Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 3: Thành Hàm Dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
330


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 3: Thành Hàm Dương


Tiến vào cửa thành, tốc độ cưỡi ngựa của hắn liền chậm lại, phong cảnh sáng ngời hiện lên trước mắt tôi, hai bên đường rộng rãi và sạch sẽ, cứ cách một quãng đường lại trồng một cây tùng bách xanh um tươi tốt. Mặc dù đã là vào đầu thu, vẫn cứ là một mảnh tình ý dạt dào. Giống như sách sử ghi chép: con đường rộng khoảng năm mươi bước, ba cây mà nên, bắt đầu xây dựng từ bên ngoài, dùng để giấu vàng. Không nghĩ tới hai nghìn năm trước Tần Quốc xanh tốt như vậy , so với nơi tôi sống thời đại ngày nay thì chỉ có hơn chứ không kém. Ven hai bên đường, các nhóm cửa hàng lần lượt được dựng lên, thực phường, tửu quán, hiệu cầm đồ, cửa hàng rèn, cửa hàng trang sức, có đủ mọi thứ, còn có rải rác một số ít tiểu thương chào hàng, tiểu ngoạn nghệ. Trên đường cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé toàn mặc y phục tay áo rộng ở thời Tần, màu sắc khác nhau. Đối mặt với thế giới cách ngàn năm trước đang hiện ra chân thật trước mặt, tôi không khỏi cảm khái vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

“Đây là thành Hàm Dương.” Tôi lẩm bẩm nói.

“Đô thành của Đại Tần ta tất nhiên khí phái phi phàm, bất kỳ ai, dù là phiên bang di tộc, một khi bước vào thành Hàm Dương tất nhiên vì khí thế này làm cho kính phục.” Hắn nói, giọng đắc ý.

“Quả thật là khí phái, chả trách có thể thống nhất được lục quốc!” Tôi bật thốt lên nói.

“Cái gì?” Hắn nghi hoặc hỏi.

“A, không có gì, ta nói khí thế của đô thành hơn hẳn lục quốc!” Trong lòng tôi bộp chộp một chút, miệng nói nhanh, bây giờ mới là Tần Vương chính năm thứ tám, còn cách Doanh Chính thân chinh một năm, cách lúc ông ta thống nhất lục quốc đến mười chín năm lận.

Đúng rồi, phải xác nhận xem có đúng khoảng thời gian này không, nếu không sư phụ sai sót thì nguy.

“Này, vậy bây giờ vua của Đại Tần là Doanh Chính phải không?” Tôi quay đầu hỏi.

Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. “Đúng”

“Như vậy hiện tại là… năm thứ tám đại vương đăng cơ sao?” Tôi không thành tâm thêm vào hai chữ đại vương này.

Thần sắc trong mắt hắn càng khó nắm bắt, thấp giọng nói: “Không sai, nhưng ngươi là một nữ nhi, biết chuyện này để làm gì?

“Này, cũng bởi vì lòng kính trọng Đại Vương ngươi của ta như nước sông cuồn cuộn nhé! Trong mắt ta, ông ấy giống như thần vậy, nếu có thể gặp, nhất định ta sẽ xin chữ ký của ông ấy mang về.” Tuy câu nói của tôi có khoa trương một chút, nhưng hơn nửa câu là thật lòng. Thống nhất được lục quốc, Thủy Hoàng Đế chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn đến lịch sử thế giới.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, mắt nhìn về phía trước sau đó khẽ hừ một tiếng. “Ngươi nên đi xuống, ta còn có việc phải làm.” Hắn bỗng nhiên sắc mặt chợt tắt, lạnh lùng nói.

“Được thôi, xuống thì xuống.” Nói rồi tôi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vỗ vỗ quần, định rời khỏi nhưng chợt nhớ đến chuyện quan trọng, vội ngăn hắn lại nói: “Đúng rồi, ngươi có biết phủ đệ của Thái Bố đại nhân ở đâu không?”

“Thái Bố?” Hắn suy tư một chút, sau đó thản nhiên phun ra ba chữ: “Ta không biết.”

“Nga… không biết thì thôi, nhưng mà dù sao cũng muốn cảm ơn ngươi, ta là Diệp Ẩn.” Tôi cười thật tươi nhìn hắn, dù sao cũng nhờ hắn mà tôi không phải đi bộ nhiều. Hắn gật đầu, vung roi ngựa chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã, theo phép lịch sự, ta nói cho ngươi biết tên ta thì ngươi cũng phải cho ta biết tên ngươi mới đúng chứ!”

Hắn thoáng kinh ngạc, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia bỡn cợt: “Nếu ngươi không muốn bị đối đãi như quái vật thì mau thay y phục đi.”

Lúc này tôi mới phát hiện, mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, có vẻ nếu không mau thay Tần phục, tôi thật sự sẽ bị họ bắt lại như bắt một con quái vật. “A. vậy tôi đi trước, chào!” Tôi vội nói.

“Gọi ta là… Văn Chính.” Hắn thấp giọng nói, vừa dứt câu lại thúc ngựa đi. Không đợi tôi định thần lại, nhân ảnh của hắn đã biến mất, chỉ còn lại vài hạt bụi bay trong không trung. Văn Chính? Tên cũng thật bình thường.

==================

Không thể tưởng tượng được trang phục của Tần Quốc lại đẹp như vậy, trang phục có sáu màu, bình thường có hồng phấn, đỏ thẫm, lam, lục, tím, vàng. Mà áo đỏ thì cổ áo và ống tay đều cùng là màu lục, tím hoặc lam, dưới thân kết hợp với váy màu lục. Có thể nhận ra được trang phục đa sắc màu đang rất phổ biến trong dân gian lúc này, nhưng dựa theo con mắt thẩm mỹ đến từ hiện đại thì… Tôi lại buồn bực. Trái chọn phải chọn, chọn mãi mới được một bộ Tần phục màu vàng nhạt.

“Cô nương, cô xem, khi mặc y phục của bổn tiệm thì trông cô khắc hắn lúc trước, rất đẹp a~” Lão bản của cửa tiệm, nữ nhân dáng vẻ thướt tha ước chừng ba mươi tuổi cười nói với tôi.

Tôi nhìn bà ấy, đột nhiên nghĩa ra nếu bà ấy là lão bản, nói không chừng sẽ biết phủ đệ của Thái Bố đại nhân ở đâu. “Xin hỏi, bà có biết phủ đệ của Thái Bố đại nhân ở đâu không?”

“Thái Bố đại nhân, người cô nhắc đến là Minh đại nhân đúng không? Phủ đệ của ông ấy ở ngay bên này, cô đi thẳng, quẹo trái rồi cứ thế đi thẳng sẽ đến.”

A, gần như vậy sao? Thật tốt quá, tôi mừng thầm, xem ra tôi cũng có chút may mắn.

“Cô cũng muốn vào trong đó làm nha hoàn sao?” Câu nói tiếp theo của bà ấy khiến tôi không khỏi sửng sốt.

“Làm… Làm nha hoàn?” Tôi lắp bắp.

“Đúng vậy, nghe nói con gái của Minh đại nhân sắp có hỷ sự, cho nên ông ấy rất cần mua thêm một ít nha hoàn.”

Sắp có hỷ sự? Lý Tín cầu hôn sớm như vậy sao? Không phải còn một tháng nữa là xuất chinh rồi sao?

Tôi lại đánh giá mình một chút, liền không khỏi buồn bực, trông tôi giống người bán thân để làm nha hoàn lắm sao? Ai, lòng tự trọng của tôi lại bị đả kích. Nhưng mà con gái của Minh đại nhân chắc chắn là Minh Nhan rồi, nói như vậy, nếu ở Minh phủ làm nha hoàn, một ngày hai bốn giờ, bất chấp mọi thời tiết bảo vệ người cho đến khi Lý Tín xuất chinh trở về, nhiệm vụ kia không phải là đã hoàn thành sao, vì nhiệm vụ đầu tiên, tôi đành hy sinh một chút vậy.

“Bộ dáng của cô kỳ thật rất tốt, đặc biệt cô đang mặc y phục của bổn tiệm, ta bảo đảm người trong phủ đệ của Thái Bố đại nhân nhìn qua là chọn cô ngay, bây giờ là nha hoàn, sau này biết đâu bị đại nhân nhìn trúng, lúc đó thì cô…”

Tôi bỗng đưa tay ra, bà ấy cũng thôi nhiều lời, toàn bộ ánh mắt tập trung ở vật nhỏ trên tay tôi.

“Nhận lấy!” Tôi tiện tay ném, hung hăng trừng mắt nhìn bà ấy, liếc mắt một cái sau đó xoay người bước đi. Ai, thoạt nhìn thì một khối vàng nho nhỏ xem ra còn hữu dụng hơn định thân phù…

Sau đó mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi. Đêm đó, tôi liền tiến vào Minh phủ, nhìn chung vị Minh đại nhân này cũng không phải là người hà khắc, tuy phòng của hạ nhân khá đơn giản nhưng cũng rất sạch sẽ, ở cùng phòng với tôi là cô gái tên Chấp Lan, mi thanh mục tú, tính cách hiền hòa, tuy năm nay chỉ mới mười sáu tuổi nhưng nàng đã làm việc trong này được khoảng ba, bốn năm.

“Ẩn tỷ tỷ, tỷ biết không, Minh tiểu thư chính là mỹ nữ nổi tiếng khắp Hàm Dương thành này đấy, Lý tướng quân, người cầu hôn tỷ ấy cũng là nam nhân trẻ tuổi anh tuấn, ngài ấy lại là đứa con cả của đương kim Ngự Sử đại phu, ai ai cũng nói họ là một đôi uyên ương trời sinh.” Trước khi đi ngủ, nàng ấy còn líu ríu không thôi làm tôi không thể không cười, hóa ra cổ đại và hiện đại đều giống nhau, nơi nào cũng có loại con gái thích buôn chuyện. Ngự Sử đại phu, đây chính là đại quan tương đương với phó Thừa Tướng, bối cảnh của Lý Tín còn lơi hại hơn trong trí tưởng tượng của tôi.

“Vậy không phải là tốt lắm sao, nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã” Tôi đáp.

“Đúng vậy a, nghe Lâm tẩu nói, Lý tướng quân từ nhỏ đã chơi thân với tiểu thư chúng ta, tình cảm rất tốt.”

“Lý tướng quân có đệ đệ không?” Lòng tôi tò mò xen lẫn căng thẳng, nhân cơ hội này thăm dò một chút.

“Tỷ muốn nói đến Lý Việt đại nhân? Ngài ấy năm nay mới mười bảy tuổi đã trở thành Tả Trung Lang tướng, là một người tao nhã, hơn nữa…” Trên mặt nàng ta hiện lên một tia ngượng ngùng, nói: “So với Lý tướng quân còn đẹp trai hơn a~”

Tả Trung Lang tướng, theo tôi được biết, gia đình bình thường cùng lúc dạy dỗ con cháu làm quan để hỗ trợ hoàng đế, cùng lúc học tập chính vụ vào thời Tần hán rất khó tìm. Chắc ở đây mọi người nghĩ, Thái Bố gả con gái cho con của Ngự Sử đại nhân là trèo cao .Từ nhỏ Từ Âm bắt chúng tôi học thuộc lịch sử quốc gia , nên thấy chuyện này rất bình thường.

Tao nhã? Trong đầu tôi không ngừng xuất hiện từ này, người như vậy sao có thể làm ra sự tình ấy? Mang theo một chút nghi hoặc, tôi dần chìm vào giấc ngủ say.

Ban đêm ở thời đại khác dường như cũng yên tĩnh giống thời đại của tôi.

Qua hai ngày, tôi liền gặp được mỹ nhân nổi tiếng khắp thành Hàm Dương, quả nhiên không hổ danh mỹ nhân, dung nhan của nàng xinh đẹp tuyệt trần đương nhiên không cần phải nói, nàng mặc bộ đi ỵ phục màu xanh lục, ống tay áo dài thướt tha buông thõng xuống mép váy, mái tóc cuốn cao thành búi, tùy ý cắm thêm hai cây trâm ngọc hình chim điểu, trông nàng hết sức tao nhã, tuyệt đẹp. Giống như đóa mộc lan còn vương vài giọt sương mai tinh khiết, thầm tỏa hương khắp phía.

Trông nàng khác xa Liễu Nhan của hiện tại, mà nghĩ cũng phải, trải qua mấy ngàn năm luân hồi, làm sao có thể giữ được dung mạo ban đầu? Sự luân hồi của con người thật giống như dòng nước chảy xuôi, chảy tới chỗ nào liền tùy thuộc vào hoàn cảnh mà thay đổi, chỉ có linh hồn lưu chuyển nhưng thân thể thì không.

A Bảo chính là yêu cái linh hồn còn nguyên vẹn kia.

“Cô là Diệp Ẩn?” Nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi, thanh âm trong tựa vàng ngọc.

“Ân, tôi là Diệp Ẩn.”

“Sao ngươi lại xưng tôi với tiểu thư của ta?” Lâm tẩu bên cạnh nàng nhìn tôi chớp mắt vài cái, hai ngày qua quan hệ của tôi với Lâm tẩu rất tốt, cũng nhờ bà ấy mà tôi biết được không ít tin tức hữu dụng.

“Không sao, từ từ sửa đổi cũng được, cô đi theo ta.” Nàng mỉm cười tựa mộc lan nở rộ, làm cho tôi thoáng ngây người, mê mẩn. Xem ra vẻ đẹp của nàng thật sự khiến cả nam lẫn nữ phải điên đảo.

“Thưa tiểu thư, có Lý tướng quân đến!” vừa nghe được câu nói này, ý cười trong mắt Minh Nhan càng đậm, nàng thoáng đỏ mặt.

Trên hành lang bỗng rất nhanh xuất hiện một bóng người to lớn: “A Nhan!” Nam nhân kia vừa hô vừa bước nhanh tới, người này chính là kiếp trước của A Bảo sao?

Tôi tò mò đến gần, nhìn chằm chằm từ đầu đến chân của Lý Tín. Hắn vận bộ tước văn thâm y màu đỏ sậm, viền ngoài bằng phù vân may từ kim tuyến, mặt mày anh tuấn, thần thái sáng láng, bên trong cao quý kèm theo vài phần khí thế ngoan cường, vừa nhìn đã biết là con nhà võ.

“Tín ca ca, huynh đã đến rồi.” Tình ý ngập tràn trong ánh mắt của Minh Nhan, hai người nhìn nhau cười, thiên ngôn vạn ngữ đều ở không trung.

Nhìn bọn họ, tôi bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc, thầm mừng cho họ, dù sao trong cái xã hội phong kiến này, sự kết hợp đôi uyên ương tình ý vẹn toàn giống như họ quả thực rất ít.

“Tín ca ca, hôm nay huynh không phải thượng triều cùng Đại Vương để thương nghị chinh phạt phản quân sao?” Minh Nhanh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

“Thì đúng… Chẳng qua là…” Lý Tín có chút ngập ngừng.

“Ai, tiểu thư à, chẳng qua đại nhân đây muốn ghé qua gặp mặt người một chút đó mà.” Điều này còn không rõ sao? Tôi không đủ kiên nhẫn, vội xen vào.

Hai người lập tức đỏ mặt, khóe miệng không giấu được ý cười.

“Đại ca, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta phải thượng triều rồi.”

Một giọng nam ôn hòa từ chỗ hành lang truyền đến, nhìn theo hướng thanh âm phát ra, hình ảnh một nam nhân vận triều phục Tử Sắc hiện ra trước mắt mọi người. So với Lý Tín thì nam nhân này nhỏ tuổi hơn, làn da trắng nõn, gương mặt có vài phần giống Lý Tín nhưng lại đẹp trai, nho nhã hơn hắn, người ngày mang khí chất cao quý, đi kèm với nó là một chút ôn nhu.

“Lý Việt ca ca” Minh Nhan nhìn thấy hắn cũng thập phần vui sướng.

Việt ca ca? Như vậy nam nhân trước mắt chính là người thứ ba xen vào mối tình của Lý Tín và Minh Nhan, cũng là người cưỡng đoạt Minh tiểu thư – Lý Việt? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự không giống với người phạm tội lỗi đó, hay là người này đa nhân cách, hoặc là thâm tàng bất lộ? Tôi không khỏi lắc đầu, lòng người có đoán a.

“Đại ca, huynh và A Nhan sắp thành vợ chồng rồi, sao cứ như tình nhân mới yêu nhau vậy?” Lý Việt vừa cười vừa nói.

“Việt ca ca, huynh đừng trêu bọn muội nữa mà.” Minh Nhan cắn môi, mặt càng đỏ hơn.

“Cái thằng không biết tôn ti này, ngay cả đại ca cũng dám giễu cợt. Sau này đến lượt đệ có ý trung nhân, nhất định đến lượt ta trêu đệ.” Lý Tín cười, vỗ mạnh vào vai Lý Việt.

“Đại ca, đau quá!” Lý Việt vừa xoa bả vai vừa né tránh. Ba người liền nở nụ cười, nhìn màn huynh đệ hữu ái, tình ý vô hạn trước mắt này, bi kịch về sau nào có ai ngờ tới… Tôi vẫn quan sát Lý Việt, chợt thấy trong mắt hắn lóe lên một tia bi ai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN