Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
Chương 5: Thay Đổi Bất Ngờ
Tôi vội lách qua đám người, chạy tới bên cạnh ao, bất giác nuốt lấy một ngụm khí lạnh vì quá ngỡ ngàng trước tình cảnh trước mặt, trong ao có một nữ tử đang giãy giụa, chìm chìm nổi nổi, bên cạnh ao là Minh phu nhân cùng các nữ quyến đang khóc lóc thảm thiết. Nguy rồi, chắc chắn là Minh Nhan! Những người đi thắp hương bái Phật này đều là nữ, khó trách không ai dám nhảy xuống cứu nàng. Nhưng Minh Nhan… Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có án mạng xảy ra mất!
Nghĩ vậy, tôi chuẩn bị nhảy xuống cứu y, nhưng bỗng nhiên từ đâu có một bóng người cao gầy nhanh như chớp sượt qua tôi, nhảy xuống ao. Người đó nhanh tay bắt được nữ tử trong ao, dùng sức mang nàng vào bờ, hình như là một nam nhân trẻ tuổi.
Khi hắn toàn thân ướt sũng bơi vào bờ, đối mặt với tôi, tôi không khỏi kinh ngạc, vị nam nhân này rõ ràng là Lý Việt! Còn hắn thì đang liều lĩnh ôm Minh Nhan, lo lắng gọi tên nàng: “A Nhan, A Nhan, muội sẽ không sao! Chắc chắn muội sẽ không sao!” Nói đến đây, hắn liên tục lay người nàng, vỗ nhẹ lưng của Minh Nhan, vẻ mặt có chút mất kiểm soát.
Tôi thấy mí mắt của Minh Nhan khẽ nhúc nhích, bất giác thở một hơi dài nhẹ nhõm, hẳn là không có gì đáng lo ngại. Quả nhiên, nàng chậm rãi mở mắt, oa lên một tiếng rồi nôn ra mấy ngụm nước, Lý Việt mừng phát điên, lại một lần nữa ôm chặt nàng vào lòng, nói:
“Cũng may muội không sao, cũng may muội không sao…”
Những người vây xem bắt đầu xì xầm to nhỏ, Minh phu nhân sắc mặt dường như cũng có chút kỳ quái, có vẻ bà muốn nói gì đó. Tôi chạy vội qua phía Minh Nhan, dùng lưng tách hai người họ ra, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ? Người có ổn không?” Minh Nhan hoàn toàn không phản ứng lại, vẻ mặt nàng thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi.
“Hôm nay phải đa tạ Lý công tử.” Minh phu nhân đi đến, chân thành nói.
“Phu nhân, hành động của Lý công tử thật sự rất nhân nghĩa, Lý tướng quân ủy thác cho ngài ấy chăm sóc Minh cô nương, bọn họ quả nhiên là huynh đệ tình thâm, hôm nay ngài ấy xả thân vì nghĩa mà dũng cảm cứu đại tẩu, nhất định sẽ trở thành giai thoại.” Tôi vội xen mồm nói. Lúc này sắc mặt của Minh phu nhân mới dịu lại đôi chút, bà ấy nhìn tôi, gật gật đầu, sau đó lại nhìn Minh Nhan nói: “A Nhan, con còn không mau cảm ơn tiểu thúc tương lai của con?”
“Không cần đâu…” Thần sắc Lý Việt hằn rõ nét kỳ lạ, hắn cười chua xót.
Tôi nhìn hắn, trong lòng ngập tràn sự nghi hoặc, làm sao hắn lại có mặt ở đây? Sao lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy? Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng theo dõi Minh Nhan?
===================================================
Sau khi hồi phủ, Minh Nhan liền đổ bệnh, thân thể nữ nhân quý tộc thời cổ đại quả nhiên khá suy yếu. Lúc bấy giờ, Lý Việt bỗng nhiên đến thường xuyên hơn trước, mỗi lần đều tự trách là bản thân mình không chăm sóc tốt cho đại tẩu.
“Tiểu thư, chúng ta đến hoa viên đi dạo một chút đi, nằm trên giường hoài trái lại không tốt đâu.” Sau một khoảng thời gian ở cùng nhau, cảm tình giữa tôi và Minh Nhan ngày càng tốt đẹp. Đôi khi tôi nói chuyện có chút tùy tiện, nàng cũng không lưu tâm.
“Đến hoa viên sao?”
“Đúng vậy, ngắm lá đỏ, ngắm hoa cúc, tinh thần người ắt sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Ân” Nàng gật đầu, bước xuống giường, khoác thêm một chiếc áo khoác màu xhắnbiếc lên thân, tôi chậm rãi dìu nàng đi đến hoa viên. Trong tiết đầu thu, phong diệp đang dần hóa đỏ, hoa cúc mới vừa chớm nở, mặt đất được từng chiếc lá rơi phủ đầy, vườn hoa cúc nơi đây dệt thành một tấm thảm vàng rực rỡ, đi trên đất nghe tiếng lá rung nhẹ, quả thật rất thú vị. Khắp không gian tỏa ra một hương thơm thoang thoảng trong gió se. Tôi dìu nàng ngồi xuống tại một cái đình để nghỉ chân.
Ngồi được một lúc thì tôi nói: “Hay là tiểu nữ đi pha bình trà, chúng ta vừa uống vừa thưởng thức cảnh sắc, chẳng phải như vậy sẽ càng phong nhã hơn sao?” Xem như là buổi chiều trà ở Anh quốc.
Nàng mỉm cười gật đầu.
Sau khi tôi pha xong bình trà ngon, bưng đến hoa viên, chợt phát hiện có một người đang đứng yên lặng sau lớp phong diệp đỏ rực. Là Lý Việt! Tôi thấy hắn hết sức chăm chú nhìn về phía trước, mắt dán chặt vào nữ tử trong đình mà không buồn chớp, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, trong mắt y cũng hiện tên sự ham muốn khó lòng che giấu.
Bỗng nhiên có chút bất an dâng lên trong lòng tôi, từ sau sự kiện Minh Nhan ngã xuống nước, Lý Việt trở nên rất kỳ quái, không lẽ sự tình lần trước giống như một chất xúc tác, kích phát tình cảm chất chứa bấy lâu trong lòng hắn?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo sợ, mấy ngày này xem ra phải chú ý hắn nhiều hơn. Lẽ nào chuyện đó… thật sự sẽ xảy ra?
Tôi lúc nào cũng đề phòng hắn, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn bình an trôi qua nửa tháng, bệnh của Minh Nhan cũng có biến chuyển tốt. Ngày hôm đó Lý Việt đến Minh phủ, báo tin tốt làm cho Minh Nhan rất phấn khởi, thượng đảng phản quân đã bị giết, Lý Tín rất nhanhsẽ chiến thắng trở về, nếu không có gì bất trắc thì mười ngày sau y sẽ có thể về Hàm Dương.
Minh Nhan vui sướng khôn cùng, tôi cũng thở dài nhẹ nhõm, nếu mười ngày sau nhiệm vụ hoàn thành, tôi có thể trở về. Nhưng nếu đúng như lời A Bảo Cơ nói, thì trong vòng mười ngày ngắn ngủi này… có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy sao?
“Việt ca ca, huynh có thể đưa muội ra ngoài thành đón Tín ca ca không?” Nàng cười tươi như hoa, thản nhiên nói.
Lý Việt gật đầu một cái, nói: “Được, chúng ta cùng đi.”
“Việt ca ca, khi muội thành thân với Tín ca ca rồi, muội còn có thể gọi huynh là Việt ca ca không?” Nàng đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Lý Việt đột nhiên thay đổi, thần sắc hắn trở nên khó đoán, đáp: “Đương nhiên là có thể.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Ngày mai huynh đến Ung Thành một chuyến, có thể phải quá mấy ngày mới lại đến thăm muội được.”
“Ân, vậy huynh đi đường cẩn thận.” Minh Nhan nói rồi đứng dậy, bỗng nhiên cả người loạng choạng, Lý Việt nhanh tay đỡ nàng.
“A Nhan, muội có sao không?”
Minh Nhan khẽ lắc đầu, tay Lý Việt lưu luyến thả nàng ra, chợt hạ xuống, lập tức nắm lấy tay nàng.
Minh Nhan kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không kịp phản ứng.
“A Nhan, rốt cuộc muội thích đại ca ta ở chỗ nào?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Muội…” Nàng hơi bối rối, muốn rút tay ra khỏi tay Lý Việt.
“A, tiểu thư, người nên trở về phòng.” Nhận thấy tình hình không ổn, tôi vội chạy nhanh đến, Lý Việt thấy tôi thì lập tức buông tay, thấp giọng nói: “Ta xin lỗi, A Nhan.”
Minh Nhan nhìn hắn, đột nhiên gằn từng tiếng rõ ràng: “Muội thích đại ca huynh, chỗ nào cũng thích, tất cả đều thích.”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Việt liền xấu đi, hắn gượng cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, huynh cáo từ.” Nói rồi y cũng không buồn quay đầu lại, vội bước đi.
===========================================================
Hình như cũng lâu rồi tôi không gặp Tiểu Chính, không biết giờ này hắn thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự giận tôi sao? Nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn nói lời từ biệt hắn. Dù sao thì hắn cũng là người đâu tiên tôi gặp ở đây, miễn cưỡng xem hắn là bạn bè cũng không sao.
“Ẩn tỷ, tỷ khỏe không? Tỷ đi được chứ?” Chấp Lan hệt như ma, đột ngột xuất hiện đồng thời cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi.
“Được, được mà.” Tôi vừa nói vừa chỉnh đốn lại y phục của mình, Lâm tẩu vừa tìm chúng tôi, muốn chúng tôi theo ra phủ thay Minh Nhan đặt mua đồ đáp lễ. Theo phong tục của Tần quốc, sau vài ngày, đợi Lý Tín trở về, Lý gia sẽ phái người mang sính lễ đến Minh gia, đó cũng là lúc gia đình nhà gái phải đáp lễ. Vật dùng để đáp lễ thường là lá trà, sinh quả, cây trắc bá diệp, khương (1), trà tiên đôi, tùng cao (2), quan trọng nhất là một đôi tân hài, tượng trưng cho đôi uyên ương sẽ trăm năm hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ được tận mắt xem người xưa kết hôn, vì lẽ đó nên tôi cảm thấy rất hứng thú với hôn lễ này. Nghe Lâm tẩu nói, tôi liền nghĩ, dù sao thì Lý Việt cũng không ở Hàm Dương, hơn nữa tước linh của tôi vẫn luôn ở bên Minh Nhan, vậy nên cũng không có lý do để từ chối bà ấy.
Thủ đô của nước Tần, thành Hàm Dương có bố cục khuôn phép nghiêm chỉnh, có đầy đủ công năng thành thị, từng khu vực được phân chia hợp lý. Tổng cộng chia thành ba bộ phận chính: phía Bắc là cung điện, phía Nam là nơi ở của công thương dân, phía Tây Bắc là khu lăng mộ. Phủ đệ của Thái Bố đại nhân vừa lúc nằm ở nơi Nam Bắc giao nhau, cho nên theo cái nhìn hiện đại, đây quả là nơi tiện lợi để mua đồ.
Chỉ tiếc là tôi đã đến đây lâu như vậy, vẫn không có cơ hội đến tham quan cung Hàm Dương nổi tiếng, dĩ nhiên càng không được diện kiến vị Thủy Hoàng Đế tiếng tăm lẫy lừng kia.
Mắt của Lâm tẩu quả nhiên rất kén chọn, chỉ mua một đôi tân hài mà đã vào hơn mười cửa hàng, khiến cho tôi không khỏi buồn bực, vừa nhìn sang Chấp Lan thì tôi cũng thấy vẻ mặt nàng có chút không kiên nhẫn. Thừa lúc Lâm tẩu đang đứng chọn giày, tôi liền kéo Chấp Lan đi tới cửa hàng khác, có một số người bán hàng rong đang đứng rải rác để chào hàng son, ngọc bội, trâm cài tóc,… Chấp Lan cười rồi lập tức cầm lấy một hộp son, hứng thú xem, tôi cũng tiện tay cầm lấy một vật trang sức chạm trổ bằng ngọc, vừa nhìn đã biết là hàng giả, nhưng tài điêu khắc công phu bậc thầy này cũng khiến người khác phải kinh ngạc.
“Ta mua.” Chấp Lan hào phóng chi tiền, sau đó vội mở ra, nhìn tôi hỏi: “Ẩn tỷ tỷ, màu này đẹp lắm, tỷ xem đi.”
Tôi nhìn nàng, bỗng nhiên trong đầu nổi lên một ý nghĩ gian tà: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà quê hương của tỷ có một loại kỹ xảo đặc biệt, có thể bôi nó lên mí mắt, làm cho mắt trở nên long lanh, rất quyến rũ a.”
“Thật sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Thật mà, lần trước tỷ trộn than đá với bột phấn tạo ra màu xám tro, vẽ lên lông mày không phải đẹp hơn sao?” Từ lần tôi tạo ra màu tro đó, Minh Nhan cùng mọi người không sử dụng màu đen để vẽ lông mày nữa, song, dù gì bây giờ có mấy cô gái biết dùng phấn màu đó vẽ mi mắt.
Đặc biệt từ sau khi tôi nói hoa quả bột mì làm da mặt mịn màng và nhiều nhiều thứ, các nàng mỗi lần trang điểm đều muốn nghe lời đề nghị của tôi.
“Nhưng đây là màu đỏ mà.” Nàng vẫn hơi chần chừ.
“Vẽ lên mi mắt sẽ thành màu khác, muội cứ tin ở tỷ.”
“Được rồi.” Chấp Lan nhắm mắt lại, mím môi tựa sơn dương đợi làm thịt. Nhìn vẻ mặt của nàng, tôi thật không nhịn được cười, dùng tay bôi nhẹ son lên mi mắt nàng, chậm rãi đều đặn. Nhưng mà loại mi mắt đỏ này, không biết nữ nhân cổ đại có chấp nhận không nữa.
“Được rồi đó.”
Nàng chầm chậm mở to mắt, vẻ mặt khẩn trương, vội lấy chiếc gương đồng của người bán hàng rong để soi, soi đi soi lại đến nửa ngày rồi mờ mịt hỏi: “Muội nhìn không rõ, thật sự đẹp sao tỷ?”
Ài, lần sau chấp hành nhiệm vụ, nhất định tôi phải mang theo gương trang điểm mới được, gương của thời cổ đại đúng thật là…
Tôi vội gật đầu, nói: “Đương nhiên là rất đẹp rồi, muội bây giờ chỉ cần chớp mắt một cái, cười một cái thôi, đảm bảo làm cho cả đám nam nhân phải quỳ gối dưới chân muội mà vái lạy ấy, ha ha.”
Nghe vậy, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên. Đang đắc ý thì tôi bỗng khựng lại. Hỏng rồi! Tôi vì nhất thời vênh váo mà đã quên mất đây là hai nghìn năm về trước…
Bên cạnh tôi chợt vang lên một tiếng cười khẽ, mà tiếng cười này tôi thấy quen quen, đừng nói là… Trời ạ! Đừng có trùng hợp như vậy chứ! Tôi vội quay đầu lại…
Haizz, không nhầm lẫn vào đâu nữa, chính là hắn!
“Tiểu Chính, sao ngươi lại ở đây?” Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới, quả nhiên tên này vĩnh viễn chỉ có một bộ hắc y cùng con hắc mã kia, làm thế quái nào mà lúc nào hắn trốn ra cũng đụng mặt tôi thế?
Trong đáy mắt hắn hơi ánh lên ý cười, tôi liếc sang Chấp Lan, lập tức thấy nàng đỏ mặt.
“Lên ngựa.” Hắn nhìn tôi, bỗng nhiên phun ra hai chữ cộc lốc.
Lại nữa, cái kiểu ra lệnh này của hắn thật khiến người khác phải khó chịu mà!
“Ta phải trở về phủ ngay, hay là để lần…” Không đợi tôi nói hết câu, hắn đã nhấc bổng tôi lên ngựa như xách một con gà.
“A!” Chấp Lan kêu lên một tiếng sợ hãi, Lâm tẩu cũng nghe tiếng mà chạy ra, kinh hãi hét: “Ngươi mau thả con bé ra, nếu không ta báo quan!”
“A, không cần, không cần đâu Lâm tẩu, Con lập tức quay lại, con… quen người này.” Tôi vội xua tay nói. Tiểu Chính tuy rằng tính tình có hơi cộc cằn, thô lỗ nhưng chắc chắn không phải là người xấu, không cần thiết phải báo quan.
Hắn khẽ hừ một tiếng rồi vung roi ngựa, lập tức thúc ngựa đi, chỉ để lại Lâm tẩu cùng Chấp Lan ngây ra tại chỗ.
“Này, ngươi có cần phải bá đạo như vậy không chứ?” Đợi ngựa dừng lại ở ngoài thành, tôi liền nhảy xuống, ngồi lên một tảng đá gần đó.
“Ngươi là nữ nhi, lúc nãy ngay giữa thành lại có thể nói như vậy, không thấy xấu hổ sao?” Hắn vừa buộc ngựa vừa liếc xéo tôi.
“Sao lại phải xấu hổ? Con gái phải tự hào với sắc đẹp của mình chứ, cô ấy trang điểm đẹp, làm cho nam nhân thích cô ấy, có gì không đúng?” Tôi ra vẻ thông thạo, nói lý với hắn.
Hắn lắc đầu, nói: “Vậy đến khi một đám kéo đến thì sao?”
“Một đám mới tốt a, như vậy mới có thể chọn ra một người vừa ý chứ.”
“Chọn? Một nữ nhi hình như không có quyền đó thì phải.”
“Cũng đúng, nhưng mà nam nhân ở đây cũng đâu có quyền chọn lựa, đều là do cha mẹ mai mối không phải sao? A, trừ Doanh Chính ra nha, ông ấy là Đại Vương, hoàn toàn có thể tùy tiện chọn. Nhưng mà không chỉ riêng ông ấy, nam nhân có địa vị cũng có thể mà.” Tôi nhún vai.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, nhíu mày: “Doanh Chính, Doanh Chính, cô càng gọi càng thuận miệng thì phải.”
“A, ngại quá, ta lại quên nữa rồi, Đại Vương, Đại Vương.”
“Không hề có thành ý.” Hắn nghiêng đầu, mắt nhìn xa xăm, nói: “Nhưng cho dù là Doanh Chính đi chăng nữa, ông ta cũng không có quyền lợi này.”
“Đấy, ngươi cũng gọi tên ông ấy mà!”
“Dù sao ở đây cũng chỉ có ta với ngươi.” Hắn khẽ cười rồi lại nói: “Đối với ông ta mà nói, đại nghiệp Tần quốc mới là quan trọng nhất, Về phần nữ nhân…”
“Cũng chỉ là công cụ làm ấm giường với nối dõi tông đường thôi.” Tôi nhanhtiếp lời hắn.
Hắn hơi ngạc nhiên, trầm mặt nói: “Ngươi là nữ nhân, nói chuyện sao không có chút thể thống vậy?”
“Ý, ta là nữ nhân sao? Không phải có người nói ta là đầu đá sao?” Tôi không nhịn được cười.
Hắn hơi đăm chiêu, trên môi chợt vẽ một nụ cười.
Nhìn hắn cười, lòng tôi cảm thấy bình yên lạ.
“Nhưng mà ta cũng rất đồng tình với những Đế Vương cao cao tại thượng đó, cho dù có ba nghìn mỹ nhân đi chăng nữa, thì cũng khó có một người thật lòng, đối với người bình thường đã như vậy, đối với bậc Đế Vương còn khó hơn.”
Hắn không nói gì mà chỉ nhìn tôi, trong mắt ánh lên tia khó hiểu.
“A, đúng rồi, gia đình ngươi sao rồi, ông bá phụ kia thì sao?” Tôi bỗng mở miệng hỏi.
Hắn có chút đăm chiêu, cúi mặt nhìn xuống chân, nói: “Sang năm ta sẽ đi Ung Thành làm quan lễ, tới lúc đó bè cánh của ta ngày càng lớn, một bên ta cũng đang bố trí, chờ thời cơ chín mùi, ta sẽ tự tay lật đổ ông ta.”
Nói rồi hắn lại ngẩng đầu lên: “Sau này ta chỉ sợ không thể trốn ra đây nữa, nhưng mà sau khi giải quyết mọi chuyện, ta nhất định sẽ đến Thái Bố phủ đón ngươi.”
“Đón ta?” Tôi suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
“Không cần, không cần đâu mà.” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lắc đến nỗi chóng mặt.
Sắc mặt hắn liền thay đổi, nhìn tôi nói: “Tại sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ở Thái Bố phủ suốt đời sao?”
“Đương nhiên là không!”
“Nếu vậy, tại sao không?”
“Thật ra, ta có chuyện này muốn nói với ngươi, sau một thời gian nữa, ta sẽ phải về nhà, cho nên nhân lúc này… ta muốn nói lời từ biệt với ngươi.”
“Cái gì?” Hắn ngay lập tức mất bình tĩnh, nói: “Về nhà? Sao lại phải về nhà?”
“Ta không phải là người của nơi này, dĩ nhiên phải về nhà a.” Tôi chẳng qua đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ, đối với nơi này chỉ là khách vãng lai, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tất nhiên là phải trở về rồi, bản thân tôi cũng không muốn ở lại đây, bởi vì hậu quả của nó sẽ khiến lòng người phải run sợ.
“Dù thế nào, ngươi cũng không thể ở lại sao?”
“Đúng, không thể.”
Trên mặt hắn hiện rõ nét cô đơn, tôi nghĩ hắn cô đơn là vì về sau, sẽ không có ai có thể cùng hắn nói chuyện tầm phào nữa.
Hắn im lặng một hồi, gật đầu nói: “Nếu đã vậy thì… tùy ngươi.”
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người, trong lòng dâng lên sự phiền muộn lúc chia ly, nhìn sắc trời đã tối, nếu tôi không mau trở về, bọn Chấp Lan nhất định sẽ báo quan.
Tôi đang định nói gì đó, bỗng nghe tiếng chim vỗ cánh bên tai, tôi giương mắt nhìn lên. Quả nhiên, tước linh bay đến, đậu lên tay tôi, tôi vội tỉnh táo lại, đặt ngón trỏ cùng ngón giữa lên đỉnh đầu nó, cùng nó cảm ứng trao đổi, tôi liền nhận được một tin sét đánh: Lý Việt đã đưa Minh Nhan đi!
Tôi nhất thời kinh hãi, mở miệng nói: “Có biết hắn đi đâu không?” Tước linh gật đầu. Tôi cũng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Chính, giục: “Mau đưa ta vào thành!”
“Đi đâu?” Hắn vừa nói vừa tháo dây buộc ngựa.
“Đi theo con chim sẻ này!” Tôi rống lên. Chết tiệt! Tại sao tôi lại vô ý thế này? Tại sao Lý Việt lại không đi Ung Thành? Hắn cũng gan lớn lắm mới dám đưa Minh Nhan đi! Ông trời ơi! Nhất định phải để con đuổi kịp hắn, ngàn vạn lần đừng để bi kịch xảy ra….
(1). Khương: gừng.
(2). Tùng cao: bánh xốp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!