẩn hiện sự viên mãn.
Người thứ ba, cũng trẻ nhất, dáng vẻ thoải mái, đôi mắt to trong vắt chan chứa tình cảm, hai núm đồng tiền sâu chưa thấy đáy càng tăng thêm vẻ duyên dáng.
“Diễm tỷ, đại phu nhân như chị thật khó gặp.” – Người thứ ba lên tiếng.
“Tâm Như, mấy năm nay chị hạn chế đóng phim để chăm sóc Cầu Cầu. Em lại bận như thế, đương nhiên khó gặp rồi. Nếu không…nhà sản xuất như em mời chị đóng phim đi”
“Vậy thì còn cần đại biên kịch đây ra tay” – Tâm Như gật gù, hai người cùng quay sang người phụ nữ bên cạnh.
“Thế nào, chả nhẽ hai đứa muốn ta làm lại Hoàn châu cách cách nữa sao?” – Người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng.
“Dì à, bọn con đâu còn trẻ nữa” – Cả hai cùng cười vì câu nói đùa ấy, giờ giọng nũng nịu.
“Ai da. Ta cũng già rồi, còn có thể đón mấy cái sinh thần nữa đây. Giờ được gặp các con như thế này ta không còn gì vui hơn nữa rồi”.
“Dì vẫn còn khỏe, vẫn còn có thể sáng tác nữa mà”
Hai người phụ nữ cảm động, tuổi đã không còn nhỏ nhưng nhẹ nhàng nép vào lòng con người mà họ kính trọng, người mà họ yêu thương như cha mẹ.
Vương Diễm cùng Tâm Như, từ sáng đã tới nhà Quỳnh Dao. Hôm nay là sinh nhật thứ 77 của bà, họ bớt chút thời gian bay từ đại lục tới đây chúc mừng. Sự nghiệp, cuộc sống của họ như ngày hôm nay âu cũng góp phần từ sự giúp đỡ của bà. Đối với bà, hai người họ ngoài sự kính trọng, hơn hết còn là yêu thương.
…
“Ding!” – Chuông cửa reo lên, người giúp việc vội vàng ra mở cửa.
Lệ Dĩnh bẽn lẽn bước vào. Đây đã lần thứ năm cô tới đây, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng. Trước khi vào, cô có thấy hai chiếc ô tô bên ngoài, bên trong chắc hẳn đang có khách. Từ khi tham gia Tân Hoàn Châu, năm nào Lệ Dĩnh cũng bớt một ngày trong lịch trình bận rộn của mình tới Đài Loan mừng sinh thần của Quỳnh Dao. Với cô, bà không chỉ là tác giả của bộ phim đưa cô nổi tiếng, mà còn là người thầy đã truyền đạt cho cô không ít kinh nghiệm.
“Lệ Dĩnh tới rồi sao. Ta cứ nghĩ con đang bận quay Hoa Thiên Cốt, vậy mà còn tới thăm ta” – Quỳnh Dao vui mừng khi nhìn thấy Lệ Dĩnh bước vào.
“Dì Dao, chúc dì sinh thần mạnh khỏe, phúc lộc thọ toàn” – Lệ Dĩnh đem tặng Quỳnh Dao món lễ vật đang được ôm rất cẩn thận trong tay cô. Bên trong là một bức tượng ngọc Quan âm màu trắng. Món quà này, cô đã phải nhờ người tới Tứ Xuyên đặt từ tháng trước. Quỳnh Dao vui vẻ nhận món quà mừng thọ, Lệ Dĩnh lùi lại, lễ phép chào hỏi hai người bên cạnh.
“Diễm tỷ, Như tỷ, xin chào, em là Lệ Dĩnh”.
Có thể bọn họ không biết cô, nhưng cô không thể không biết hai người họ. Bộ phim Hoàn Châu cách cách kinh điển mà họ thủ vai chính là một phần tuổi thơ của cô.
“Lệ Dĩnh, đến đây ngồi đi” – Tâm Như vui vẻ gọi Lệ Dĩnh tiến đến ngồi cạnh bên mình. Lệ Dĩnh biết tính cách Tâm Như thoải mái, hào sảng nên tự nhiên cũng đỡ bẽn lẽn hơn trước, ngồi xuống cạnh cô.
“Em là người đóng Tình Nhi sao?” – Vương Diễm lên tiếng, thanh âm ngọt ngào này, đúng thật là của Tình Nhi gần 20 năm trước.
“Vâng, em đã xem lại rất nhiều lần phân đoạn của chị khi đóng vai đó” – Lệ Dĩnh gật đầu. Cô là lần đầu tiên được nhìn thấy Vương Diễm ngoài đời. Dù không còn trẻ nữa nhưng nhan sắc đó vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn mặn mà hơn.
“Cách diễn của em rất tươi sáng, đôi khi cũng rất quyết liệt. Chị rất thích”
Lệ Dĩnh thập phần mừng rỡ, cô được khích lệ bởi chính người đã diễn vai Tình Nhi trước đó, không còn cầu gì hơn. Cuộc trò chuyện của bốn người dần đi sâu vào vai diễn, kinh nghiệm, Tâm Như và Vương Diễm còn chia sẻ những kỉ niệm khi đóng Hoàn châu. Bọn họ thỉnh thoảng lại cười phá lên, không phân biệt tuổi tác, thế hệ, bây giờ bọn họ chính là đồng điệu về cảm xúc.
Thoáng cái trời đã gần tối, Lệ Dĩnh quyết định rời đi trước, cô cần về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai sẽ về Thượng Hải.
“Lệ Dĩnh, xe của chị ở bên ngoài, để chị kêu tài xế đưa em về khách sạn”
“Không cần đâu Như tỷ, em gọi taxi cũng được” – Lệ Dĩnh vội vàng từ chối, cô ngại làm phiền người khác. Tuy Tâm Như rất thoải mái nhưng dù gì đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô không thể đã nhờ cậy người khác.
“Em không cần ngại, ở đây rất khó kiếm được taxi. Nếu em coi chị là tiền bối thì đi thôi” – Tâm Như vừa nói vừa đứng dậy kéo Lệ Dĩnh theo. Lệ Dĩnh không còn cách nào khác tạm biệt với Quỳnh Dao và Vương Diễm rồi vội vàng theo sau.
Ra tới cửa, không khí có chút chùng xuống, Lệ Dĩnh vẫn còn đang khó xử vì đề nghị của Tâm Như thì bất ngờ bị hỏi một câu mà cô chỉ còn nước muốn nhanh chóng rời khỏi:
“Lệ Dĩnh, dạo này Hoa ca có khỏe không?” – Tâm Như hỏi nhưng dường như không cần nhận được câu trả lời, cái chính là cô muốn xem thay đổi trong nét mặt của Lệ Dĩnh.
Á. Lệ Dĩnh cả kinh trước câu hỏi của Tâm Như. Sao chuyện sức khỏe của Hoa ca lại hỏi cô chứ? Lệ Dĩnh ngượng ngùng, lí nhỉ trả lời:
“Em không biết, em chỉ là bạn diễn thôi mà. Hơn nữa, đoàn làm phim cũng tạm nghỉ quay mấy ngày”.
Gương mặt Lệ Dĩnh có chút phản ứng, má hơi ửng đỏ, lời nói bắt đầu lúng túng. Tâm Như vẫn tiếp tục xoáy sâu vào Kiến Hoa.
“Hoa ca có tốt với em không? Nếu có điều gì cứ nói với chị, anh ấy là bạn chị, chị sẽ làm chủ giúp em”
“Rất tốt ạ” – Lệ Dĩnh không còn cách nào khác, trả lời hết từng câu hỏi của Tâm Như rồi mới có thể rời đi. Trước đó, Tâm Như cũng khuyên cô một câu:
“Lệ Dĩnh, là người đi trước chị nói với em, có những điều mình mắt thấy tai nghe nhưng chưa chắc đã là sự thật. Diễn viên như chúng ta tốt nhất không cần quan tâm thiên hạ đồn thổi gì hết. Nếu em muốn biết điều gì, hãy chủ động đi hỏi, đừng giữ trong lòng. Sẽ ảnh hưởng đến diễn xuất.” –
“Em biết rồi. Cảm ơn chị”
Lệ Dĩnh tạm biệt Tâm Như lần cuối rồi bước lên chiếc xe màu đen đang đỗ trước mặt, vài giây sau chiếc xe đã vút đi mất. Tâm Như lấy điện thoại ra gọi.
“Alo. Tâm Như!” – người đầu dây nghe máy.
“Hoa ca, người đã lên xe rồi. Chuyện còn lại tùy thuộc vào anh đấy.”
…
1 ngày trước…
A Kiều đi qua đi lại trong phòng, mặc cho Kiến Hoa và Tuấn Kiệt vẫn đang chăm chú vào câu chuyện của họ. Thông cáo của Hoa Kiệt đã phát ra, Kiến Hoa cũng đã trả lời phỏng vấn. Tin tức trên báo bây giờ đều đã xoay chiều, không còn ở hướng bất lợi cho bọn họ nữa. Kiến Hoa đồng ý phát ra thông cáo này, không gì ngoài mục đích muốn qua đó giải thích cho Lệ Dĩnh biết, để tinh thần cô thoải mái hơn. Giờ chắc cô cũng đã biết rồi, anh đã yên tâm thêm một chút. Nhưng dự định sau khi đóng máy Hoa Thiên Cốt sẽ tỏ tình với cô hoàn toàn đổ bể, anh lo sợ, hôm tới gặp nhau tại Vô Tích, anh sẽ thực hiện ngay, không cần đợi một tháng nữa.
A Kiều như đi guốc trong bụng Kiến Hoa sốt ruột thăm dò:
“Hoa ca, Vô Tích lúc nào cũng đông đúc, phóng viên túc trực ngày đêm. Anh căn bản không có thời gian gặp Lệ Dĩnh ngoài lúc quay. Vậy anh định thế nào?”
“Hai người biết từ bao giờ?” – Kiến Hoa mặc dù hỏi nhưng trong lòng cũng có câu trả lời. Chắc chắc là Khang Vũ nói, cái gan nhỏ đó, A Kiều chỉ cần dọa một chút là cái gì cũng tuôn ra hết.
“Mới hôm nay thôi, cậu tự nhiên lại muốn làm rõ tin đồn đó, khác hẳn với phong cách xưa nay của cậu nên mình đã vặn hỏi Khang Vũ” – Tuấn Kiệt cũng nói dối đỡ lời cho vợ. Thực ra hai người biết tỏng từ khi phim mới quay. Nhất cử nhất động của hai người Khang Vũ đều kể lại cho A Kiều.
“Ai da, Hoa ca. Đó không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng là Lệ Dĩnh kìa. Anh cần phải gặp cô ấy giải thích ngay, một bài báo vẫn chưa đủ đâu. Con gái bọn em vẫn luôn cầu sự chắc chắn, anh tin em lần này đi mà” – A Kiều khẩn cầu Kiến Hoa, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua được.
“Mình cũng thấy vậy, Kiến Hoa, hơn nữa mai Lệ Dĩnh cũng đến Đài Bắc thăm Quỳnh Dao, hay là hai người gặp nhau đi” – Tuấn Kiệt lại thêm vào sau khi nhìn thấy cái nháy mắt hối thúc của vợ.
Gặp cô, đương nhiên là anh muốn, hơn ai hết. Nhưng ở đây tai vách mạch rừng, mấy hôm nay phóng viên vẫn luẩn quẩn quanh đây, nhỡ bắt được thông tin này sẽ lại là một trận sóng gió trên mạng nữa. Đã quá đủ sự mệt mỏi cho cô rồi.
“Không được, lịch trình của cô ấy rất hẹp. Mình cũng không thể đến nhà Quỳnh Dao mà gặp cô ấy được, hơn nữa lại phải hoàn toàn bí mật”.
A Kiều và Tuấn Kiệt hiểu tâm ý trong lời nói của Kiến Hoa, chợt trao nhau một cái gật đầu đầy hàm ý. Điều mà cô đang nghĩ lúc này cũng vừa vặn nằm trong đầu của chồng cô:
“Có người có thể giúp cậu gặp Lệ Dĩnh mà không hề bị phát hiện” – Tuấn Kiệt úp úp mở mở khiến Kiến Hoa càng khó hiểu.
“Ai?”
Cả Tuấn Kiệt và A Kiều cùng tiến cử: “Tâm Như”.
Kiến Hoa chợt giật mình, sao anh lại không nghĩ ra chứ. Mừng sinh thần Quỳnh Dao, Tâm Như chắc chắn sẽ đến. Nếu nhờ cô chắc chắn sẽ kín đáo, Kiến Hoa ra ngoài, rút điện thoại gọi điện cho người bạn thân:
“Tâm Như. Có chuyện quan trọng cần nhờ em giúp.”
P/s: Re-up xong chương này lòng đau như cắt =() 😢😢😢
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!