Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 2: Mới Đến Hàm Dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
372


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 2: Mới Đến Hàm Dương


” Sư phụ, như vậy con phải đến đâu?”

Từ Âm nhìn tôi, nói: ” Con nói xem!”

Tôi nghĩ thầm: ” Có lẽ là phải đến nước Tần của thời Chiến quốc, đó là kiếp đầu tiên của bọn họ, nếu có thể ngăn cản vị đệ đệ tàn nhẫn kia, Liễu Nhan có thể thuận lợi gả cho A Bảo Cơ, kiếp thứ nhất được hóa giả, kết quả những kiếp sau chắc chắn sẽ được thay đổi.”

” Tốt, có tiến bộ.” Gương mặt thản nhiên của Từ Âm tựa hồ lướt qua ý cười chớp nhoáng. ” Thời gian chính xác mà con cần đến là Tần Vương năm thứ tám, quận Thượng Đảng vốn thuộc sáu quận của Tần quốc lại phản phúc quy Triệu, một tháng trước khi Lý Tín phụng mệnh dẫn quân đi chinh phạt.”

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề liền nói: ” Vậy chỉ cần ở nơi đó hai tháng là được.” thoạt nhìn có vẻ cũng không khó, rất nhanh có thể trở lại, hơn nữa một tháng ở dị thời không chỉ bằng một ngày ở thế giới thật, nói cách khác là nội trong hai ngày là đã có thể quay về.

Từ Âm gật đầu, nói: “Không sai, nhiệm vụ lần này cũng không hẳn là khó hoàn thành.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Phù chú của con đâu?”

Tôi lục lọi túi tin ở bên trong quần áo, cười nói: “Đều mang theo trên người.”

“Nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên dùng pháp thuật trước mặt người khác.”

“Sư phụ yên tâm đi, cho dù không dùng đến pháp thuật con cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nhanh chóng cho con khởi hành đi!” Tôi hoàn toàn không muốn chờ nữa, muốn ngay lập tức bắt đầu công việc rất có tiền đồ này.

Từ Âm đi tới, từ trong ngực lấy ra ra một cái vòng tay thạch anh, đặt vào trong tay của tôi, thạch anh tổng cộng có tám viên, hồng, tím, bạc, xanh, lam, vàng, nâu, đen màu sắc không giống nhau, từng viên trong suốt, lộng lẫy mơ hồ. Từ Âm vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tám hạt thạch anh này đại biểu cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, ám, hãn. Nên nhớ ngàn vạn lần cũng không thể đánh mất, dù chỉ thiếu một viên, ta cũng không thể đưa con về.”

Tôi gật đầu, cũng đã từng thấy chiếc vòng tay thạch anh như vậy trên tay sư huynh, bình thường thạch anh dùng để tạo kết giới, đề phòng sự làm phiền của người linh giới. Vậy nên chuỗi vòng Từ Âm cho chúng tôi có thể nói là hết sức trân quý, tôi nhanh chóng mang nó vào tay, âm thầm cầu nguyện sẽ không đánh mất, tôi cũng không muốn ở lại cổ đại đến hết nửa đời còn lại. Hơn nữa, nếu như không trở về sẽ gây ra hậu quả rất đáng sợ.

“Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi kích động không thôi.

“Sao, con muốn đi nhanh như thế này sao?” Từ Âm liếc tôi một cái.

” Vâng, chuyện sư phụ giao cho con đã rõ ràng rồi, nhanh đưa con về thời Chiến quốc đi. Con muốn nhanh chóng giúp đỡ Liễu Nhan cùng A Bảo Cơ, à không, là Minh Nhan cùng Lý Tín mới đúng.” Tôi vội vã nói.

Hắn nhìn tôi, bỗng mở miệng nói: “Diệp Ẩn, con phải nhớ, ngàn vạn lần không thể có tình cảm gút mắc gì với bất kì kẻ nào trong lịch sử, bằng không ta cũng không thể nào cứu được con. Đây chỉ là một vụ làm ăn bình thường, không được nghe theo cảm tính. Ta sẽ đưa con đến thành Hàm Dương, kế tiếp con phải tự lo liệu. Nếu gặp nguy hiểm, thông qua ” Phong” liên lạc với ta, ta sẽ đem con về hiện đại, hiểu chưa?” Hắn chỉ viên thạch anh màu tím trên cổ tay tôi.

Trong lòng ta có chút cảm động, cười dài nói: ” Thì ra sư phụ cũng thật quan tâm con nga~”

Hình như trong mắt hắn chất chứa thứ cảm xúc nào đấy, quay đầu đi. “Sợ ngươi bản lĩnh kém cỏi, làm mất mặt ta.”

“Sư phụ, người không cần nói dối đâu, ha ha.” Tôi nở nụ cười, đôi khi Từ Âm cũng rất đáng yêu.

” Tốt lắm, ngươi mau xuất phát đi!” Trên mặt Từ Âm để lộ chút xấu hổ, bất quá rất nhanh lại khôi phục thần thái bình thường. Hắn thuận tay thả vào trong túi tiền của tôi thứ gì đó, rồi lui về phía sau vài bước, ngồi xuống trước mặt ta, hai tay tạo thành chữ thập, miệng bắt đầu ngâm tụng khởi chú văn không ngừng, tôi kinh ngạc nhìn thấy tám viên thạch anh trên cổ tay mình đột ngột sáng lên, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng chói mắt, ánh sáng làm mắt tôi không thể mở ra được, toàn thân cũng nóng lên, ý thức bắt đầu mơ hồ, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Từ Âm: ” Cánh cửa dẫn đến thời không trong bóng đêm, xin hãy mở ra…” Tiếp theo đến hay đi gì đó tôi cũng không nghe rõ nữa.

Cả người tôi bị vòng hào quang sáng rực rỡ của thạch anh bao phủ, cả thân người nóng đến độ tưởng như đang bị đốt cháy đến nơi, thật là khó chịu, thì ra việc xuyên qua thời không cũng chẳng tốt đẹp gì, hô hấp của tôi giống như bị đình chỉ, mọi vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ, hình dáng của Từ Âm cũng xa dần, một trận đau đầu kéo đến làm tôi mất đi ý thức của mình…

===============================

Cũng không biết trải qua bao lâu, tôi mới chậm rãi tỉnh lại, cả người giống như tan tành, vừa đau vừa khó chịu. Cố gắng mở mắt ra, không khỏi hô lên một tiếng: “A”. Bốn phía cỏ dại mọc thành bụi, một mảnh hoang vắng, không có một chút bóng dáng của thành thị, sư phụ ơi là sư phụ, như thế này cũng quá khác biệt đi, mặc dù có đoán được sẽ không được đến nơi nào như nơi ở của hoàng đế hay quan lại nhưng mà không phải là vùng đất hoang vu thế này chứ! Tôi có chút hoảng sợ đứng lên.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, tôi vã vào sờ soạng chiếc áo mình mặc ở trong, lấy đồ ra xem xét. Không tồi, không tồi, ẩn thân phù, bùa trừ ta, bùa triệu hồi hết thảy đều còn đó, rồi lại nhanh chóng nhình chiếc vòng trên cổ tay mình, vẫn còn. Bỗng nhiên nhớ đến việc Từ Âm nhét vào túi tiền chiếc áo màu trắng tôi đang mặc cái gì đấy, tôi liền lấy ra thì không khỏi mừng rỡ, thì ra là mấy khối tỉ ngọc thượng hạng. Từ Âm thật là chu đáo, có đống ngọc này thì tạm thời không cần lo lắng đến chuyện tiền tài rồi!

Nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này là đến Hàm Dương bằng cách nào? Nếu giống như ở trong Tầm Tần Ký ở Triệu quốc tinh linh thì chắc tôi ói máu chết mất! Liếc mắt nhìn thạch anh ở trên cổ tay, tôi cố gắng nhịn ý định hỏi Từ Âm ở trong đầu, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể để cho hắn xem thường. Tôi cũng không tin mình không thể đến được Hàm Dương.

Khôi phục tâm trạng, tôi ngồi xếp xuống, lấy phù chú ra, lẩm nhẩm chú văn, bắt đầu triệu hoán du phù linh, những người đã chết nhưng không tin mình đã chết hoặc là còn lưu luyến nhân gian, sẽ trở thành du phù linh dạo chơi trên nhân thế. Rất dễ dàng triệu hoán. Gió nhàn nhạt thổi qua, cỏ dại bốn bề cao hơn nửa người theo gió tinh tế cử động, một luồng sáng trắng xuất hiện, phù chú hóa thành một tiểu cô nương ước chừng mười một, mười hai tuổi. Tôi ngừng lại, kinh ngạc nhìn nàng, như thế nào lại thành một tiểu cô nương, xem ra công lực của tôi vẫn cần phải tu luyện. Nhưng mà cũng đã triệu hồi đến đây, vẫn là nên hỏi nàng ấy.

“Tiểu cô nương, cô là người Tần quốc đúng không?”

Nàng gật gật đầu.

“Như vậy biết Hàm Dương ở nơi nào không?” Tôi tiếp tục hỏi.

Nàng lại gật đầu, đưa tay chỉ về đường bên ngoài bụi cỏ, thấp giọng nói: “Đi theo thông lộ này sẽ đến thành Hàm Dương.”

Lòng tôi trở nên thoải mái, không tồi, là ở vùng lân cận thành Hàm Dương.

“Có xa không?”

“Không xa, đi xe ngựa có lẽ chỉ mất hai canh giờ.”

“Cái gì!” Tôi nhảy dựng lên, đi xe ngựa phải mất hai canh giờ, cũng chính là bốn giờ, như vậy đi bộ phải đi đến tối sao?

“Được rồi! Đa tạ, cô trở về đi!” Tôi lại niệm một hồi chú văn, ngón trỏ và ngón giữ kết lại để tạo thủ ấn, hướng nàng chạm vào, ngay lập tức tiểu cô nương biến mất, chỉ có tầm phù chú nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Tôi thu hồi phù chú, bất đắc dĩ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời còn sớm, một trận gió lành lạnh thổi qua, khiến tôi không khỏi rùng mình. Hình như là đầu thu, tự nhìn xuống chiếc áo khoác màu trắng, áo caro cùng quần bò làm tôi nhớ đến một việc quan trọng khi đến thành Hàm Dương, chính là đi mua một bộ y phục thời Tần.

Đi qua bụi cỏ dại, liền thấy một con đường khá rộng, nhìn trước nhìn sau một chút, một dấu chân cũng không có, lại phải dọc theo con đường này đi về phía trước. Nếu hiện tại có người nào đó đánh xe ngựa qua đây thì thật tốt, như vậy có lẽ còn có thể đi nhờ.

Đang nghĩ ngợi thì từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy bụi đất mù mịt, mơ hồ nhìn thấy một người giục ngựa chạy nhanh về hướng này. Trời không tiệt người a~, nhưng mà tốc độ của ngựa quá nhanh, thoạt nhìn chắc sẽ không dừng lại, mặc kệ, dù thế nào cũng phải thử một lần, tôi nhanh chóng vọt ra giữa đường, đồng thời hô to: “Dừng lại!”

Ngựa thật sự ngưng lại, đúng lúc tôi đang mừng thầm thì roi ngựa cũng vừa hạ xuống, việc xảy ra thật nhanh, may thay mà tôi nhanh chóng phản xạ có điều kiện, chụp lấy roi ngựa kia. Người nào vậy? Tôi rất tức giận, vừa ngẩng đầu định dùng ánh mắt của mình giết chết hắn thì lại bắt gặp một dôi mắt hẹp dài tối tăm bèn không khỏi sửng sốt. Ngoài dự kiến của tôi, hắn vẫn còn rất trẻ, trên dưới hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, dung mạo tuấn lãng, đường nét rõ ràng. Y phục đơn giản, hắc y thêu viền bạc nhưng ở trên người hắn lại trở nên khí khái bất phàm, tôn quý vô cùng. Làm cho người khác kinh ngạc nhất không phải là dung mạo của hắn mà là tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt thâm thúy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đến thế, khiến cho người ta có cảm giác mất mát. Hình như….tôi vừa phạm sai lầm, không nên chọc vào loại người như thế này…

“To gan lắm!” Hắn hơi chau mày.

“Nhưng mà…Là ngươi không phân tốt xấu quất roi, ta cũng chỉ là phòng vệ chứ chẳng lẽ để mặc cho ngươi đánh sao?” Tôi buộc miệng nói.

Dường như hắn không nghĩ rằng tôi dám cãi lại, ẩn sau trong ánh mắt của hắn le lói một tia tức giận, nói: ” Là ngươi ngăn ngựa của ta trước, việc này cũng có thể phán tối chết, còn có…” Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, đánh giá từ trên xuống dưới: ” Ngươi từ đâu tới đây? Mặc loại y phục gì mà hỗn độn thế này? Tóc tai thì bù xù, thật không ra thể thống gì.” Mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ta đến từ một nơi rất xa, tuy mặc đồ có chút cổ quái nhưng không phải người xấu gì đâu.” Tôi cũng có chút không kiên nhẫn nhìn hắn một cái. Nếu không phải Tư Âm nói trước mặt người khác không được dùng pháp thuật thì tôi đã sớm dán một tấm định thân phù lên người hắn, sau đó đoạt ngựa chạy. Đâu cần cùng hắn nói nhiều điều vô nghĩa làm gì.

“Vậy tại sao ngươi lại ngăn ngựa của ta?”

“Ta muốn đến thành Hàm Dương, ngươi có thể mang ta đi cùng không?”

“Không được.”

“Nếu ngươi đưa ta đi, ta có thể cho ngươi tiền.”

“Tiền? Ta không thiếu.” Miệng hắn hơi nhếch lên, ẩn lộ một tia khinh thường.

“Ta nói ngươi cũng không có lương tâm, nhìn thấy một nữ tử tội nghiệp rơi vào cảnh khó khăn như vậy lại không đáng để giúp đỡ sao? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy một nữ tử bơ vơ một mình đi bộ đến thành Hàm Dương, hơn nữa trên đường còn xuất hiện thổ phỉ nữa…” Tôi liên tục đem những tình huống bi thảm có thể nghĩ đến nói cho hắn nghe.

“Chuyện đấy liên quan gì đến ta? Ta vốn cũng không phải là người thiện lương.” Hắn lạnh lùng nói, bất quá thần sắc trong mắt có chút dịu đi. Này, rốt cuộc hắn là kẻ nào a~ Tại sao tôi vừa đến Tần quốc liền gặp phải một tên nam nhân tâm địa xấu xa như vậy.

“Quên đi, ta cũng không muốn cầu xin ngươi nữa, cáo từ. Cứ để một nữ tử đáng yêu như ta bị sài lang hổi báo ăn thịt đi.” Tôi tức giận nói, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó ngay lập tức đi về phía trước.

Mới vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, tinh thần còn chưa phục hồi lại, liền cảm thấy cả người nhẹ bẫng, bị kéo lên trên ngựa. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, trong con mắt tối tăm của hắn lại xuất hiện một tia buồn cười.

“Này…Ngươi như thế nào…”

” Ta ngoại lệ một lần, nữ tử đáng yêu.” Hắn thêm vào cụm từ ” đáng yêu” trong giọng nói thản nhiên bí mật mang theo tia cười nhạo.

“Ta…ta cũng không cầu xin ngươi.” Tâm tình của tôi có chút buồn bực, tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương nhưng bộ dạng cũng có coi như thanh tú đáng yêu, vậy tại sao từ “đáng yêu” dùng trên người tôi lại buồn cười đến vậy? Quá xem thường người khác rồi!

Lần đầu tiên trong đời tôi cùng một nam nhân xa lạ gần gũi như vậy, nhưng lại là một lão nam nhân từ hơn hai ngàn năm trước, cảm giác đúng là không thể tưởng tượng được. Trên người hắn ta tỏa ra mùi đàn hương thanh u, nhìn hắn như vậy, tám phần là con nhà quý tộc.

Với tốc độ nhanh như điện này, ước chừng chưa qua một khoảng thời gian là đã thấy tường thành màu đỏ sậm. “A! Thành Hàm Dương!” Tôi nhịn không được kêu lên, tâm tình kích động. Bây giờ có thể thấy hình dạng nước Tần trong thời Chiến quốc, không biết có giống trong ti vi không nữa.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN