Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
Chương 4: Du Hồ
…
Từ lúc đến Tần quốc đến giờ, tôi còn chưa được đi thăm thú khắp nơi, dù sao hiện tại Lý Tín chưa xuất chinh, hôm nay thừa dịp ra ngoài mua son phấn giúp Minh Nhan đi dạo thành Hàm Dương một chuyến.
Mới vừa nhấc chân ra ngoài phủ, đón nhận làn không khí tươi mới truyền đến không khỏi khiến tâm trạng người khác trở nên thư thái. Tôi đi bộ trên ngã tư rộn ràng nhốn nháo, tò mò hết ngó đông đến nhìn tây, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi xuyên không, cũng giống như Phi Điểu, muốn vui chơi thật thoải thích.
” Đát, đát, đát” phía sau bỗng nhiên truyền đến một hồi vó ngựa, tại sao tôi lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Chẳng lẽ lại là…chắc không có sự trùng hợp như vậy đâu. Tôi mới vừa quay đầu lại thì thấy một bóng người đang giục người phi như bay chạy đến, người đi đường đều né sang hai bên. Hô hấp của tôi bắt đầu có chút khó khăn, là tên hỗn đản nào trong thành lại còn đi với tốc độ kinh người như thế, thật đúng là muốn hại dân lành. Lần này không nghe lời sư phụ nữa, tôi lấy định thần chú để ở trong ngực ra, muốn giáo huấn tên hỗn đản kia một chút.
Mới định đọc hai câu chú văn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu đầy sợ hãi: “Đứa bé!” Tôi liếc mắt nhìn một cái, một tiểu nam hài khoảng ba bốn tuổi không biết từ lúc nào đã chạy ra giữa đường, tuấn mã cũng sắp tông vào nó. Trong lòng ta quýnh quáng, cũng không quản được nhiều chuyện như vậy, bằng tốc độ sánh ngang với lúc xuyên về quá khứ, một bên ôm lấy đứa nhỏ, một bên nhanh chóng đọc hai câu chú văn kia. Ngay lúc vó ngựa còn cách đầu tôi mấy cm, “Ba!” rốt cuộc cũng kịp dán định thần chú, tuấn mã cao lớn lập tức dừng lại.
“Tiểu Vân, con không sao chứ?” Một thiếu vụ thần sắc hoảng hốt chạy đến, gắt gao ôm lấy tiểu nam hài đang ở trong ngực tôi, không ngừng nói cảm tạ. Tôi buông tay ra, định hướng về người kia mắng một trận, nhưng vừa nhìn thấy dung mạo của hắn, tôi không khỏi sững sờ một chỗ. Trách không được tôi lại cảm thấy quen thuộc, trên đời này không có sự trùng hợp vậy chứ?
Cặp mắt hẹp dài tối tăm, toàn thân một bộ hắc y, không phải là nam nhân lần trước cho tôi cưỡi ngựa nhờ sao? Bất quá lúc này trong ánh mắt trong trẻ nhưng lạnh lùng kia có chút kinh ngạc, có lẽ hắn cũng không nghĩ chúng ta gặp lại nhau nhanh đến vậy đi.
“Văn Chính…” Tôi bỗng dưng nhớ ra tên của hắn.
“Diệp Ẩn?” Thì ra hắn cũng còn nhớ tên tôi. “Đây là chuyện gì?” Đối với việc tuấn mà đột ngột đứng yên dường như hắn không thể hiểu nổi.
Tôi chạy nhanh đến ngồi xổm xuống, nhanh chóng tháo phù chú ra, tuấn mã tựa hồ cũng không hiểu, chỉ cúi đầu hí lên một tiếng, cư nhiên không tiếp tục chạy nữa. Ánh mắt của tôi đảo qua tay hắn, phát hiện bàn tay ấy đang gắt gao giữ lấy dây cương, trong lòng lại có chút thoải mái, xem ra người này không hẳn là xấu, ít nhất còn biết dừng cương trước bờ vực.
“Anh làm cái gì thế này? May mắn anh ghìm ngựa đúng lúc, nếu không có phải sẽ làm hại đến đứa bé kia không?” Tôi nhân cơ hội mắng hắn, lại tiếp tục nói:” Anh có biết làm vậy rất nguy hiểm không?”
Gương mặt hắn xanh xao, ẩn chứa một cỗ tức giận. Hắn nhìn tôi, bỗng nhiên duỗi tay ra, nâng tôi lên lưng ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, hướng ngoài thành phi như bay.
“Này, anh làm gì vậy?” Chẳng lẽ hắn thừa dịp tôi không để ý, muốn đem tôi vứt ở chỗ cũ sao?
Hắn không đáp một lời, chỉ lo thúc ngựa chạy về phía trước ,cũng không rõ qua bao lâu, phi thẳng đến một nơi cỏ dại sinh sôi tươi tối, hắn mới dừng ngựa. Ngựa vừa mới dừng lại, tôi liền nhảy xuống đất, tôi không muốn đi xa hơn. Hắn cũng xoay người xuống ngựa, không nói không rằng nồi trên một tảng đá. Thời điểm xuống ngực tôi thấy bàn tay hắn đỏ rực một mảng, chắc là bị lúc ghìm ngựa đi, nhất thời trong lòng nguôi giận không ít.
“Này, anh làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?” Tôi nhịn không được hỏi. Nhìn dáng vẻ của hắn trong rất tức giận, bộ dáng giống như là bị ai đó chọc vào.
Sắc mặt hắn không ngừng biến đổi, im lặng một hồi, bỗng nhiên mở miệng đáp: “Phải”
“Chuyện gì? Chi bằng anh nói cho tôi nghe, nói xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Đè nén mãi trong lòng rất dễ sinh bệnh.” Tôi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói: “Dù sao tôi cũng không biết anh là ai, coi tôi như tảng đá cũng được.”
Hắn nghe vậy sắc mặt dịu đi một chút, trong mắt hiện lên một tia buồn cười: “Có tảng đá nào như cô sao?”
Tôi ngượng ngùng cười cười.
” Cha ta đã tạ thế, trong nhà chỉ còn mình ta và mẫu thân, phụ thân để lại cho ta một số lượng tài sản đáng kể, nhưng bá phụ của ta lại có ý định bất lương, viện cớ ta chưa làm lễ đội mũ, đối nghịch với ta khắp mọi nơi. Hiện giờ người trong toàn tộc đều đứng về phía hắn, ta đưa ra đề nghị gì cũng đều bị hắn bác bỏ, còn hắn đưa ra ý kiến gì tôi cũng đều phải nhận.” Trong giọng nói của hắn mang theo một thứ cảm xúc khó nắm bắt.
Này, hình như đây là bi kịch rất quen thuộc trong ti vi a~ Con cháu nhà quý tộc hầu như đều đụng phải chuyện này, an ủi hắn vài câu vậy: ” Bá phụ của ngươi cũng thật vô lại.” Tôi nhìn hắn, nói: “Anh ngàn vạn lần cũng không nên nổi giận, nhất định phải tranh đấu với hắn đến cùng. Cho dù toàn bộ người trong tộc của anh đều theo phe hắn thì sao chứ, tôi không tin tất cả mọi người đều giúp hắn, chắc chắn phải có vài người ủng hộ anh. Anh là người kế thừa chính thống của phụ thân, sợ cái gì? Hiện tại không thể đấu lại hắn, có thể từ từ nghĩ biện pháp, âm thầm củng cố lực lượng, thời điểm thích hợp đến, cho hắn một kích trí mệnh.”
Vẻ mặt hắn phức tạp, nhìn ta một cái, nói: ” Hôm nay, ta suýt không kiềm chế được.”
“Chậc, không được nha.” Tôi đưa tay lên trước áo hắn, nói: “Nếu người khác đánh anh một quyền, anh sẽ lập tức phản công hay lùi lại rồi đánh một quyền thật mạnh?”
“Đương nhiên là lùi lại rồi đánh một quyền thật mạnh.” Hắn đáp.
“Đúng vậy, anh phải biết rằng hạt cát nhỏ bé trải qua trăm năm mới có thể trờ thành trân châu cao quý, chú vịt con xấu xí trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể hóa thành thiên nga xinh đẹp, trước khi nắm chắc chiến thắng thì không được hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại nhún nhường một chút chỉ vì củng cố lực lực lượng vững vàng, ngày sau có thể cho đối phương một quyền thật mạnh, tôi cam đoan anh có thể đánh hắn đến răng rơi đầy đất.”
Hắn có chút kinh ngạc nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Bình thường ta cũng không kích động như vậy, chỉ là đôi khi có những lúc nóng giận. Ta cũng sẽ không ngồi chờ chết. Nhưng mà một nữ tử như cô kiến thức cũng không tệ, ai dạy cô sao?”
“Có cái gì lạ sao? Anh biết không, tôi ghét nhất câu nói nữ nhân tóc dài, kiến thức hạn hẹp. Kỳ thật tóc nam nhân các anh cũng dài a~ Những lời này không biết kẻ ngu ngốc nào nghĩ ra nữa. Chắc chắn là một kẻ có cái đầu bóng loáng, nếu không chính là một tên hòa thượng.” Tôi liếc nhìn hắn, nói. Nam nhân cổ đại tóc cũng dài mà, không biết kẻ nào phát ngôn ra câu nói đó nữa.
Môi hắn nở nụ cười mỉm, nói: “Rốt cuộc cô đến từ đâu? Sở quốc? Hàn quốc?”
“Nga…thật ra còn xa hơn nữa. Đúng rồi, anh cảm thấy dễ chịu hơn chưa?” Tôi nhanh chóng đánh lạc hướng.
” Hình như có chút thoải mái.” Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh tuấn mã.
“Hình như anh rất thích cưỡi ngựa.”
” Không sai, mỗi lần tâm tình không tốt, ta sẽ phi ngựa chạy như điên, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Ra là như vậy, lần sau nếu trong lòng ngươi có phiền muộn thì tìm tppo nói chuyện phiếm đi, đỡ phải như hôm nay quấy nhiễu bách tính.” Tôi không khỏi nở nụ cười.
Hắn nhìn tôi, khóe miệng giương lên: “Cũng được, thạch đầu cô nương.”
“Nga…gọi tôi là Diệp Ẩn” Tôi lập tức kháng nghị.
“Phải trở về thôi, nếu không bị phát hiện sẽ không ổn lắm” Hắn không có đáp lại tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói.
“Bị người phát hiện? Anh trốn nhà ra đây sao?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Đi thôi!” Hắn chuyển đề tài, không trả lời.
“Từ đây về sau tôi gọi anh là Tiểu Chính nhé!”
“Thạch đầu cô nương.”
“Gọi tôi là Diệp Ẩn!”
“Thạch đầu”
“…”
“Ha ha”
…
Rất nhanh đã đến ngày Lý Tín xuất chinh, đôi vợ chồng son cũng còn nhiều lời tâm tình, chia lìa quả thật khó khăn. Bất quá cũng chỉ có nói, cổ đại đề cao lễ nghi, hai người yêu nhau như vậy mà một cái ôm cũng không có. Nếu là hiện đại chắc chắn đã sớm hôn nụ hôn tạm biệt rồi.
Tôi nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt vừa vặn dừng trên người Lý Việt, hắn bí mật nhìn chằm chằm hai người kia, ánh mắt lóe ra thứ cảm xúc khó hiểu, hay tay bất giác nắm thành quyền.
“Đúng rồi, Minh Nhan, nếu có chuyện gì nàng cứ nói với A Việt, đệ ấy cũng là ca ca tốt của nàng. A Việt, những ngày ta không ở đây, nếu có rãnh đệ nhớ đến chăm sóc Minh Nhan giúp ta.” Nhìn vào có thể thấy Lý Tín đối với vị đệ đệ này hết mực tin tưởng, nửa điểm nghi ngờ cũng không có. Ai…
Lý Việt bỗng nhiên nở nụ cười, nhanh chóng thay đổi bộ dáng vui vẻ, nói: “Đại ca, huynh yên tâm đi, đệ nhất định thay huynh bảo hộ tẩu tẩu tương lai thật tốt!”
Thân là người đứng xem, tôi đều đem hết thảy nhất cử nhất động của hắn thu vào tầm mắt. Trong con người nho nhã kia lại là một linh hồn đang bị xiềng xích nơi địa ngục.
Sau khi Lý Tín xuất phát vài ngày, Lý Việt chỉ đến đây một lần, vẫn là vẻ lễ độ nho nhã, không có chút dị thường, có thể thấy hắn đã rất cố gắng khắc chế tình cảm của mình, đến tột cùng vì cái gì mà làm ra chuyện bại hoại ấy, hủy mất hạnh phúc của ba người? Tôi thật sự nghi hoặc, tình yêu có thể khiến người khác mất đi lý trí sao?
Nếu là Phi Điểu, nữ nhân đối với hắn cũng chỉ là quần áo thời thượng, thay đổi liên tục, vĩnh viễn, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà mất đi lý trí. Mà Từ Âm lại không cần phải nói, hắn không có hứng thú với nữ sắc, cho nên bi kịch tình yêu như vậy chắc chắn sẽ không diễn ra với hắn. Còn về phần tôi, đến bây giờ vẫn chưa có ai khiến tôi động tâm, mà cho dù có, tôi cũng sẽ không đánh mất chính mình.
Những ngày không có sóng gió kéo dài được nửa tháng, lúc này Lý Việt cũng chỉ đến đây hai lần, mỗi lần đến cũng chỉ nói về tình hình của ca ca hắn, tiến triển của chiến sự, giúp Minh Nhan giải sầu. Tuy rằng tin chiến thắng báo từ ngoài chiến trường về không dứt, nhưng Minh Nhan vẫn không yên tâm.
Hôm nay, nàng sớm phái người chuẩn bị thật tốt mọi thứ, hố tống Minh phu nhân đến Vạn Phúc tự cầu an.
Vạn Phúc tự là ngôi chùa lớn nhất thành Hàm Dương, nghe nói cũng rất linh nghiệm, cho nên vô luận là người dân bình thường hay quý tộc cao sang đều thập phần xem trọng nơi này.
Mỹ nhân nổi tiếng nhất thành Hàm Dương quả nhiên danh bất hư truyền, xe ngựa vừa mới dừng trước cửa chùa, xung quanh đã có rất nhiều người dừng chân nghênh đón, hy vọng có thể chiễm ngưỡng phong thái mỹ nhân. Tôi không khỏi âm thầm buồn cười, nếu Liễu Nhan biết kiếp trước mình xinh đẹp thế này, không biết sẽ có loại biểu cảm gì nhỉ?
Minh Nhan xuống xe ngựa, vừa định bước về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Chờ một chút, đem đồ tế vào nữa!”
Tôi lập tức đơ người lại, đồ…tế? Hình như tôi quên lấy mất rồi. Ai, quả nhiên tôi không thích hợp làm nha hoàn mà.
“Tôi, tôi lỡ để quên…” Tôi ngượng ngùng nói.
” Cái gì, ngươi hành sự như thế nào vậy?” Minh phu nhân trầm mặc nhìn xuống.
“Nương, người không cần tức giận, để Tiểu Ẩn về lấy là được rồi, dù sao chúng ta cũng không gấp, Tiểu Ẩn, cô ngồi xe ngựa trở về phủ đi, đi nhanh về nhanh!”
Tôi dùng sức gật đầu, Minh Nhan, cô thật sự là người tốt, không uổng công tôi xuyên qua nghìn năm giúp cô.
Nhưng mà Minh Nhan cùng mẫu thân ở cùng một chỗ chắc là không có chuyện đi, tôi ra khỏi cửa chùa, tìm một nơi hẻo lánh, lấy phù chú ra, lẩm nhẩm chú văn, bắt đầu gọi linh hồn của động vật vùng lân cận, bạch quang lóng lánh, phù chú rất nhanh biến thành một chú chim Ma Tước, ngoan ngoãn đứng giữa lòng bàn tay tôi. Xem ra Tần quốc có rất nhiều chim Ma Tước cho nên vùng phụ cận mới có linh hồn của nó.
” Ở bên cạnh Minh Nhan, có gì bất trắc ngay lập tức thông báo cho ta!” Lấy tay tôi làm bể phóng, Ma Tước tung cách chao liệng, rất nhanh hướng bên trong chiều bay vào. Như vậy chắc là ổn rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
May mắn Vạn Phúc tự cách Minh phủ không xa, đi xe ngựa không mất bao lâu. Xe ngựa như chiếc lò xo này quả thật khó chịu, tôi thà lết bộ còn hơn. Bây giờ mới cảm thấy rất nhớ chiếc Ferrari của Phi Điểu, tốc độ thật là tuyệt vời, ai…
Mới vừa xuống xe ngựa, bắp chân run lên, không thể đứng vững, tôi liền ngã xuống mặt đất, đây là cái thể loại chuyện gì vậy, đang muốn đứng lên bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ. Là kẻ hỗn đản nào dám cười nhạo tôi? Tôi ngẩng đầu căm tức nhìn cái tên không biết tốt xấu kia. “A!” Tôi kinh ngạc hô lên.
Thiếu niên tuấn lãng toàn thân vận hắc y, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa nhìn xuống phía tôi. Phải…Tiểu Chính.
“Tại sao anh lại ở đây?” Thế nào lại trùng hợp đến vậy? Mới đến Tần quốc một thời gian đã gặp hắn nhiều lần.
Hắn không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cô quả nhiên là người Minh phủ.”
“Đúng vậy, có gì kì quái sao? Tôi chính là nha hoàn ở Minh phủ.” Tôi liếc nhìn hắn nói, cái thần thái cao cao tại thượng kia thật khiến cho người ta muốn tức giận.
” Nha hoàn?” Trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc. “Đúng rồi.” Hắn chậm rãi nói: “Cô tính ngồi trên mặt đất đến bao giờ?”
A, đúng rồi, tôi cư nhiên quên mình đang té ngã trên mặt đất, tôi vội vàng đứng lên, phủi phủi chiếc váy của mình.
Tôi nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của đối phương, trong mắt hắn mang theo một tia cười nhạo, thật sự là đáng chết.
“Đúng rồi, anh lại lén chạy ra đây sao? Bá phụ của ngươi lại khi dễ anh à?” Tôi nhớ lại lời hắn nói, chỉ khi tâm tình không tốt mới thúc ngựa chạy như điên.
Ý cười trong mắt hắn liền tan biến, thay thế bằng một ánh mắt lạnh như băng. “Những ngày hắn tự tung tự tác sợ chỉ không còn lâu.” Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy có hai lưỡi dao sắt bén chất chứa trong đôi mắt phát ra hàn khí dày đặc ấy. Người có được ánh mắt như vậy, chỉ sợ không phải là công tử quý tộc bình thường.
“Hôm nay ta rất mệt mỏi, theo ta ra ngoài thành đi!” Ngữ khí của hắn có chút dịu xuống.
Tôi lắc lắc đầu, nói: “Không được, tôi còn có việc, hôm khác cùng anh nói chuyện phiếm nhé!”Tôi còn đang vội vàng muốn lấy đồ lễ a~
“Cái gì?” Mặt hắn biến sắc, lông mi giật giật, trong mắt ẩn chứa sự tức giận: “Cô dám cự tuyệt ta?”
“Cự tuyệt anh thì sao chứ, tôi thực sự có việc, hôm nào khác cùng anh nói chuyện phiếm nhé!” Tôi cũng nhíu mày, thái độ gì vậy, thật là khó chịu mà.
“Cô…” Hắn nhất thời không nói nên lời, chắc là rất ít khi bị người khác phản bác.
“Tạ lỗi, không tiếp được, cáo từ!” Tôi hướng hắn làm mặt quỷ rồi nhanh chóng chạy vào trong phủ.
“Diệp Ẩn, cô nhớ kỹ cho ta!” Phía sau truyền đến thanh âm phẫn nộ.
Khiêng đồ lễ phật đi ra, hắn đã không còn ở đấy nữa, ai, người ta cũng vất vả lắm mới trốn ra ngoài được, hơn nữa với thân phận của hắn chắc chắn rất khó tìm người trút bầu tâm sự. Dù sao tôi cũng không biết hắn là ai cho nên hắn mới cảm thấy an toàn khi kể lể với tôi. Quên đi, lần sau gặp lại nhất định sẽ đàng hoàng nói chuyện với hắn.
Xe ngựa đi đến trước chùa, tôi đang định bước xuống thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cánh vỗ ” phạch, phạch” Tôi kinh hãi vén rèm xe lên, chú chim Ma Tước lập tức bay vào. Tâm trạng căng thẳn, tôi run giọng hỏi: “Minh Nhan nàng…?” Ma Tước gật đầu. Tôi liền nhảy xuống xe ngựa, chạy theo Ma Tước vào trong. Sao lại thế này? Trong chùa không thể phát sinh ra ra chuyện kia nha. Chẳng lẽ còn gì ngoài ý muốn mà tôi chưa biết?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!